Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 178: Tiểu lạc lạc gọi ba



Từ trước tới nay, Cảnh Hạo đối với phụ nữ đều gần như không có đối thủ, anh muốn tiếp tục thì tiếp tục không muốn tiếp tục sẽ phủi tay, nhưng cho tới Cao Thiên Du thì cứ nói tới là liền bị né tránh đi, có thể thấy là đã gặp đúng người, đúng đối thủ rồi.

“Cô ấy là cô con dâu mà ba đã chọn cho em, em có không thích thì cũng chẳng có cách nào khác!” Cảnh Hạo vẫn già mồm biện luận.

Lam Dư Khê bật cười, nhưng nghe trong giọng nói của Cảnh Hạo có từ ba anh liền hỏi: “Lại còn không định tha thứ cho ba à?”

“Vậy anh thì sao? Định tha thứ cho ông ấy và anh cả không?” Cảnh Hạo không trả lời mà hỏi lại, anh đang lo không có cơ hội mà chuyển sang chủ đề khác.

“Tình cảnh của tôi và chú không giống nhau.” Lam Dư Khê không còn cười nữa mà khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng.

Có những vết thương, dù là qua đi cả mười năm rồi, nhưng vẫn không muốn để người khác chạm vào.

“Anh, sự việc đó đã xảy ta mười năm rồi, anh cũng đã lang bạt ở ngoài mười năm, cái thành phố này số người biết Lam thị trưởng có một người con riêng khéo còn nhiều hơn số người biết Lam thị trưởng có một người con trai thứ hai là Lam Dư Khê.” Cảnh Hạo cười có ý chế giễu, vận mệnh của bọn họ giống nhau – bản thân mình không quyết định được. Lam Dư Khê thì càng bị kiểm soát một cách vô tình.

“Không biết chẳng phải càng tốt à? đỡ có phóng viên rồi các phương tiện truyền thôn chạy theo tôi.” Lam Dư Khê trả lời dường như chẳng quan tâm.

“Nếu Vũ Thái Ninh còn sống thì anh có còn hận anh cả không?” Cảnh Hạo trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi.

“Đừng hỏi những câu hỏi giả thiết không có thực như thế.” Lam Dư Khê nheo mày lại, nói với ngữ khí không mấy hòa khí – cái ngữ khí rất ít khi anh dùng với Tần Hàm Dịch.

“Anh, trên thế gian này không có sự việc gì là không thể cả, kể cả là anh cả có sai thì cũng đã mười năm rồi....” lời của Cảnh Hạo còn chưa nói hết liền bị Lam Dư Khê lạnh lùng cắt ngang: “Đủ rồi, nếu nhưng chú tới tìm tôi để nói giúp Vũ Thái Ninh vậy thì tôi bận lắm.”

Cảnh Hạo thấy Lam Dư Khê đã bực mình rồi liền chỉ biết cho qua vấn đề này, không nói thêm gì nữa.

Thực lòng thì Cảnh Hạo không dám đường đột nói cho Lam Dư Khê biết, Vũ Thái Ninh không những vẫn còn sống, hơn nữa lại còn ở bên Lam Dư Trạch đã mười năm nay.

Chỉ là, chỉ sợ sau mười năm sóng yên biển lặng thì mọi chuyện sẽ không thể nào yên bình được như thế nữa.

Chỉ một điểm là Vũ Thái Ninh đã gặp và liên hợp với Lục Danh Dương đã cho thấy sóng gió sắp xảy tới.

Hơn nữa, dựa vào sự chiều chuộng dung túng của Lam Dư Trạch dành cho Vũ Thái Ninh, e rằng tình hình sự việc sẽ càng trở nên xấu xa....

Vũ Thái Ninh cảm thấy bản thân mình thật bất hạnh, đã lãng phí mất cả mười năm, thế nhưng thực ra thì chẳng ai là được hạnh phúc thật sự!

Cho dù năm xưa không xảy ra chuyện như thế thì cô có thể ở bên Lam Dư Khê không?

Cảnh Hạo quá hiểu về thủ đoạn của Lam lão gia, anh hận ông ta là vì năm đó ông ta vì muốn thăng chức mà không chút do dự đã ruồng bỏ anh và mẹ anh.

Năm đó mọi thứ chưa phát triển như bây giờ, tin đồn vừa được đưa ta là ông ta đã lập tức đưa hai mẹ con anh ra nước ngoài, hai năm trời cũng không thăm nom dòm ngó gì tới.

Nếu dùng lời của mẹ anh mà nói thì tình yêu hay tình nghĩa gì cũng chẳng là cái thá gì đối với người đàn ông đó, trong mắt ông ta chỉ có bản thân và danh tiếng của Lam gia.

Sau đó, mẹ anh gặp được Cảnh tiên sinh, nên đã chọn một con đường khác.

Cuộc đời con người có những lúc, bạn luôn cảm thấy không có con đường nào có thể đi, chỉ có thể đập đầu vào tường ở phía trước, đập tới khi vỡ đầu chảy máu thì thôi.

Thực ra, không phải là không còn con đường nào khác để đi, chỉ là ánh mắt bạn luôn hướng về phía con đường đã chọn đó, không muốn thay đổi, vì thế con đường ở bên cạnh có bày ngay ra trước mắt cũng không nhìn thấy mà lựa chọn.

Mẹ của Cảnh Hạo, sau khi trải qua nỗi đau cùng cực thì đã lựa chọn quay đầu sang một bên vào nhìn theo một hướng khác.

Vì thế, bà ấy đã có cơ hội để hạnh phúc, hơn nữa còn là hạnh phúc suốt cuộc đời.

Thế nhưng, có bao nhiêu người, cả đời cũng không hiểu được đạo lý đó.

Vũ Thái Ninh ngồi trong một căn phòng nhỏ trong quán cà phê, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, trong lòng cảm thấy rất bực dọc.

Lời của Cảnh Hạo cô nói là chẳng để ý, bản thân cô cũng cảm thấy thực sự là không để ý, thế nhưng cô cứ thấy bực dọc, đứng ngồi không yên.

“Vũ tiểu thư đợi lâu rồi.” Lục Danh Dương đi tới phía đối diện của Vũ Thái Ninh ngồi xuống.

“Có việc gì thì nói mau đi.” Vũ Thái Ninh dập điếu thuốc đang hút giở, nói dọng bực dọc.

“Vũ tiểu thư có việc vội phải đi à?” Lục Danh Dương không hề vội, anh ta không phải cầu xin Vũ Thái Ninh, chỉ là hợp tác với cô ta, vì thế tuyệt đối không thể để cô có được quyền chỉ đạo.

“Đúng, tôi rất bận.” Vũ Thái Ninh trả lời không khách khí.

Lần trước sau khi Lục Danh Dương tìm tới cô cô đã đi nghe ngóng về con người này, đại thể là cũng hiểu được tại sao anh ta lại tìm cô để hợp tác.

Cô cảm thấy người đàn ông này rất nhỏ nhen, bị phụ nữ đá liền nghĩ cách báo thù, vì thế cô cũng không cần coi trọng anh ta.

Nếu, tất cả mọi người đều thế này thì Cảnh Hạo có mười cái mạng cũng không đủ, từ khi anh biết chơi đùa với con gái cũng đã không ít lần chen chân vào chuyện của người khác.

Có điều, cô gần như không nghe nói tới việc Lục Danh Dương có chỗ dựa vững chắc nào mà đa phần là tự anh ta, nếu không cũng đã không dám đụng vào người của Lam gia.

“Nếu Vũ tiểu thư bận vậy thì chúng ta hẹn lần sau vậy.” lời của Lục Danh Dương còn chưa dứt thì Vũ Thái Ninh đã đứng lên, đang định chuẩn bị rời đi thì liền nghe thấy Lục Danh Dương nói: “Nếu như tôi nói, tôi có thể làm cho Vũ tiểu thư sau một tháng nữa không cần phải tiếp Lam Dư Trạch mà có thể quay trở về trạng thái tự do thân thể, có phải như vậy thì Vũ tiểu thư sẽ có thời gian nghe tôi nói không?”

Vũ Thái Ninh dừng bước lại, do dự vài giây rồi cô lại ngồi xuống, nói với giọng chế giễu: “Dựa vào anh?”

Đừng nói tới việc sau lưng Lam Dư Trạch là Lam thị trưởng, kể cả ngay với thân phận hiện tại của anh ta thì Lục Danh Dương cũng không thể đụng vào được.

“Vậy Vũ tiểu thư cho rằng, nếu tôi không nắm bắt được tình hình thì tôi dám tìm Vũ tiểu thư để hợp tác không?”

“Vậy anh muốn làm gì?” Vũ Thái Ninh nhìn chằm chằm anh ta hỏi.

“Rất đơn giản, chỉ cần Vũ tiểu thư làm một việc nhỏ thì chúng ta đều có thể có chuyện vui rồi.” Lục Danh Dương nheo mắt lại, che giấu đi sự tính toán trong ánh mắt.

Vở kịch này, nếu như thiếu đi Vũ Thái Ninh thì nhất định diễn cũng không thành.

Anh ta hạ thấp giọng xuống, nói rất đơn giản, ngắn gọn về sự việc mà Vũ Thái Ninh sẽ phải làm, càng nói càng thấy sắc mặt của Vũ Thái Ninh khó coi.

Vệ Ngấn tưởng rằng, cửa ải sống chết như vậy đã đều đi qua rồi thì cũng chẳng còn chuyện gì mà không giải quyết được nữa.

Nhưng, bây giờ cô mới biết, tất cả những bất hạnh chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Tình hình của Tiểu Lạc Lạc rất không tốt, trên người tuy không có vết thương gì nhưng bị treo lơ lửng với độ cao như vậy, sợ quá mà ngất đi, có thể thấy trong tâm hồn trẻ thơ của cậu bé đã để lại nỗi ám ảnh sợ hãi thế nào.

Sau một hồi có thuốc an thần tiên vào người, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Lạc Lạc bắc đầu run lên, không khóc không làm loạn, chỉ có cơ thể là không ngừng run lên.

Vệ Ngấn nhìn tình cảnh trước mắt và hết sức sợ hãi, cô ôm lấy cơ thể của Tiểu Lạc Lạc, không ngừng nói thì thầm: “Mẹ ở đây, Lạc Lạc đừng sợ....”

Trong lúc thì thầm, tự cô không ý thức được rằng cô đang khóc nước mắt chảy ra đầm đìa.

“Lạc Lạc, con đừng dọa mẹ có được không?” cô ôm chặt lấy Tiểu Lạc Lạc, trong lòng thầm tự trách mình.

Khi Hứa An Ca tìm bác sĩ tới đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, anh cũng cảm thấy trong lòng thật đau xót, hai mắt anh cũng nhòe đi.

Bác sĩ tiến lại gần kiểm tra tình hình của Tiểu Lạc Lạc một chút, chỉ có thể nói rất đáng tiếc với Hứa An Ca và Vệ Ngấn: “Cơ thể cậu bé không có vấn đề gì, nhưng bị treo từ độ cao như vậy nên đã sợ và bị dọa khong hề nhẹ, chỉ có thể đợi cậu bé tỉnh lại rồi đi gặp bác sĩ tâm lý, để giúp cậu bé khắc phục sự sợ hãi tâm lý thôi.”

“Cảm ơn bác dĩ.” Hứa An Ca lại liếc nhìn Vệ Ngấn sau đó tiễn bác sĩ ra khỏi phòng.

Đứng trước phòng bệnh, nhìn không rời mắt hai mẹ con trong phòng, mấy lần anh định đẩy cửa bước vào trong nhưng rồi lại dừng bước lại.

Những lúc như thế này, người mà cô hi vọng ở bên cạnh cô nhất chắc là Tần Hàm Dịch!

Anh cười cayd dắng rồi quay người đi ra phía cầu thang bộ.

Anh đi vào lối cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân mình trong hầm cầu thang yên ắng, trong lòng anh cảm thấy thật trống trải, một cảm giác giống như trái tim mình đang bị đào bới và đau tới mức không còn cảm giác nữa.

Thế nhưng, cho dù có đau hơn nữa, anh cũng vẫn hi vọng cô có thể hạnh phúc.

Anh không phải là thánh nhân, anh cũng từng nghĩ, sẽ giấu cô đi cả một đời, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cô chìm vào trong những nỗi đau khổ mà không giải thoát ra được thì anh mới ý thức được, cứ cố gắng kiên trì thêm chỉ làm cho mọi người đều tổn thương mà thôi....

Đi qua một tầng lầu, vừa đang định bước ra hành lang thì liền thấy Tần Hàm Dịch đẩy cửa đi ra.

Hai người đều đơ người ra, ngay sau đó, Hứa An Ca liền phá tan sự yên lặng trước.

“Đi lên thăm Dĩ Muội à?”

“Ừm.” Tần Hàm Dịch đáp lại một tiếng, nhấc chân đi về phía cầu thang, khi anh vừa đi ngang qua Hứa An Ca.

Hứa An Ca đột nhiên lên tiếng: “Đúng lúc tôi đang định đi tìm anh.”

Tần Hàm Dịch dừng bước lại, nhìn Hứa An Ca.

“Tôi tìm anh thấy rât kì lạ à?” Hứa An Ca hỏi với sắc mặt lạnh lùng.

Khi đối diện với Tần Hàm Dịch, anh mãi mãi không thể nào có được nét mặt thân thiện, bởi vì trong mắt anh Tần Hàm Dịch có được cô mà không biết trân trọng, không biết làm cho cô hạnh phúc.

“Vì Dĩ Muội?” Tần Hàm Dịch cũng đã trở về với thái độ lạnh nhạt, giữa anh và Hứa An Ca, ngoài việc nói về Diệp Dĩ Muội thì còn có thể nói về điều gì khác nữa?

Chẳng lẽ lại là Hạ Lam? Lập trường của Hứa An Ca dường như mãi mãi đều kiên định như vậy, bất kì người phụ nữ nào cũng không thể vượt qua hay thay thế cho sự tồn tại của Diệp Dĩ Muội.

Khi đối diện với Hứa An Ca như vậy, Tần Hàm Dịch không thể không cảm thấy toát mồ hôi, sơ với Hứa An Ca thì anh cảm thấy bản thân mình mãi mãi không xứng với tình yêu của Diệp Dĩ Muội.

Chẳng qua là anh hạnh phúc hơn Hứa An Ca một chút, trong lúc Hứa An Ca mất đi trí nhớ và biến mất thì anh đã bước vào được trái tim của Diệp Dĩ Muội.

Nếu Hứa An Ca chưa từng mất trí vậy thì tình hình ngày hôm nay có thể đã khác.

“Tôi có thể hỏi, nguyên nhân gì mà khiến anh và Dĩ Muội đều không chịu ở bên nhau thêm một lần nữa không?” Hứa An Ca hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Anh luôn nghĩ không thông được sự việc này, rốt cuộc là vì điều gì, làm cho bọn họ ngay đến cái chết cũng có thể không quan tâm mà lại không đồng ý ở bên nhau.

“Đây là việc riêng của chúng tôi, không tiện nói ra.” Tần Hàm Dịch biết Diệp Dĩ Muội không nói thì đương nhiên anh cũng sẽ không nói, ở giữa bọn họ bị ngăn cách bởi một mạng người, đó chính là mẹ của anh.

“Được, vậy thì chúng ta sẽ đổi một chủ đề khác.” Hứa An Ca không hề níu kéo, anh liền nói: “Tình hình của Lạc Lạc rất không tốt.”

“Anh nói vậy là sao?” Tần Hàm Dịch giật mình, ngay sau đó liền hiểu, vấn đề anh lo lắng cuối cùng cũng vẫn xảy ra.

“Tần Hàm Dịch, hai người ngay đến cả sống chết cũng không biết sợ thì còn có gì không thể cùng nhau đối mặt?” Hứa An Ca có chút kích động: “Có phải người đạt được rồi thì đều không biết trân trọng thế này không?”

“Tôi không muốn giải thích với anh.” Tần Hàm Dịch nói một câu rồi liền nhấc chân bước đi.

“Tần Hàm Dịch, đúng, anh không cần giải thích với tôi điều gì cả, nhưng anh có từng nghĩ, sau này tới một ngày, anh sẽ giải thích thế nào với Tiểu Lạc Lạc không? Chẳng lẽ anh định để nó cả đời mang họ Hứa? Nếu anh bằng lòng thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Hứa An Ca càng nói càng cảm thấy tức giận, nếu không phải là Tần Hàm Dịch còn đang phải nằm trên giường bệnh, lúc này còn đang đứng không vững thì nhất định anh đã đánh cho Tần Hàm Dịch một trận.

“Hứa An Ca, đứng trước mặt anh, tôi luôn có một cảm giác tự trách bản thân mình, anh luôn có thể yêu Dĩ Muội một cách đơn thuần nhất như thế!” Tần Hàm Dịch cười đau khổ rồi thở dài, anh nhấc chân bước lên tầng, phía sau truyền tới tiếng nói tự trào của Hứa An Ca: “Thế nhưng, bất luận tôi làm thế nào thì cô ấy vẫn bướng bỉnh như vậy, chỉ chịu nhớ tới một người là anh thôi.”

Tần Hàm Dịch dừng bước lại vài giây rồi lại tiếp tục bước lên tầng.

Hứa An Ca có những lời đã nói chạm tới được tận đáy lòng anh, bọn họ nếu đã có thể ngay cả sống chết cũng không màng rồi thì tạo sao không thể thử ở bên nhau?

Bọn họ đã lãng phí thời gian năm năm rồi, lẽ nào, bọn họ thực sự muốn lãng phí cả một đời sao?

Hơn nữa, đợi tới khi Tiểu Lạc Lạc hiểu chuyện rồi thì bọn họ sẽ phải giải thích thế nào với thằng bé đây?

Anh thực sự không hi vọng, Tiểu Lạc Lạc sẽ có một tuổi thơ không hề vui vẻ giống như anh.

Lên tới tầng, vừa mới bước chân tới cửa phòng bệnh của Tiểu Lạc Lạc, anh liền lờ mờ nghe thấy bên trong có tiếng khóc nưc nở.

Con tim anh đau như xé, anh do dự một lát rồi đẩy cửa đi vào trong.

Lúc này Vệ Ngấn đang quay lưng về phía cửa ôm lấy Tiểu Lạc Lạc trong lòng, hoàn toàn không biết có người đang đi vào.

Tần Hàm Dịch nhìn tấm lưng đang run lên của cô, nghe tiếng cô thì thầm: “Lạc Lạc, đừng sợ, có mẹ ở đây....”

Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới tiến lại gần, anh đi qua đuôi giường, cúi xuống ở đầu bên kia, lúc này Vệ Ngấn mới nhìn thấy anh.

Hai mắt cô vẫn ọng nước, đôi môi mím chặt, cô muốn kìm nén không cho nước mắt chảy ra nhưng ai mà biết được lúc này cô không thể kiểm soát được nữa.

Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay cô đang ôm lấy Tiểu Lạc Lạc, nhìn cô với ánh mắt áy náy: “Anh xin lỗi, Dĩ Muội, anh luôn làm liên lụy tới em làm cho em bị tổn thương.”

“Vậy thì tại sao anh lại còn xuất hiện?” lúc này Vệ Ngấn chỉ muốn trút hết những nỗi khổ trong lòng của mình ra, cô chỉ có thể oán trách anh.

Thực ra, khi cô nhìn thấy anh xuất hiện, con tim cô đã đập rộn ràng, bởi vì khi cô bất lực nhất, cô cần anh nhất thì anh đã xuất hiện.

Anh nắm lấy ta cô, không để cho cô rút về: “Dĩ Muội, đã sai rồi thì anh cũng không dám biện luận giải thích thêm gì nữa, nhưng coi như là vì Lạc Lạc, chúng ta hãy cố gắng thêm một lần nữa có được không?”

“Tần Hàm Dịch....” Vệ Ngấn nói nghẹn ngào, nước mắt lại vẫn đang chảy ra, cô thút thít, cố gắng dừng lại để giọng nói nghe rõ hơn, cô hỏi lại anh: “Nếu đổi lại là em, là mẹ em đã thuê người đâm chết mẹ anh thì anh có còn muốn vì Lạc Lạc mà cố gắng thêm một lần nữa không?”

Tần Hàm Dịch đơ người ra, anh do dự một lát, rồi mới nói với ngữ khí kiên định: “Anh bằng lòng.”

Vệ Ngấn rõ ràng đã chú ý thấy sự do dự của anh nhưng khi anh nói ra ba từ “anh bằng lòng” thì nước mắt của cô lại chảy ra.

Cô cầm lấy tay anh, nắm chặt lại, sau đó, cô tự nói với bản thân mình, vì Lạc Lạc, bọn họ thân làm cha mẹ, cũng nên vì Lạc Lạc mà cố gắng thêm một lần nữa.

Nhưng đột nhiên cô nhớ lời tới cảnh cáo của Tần lão phu nhân.

“Hàm Dịch, anh rời khỏi nơi đây cùng em có được không?” cô nắm chặt lấy tay anh, vội vàng nói ra nguyện vọng của mình.

Cô đã nợ Hứa An Ca quá nhiều rồi, cô không thể để cho Hứa gia vì cô mà phải chịu thêm sự xấu hổ nào nữa.

Cho dù, cô và Tần Hàm Dịch chỉ là thử cũng không nên làm vậy trước mắt những người Hứa gia.

Nếu cô làm như vậy thì đúng là làm cho người khác phải thấy ớn lạnh.

Ánh mắt Tần Hàm Dịch dán chặt vào cô, anh suy nghĩ một lát rồi mới kiên định trả lời một câu “được.”

Thời gian anh để cô đợi anh tuy không dài nhưng trái tim anh đã đau khổ thế nào thì chỉ có bản thân anh mới biết.

“Nhưng, em phải cho anh chút thời gian, anh phải chuyển tổng bộ của Tần thị tới Mỹ sau đó mới có thể rời đi.” Đây là trách nhiệm của anh, anh không thể trong vòng một tuần không quan tâm tới điều gì nữa.

“Được!” Vệ Ngấn gật đầu, cúi đầu xuống nhìn Tiểu Lạc Lạc đang ở trong lòng cô lên tục run lên, con tim cô như đang thắt lại.

“Đừng lo lắng, có anh đây, nhất định sẽ có cách thôi.” Tần Hàm Dịch nhẹ nhàng nói an ủi cô.

Sắc mặt Vệ Ngấn nhợt nhạt đi, cô hỏi anh vẻ quan tâm: “Vết thương của anh thế nào rồi?”

“Không sao.” Tần Hàm Dịch lắc đầu, anh bám vào thành giường rồi cố gắng đứng lên, sau đó đặt mình lên giường nằm xuống ôm Tiểu Lạc Lạc vào lòng.

Cô giơ tay lên, lau đi mồ hôi trên trán anh, toàn là mồ hôi lạnh toát.

“Có cần tìm bác sĩ không?” Vệ Ngấn không yên tâm liền hỏi.

“Không cần đâu, anh không sao.” Tần Hàm Dịch kéo tay cô xuống, giả vờ cười thoải mái cho cô yên tâm.

Vết thương của anh đã bị bong ra tới mấy lần, vốn tình hình đã không tốt rồi, lần khám trước bác sĩ đã dặn dò anh không được vận động mạnh, phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi trên giường bệnh.

Nhưng, một khi nghĩ tới hai mẹ con họ, sao anh có thể nằm yên một chỗ chứ.

Đừng nói là phải cố chịu đau mà đi lên, kể cả là phải trèo lên thì anh cũng sẽ trèo, anh sẽ không để cho cô chịu khổ một mình.

Tần lão phu nhân để thuận tiện đi thăm Tần Hàm Dịch mà không hề rời khỏi viện an dưỡng, mà sống luôn trong căn biệt thự lúc trước của Tần Hàm Dịch.

Sau khi trở về, bà ta liền gọi điện cho đội trưởng phụ trách vụ án lần này để hiểu qua về tình hình những gì xảy ra hôm qua.

Bà ta thực sự không ngờ rằng, người y tá nhìn ngây thơ đơn thuần đó lại là Châu Lan Na.

Hơn nữa, lại còn lên kế hoạch tỉ mỉ như thế để hại cháu bà ta.

Trước khi sự việc xảy ra, Châu Lan Na đã ở sẵn trong viện an dưỡng này rồi, cô ta đã làm y tá ở đây hơn một năm, cũng chính là vì rất biết người biết việc nên đây cũng là nguyên nhân để viện trưởng chọn cô ta tới chăm sóc cho Tần Hàm Dịch.

Châu Lan Na vì biết rõ về những thói quen của Tần Hàm Dịch, biết được anh sau khi bị thương, nhất định sẽ không ở trong bệnh viện quá lâu mà sẽ tới đây để dưỡng thương.

Vì thế cô ta bèn tới đây đợi cơ hội.

Điều kì lạ là, cô ta có ý nghĩ này, về lý mà nói thì tai nạn xe của Tần Hàm Dịch là do cô ta gây ra thì sẽ càng hợp lý hơn.

Nhưng, Châu Lan Na vẫn rất kiên quyết, cô ta nói rằng sự việc đó không có liên quan gì tới cô ta.

Phía cảnh sát vốn muốn mượn vụ án này để phá vụ xe của Tần Hàm Dịch bị đứt phanh, nhưng lại một lần nữa đi vào ngõ cụt, lại phải điều tra lại từ đầu....

Tần Hàm Dịch nghe thấy như vậy, trong lòng cũng thấy thất vọng, rốt cuộc thì ai có thể động vào chiếc xe của cháu bà ta? Hơn nữa lại còn muốn đẩy anh vào chỗ chết?

Con người này nếu một ngày chưa tìm ra thì tính mạng của Tần Hàm Dịch vẫn sẽ bị đe dọa....

Diệp Dĩ Muội nghĩ, bất luận thế nào, vì Tiểu Lạc Lạc, cô và Tần Hàm Dịch cũng nên thử một lần. Những năm vừa qua cô đã nợ và để Tiểu Lạc Lạc chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, cô không muốn đợi tới khi không có cách nào bù đắp nữa mới đi hối hận.

Cho dù, chờ đợi cô và Tần Hàm Dịch ở phía trước là những chướng ngại vật và sự không thấu hiểu thì cô cũng quyết định thử một lần.

Có rất nhiều việc, có lẽ là trước đây cô nhìn không thấu, thế nhưng sau khi trải qua những việc sống chết như thế, lại đối mặt với sự đau đớn của Tiểu Lạc Lạc, sự thỏa hiệp của Tần Hàm Dịch, đột nhiên cô cảm thấy bản thân cũng không gồng mình lên được nữa rồi.

Bọn họ đã bỏ qua quãng thời gian năm năm dài đằng đẵng, thanh xuân chẳng còn lại là bao, lẽ nào lại phải đợi tới khi trung niên rồi, Tiểu Lạc Lạc nói với cô đòi cha thì khi đó cô mới hối hận?

Có những ngưỡng cửa cứ ngỡ cả đời sẽ không bước qua được nhưng bỗng chốc lại nghĩ thông rồi. Cũng có thể không phải là nghĩ thông rồi, chỉ là muốn vì hạnh phúc mà tiến lên một bước, bọn họ đều khát khao hạnh phúc....

Chỉ là, cho dù đã hạ quyết tâm, tất cả chỉ mới là sự bắt đầu, tương lai thế nào bọn họ đều không có cách nào biết trước được.

Nhưng, người đầu tiên mà cô phải đối mặt đó chính là Hứa An Ca, anh là người mà đã ở bên cô lúc cô khó khăn nhất đã cho cô sự ấm áp ngọt ngào, cả đời này cô cũng không trả hết được những ân tình của anh.

Vệ Ngấn sau khi suy nghĩ mới nói với Tần Hàm Dịch: “Trước khi chúng ta rời đi, tốt nhất hãy ít qua lại thôi! Em không hi vọng người của Hứa gia sẽ phải khó chịu.”

Tần Hàm Dịch đương nhiên là hiểu được điều cô lo lắng, anh cũng giống như cô, cũng cảm thấy nợ Hứa An Ca quá nhiều.

Đồng thời, anh cũng rất cảm kích người đàn ông đó, vào lúc anh không thể chăm sóc cho hai mẹ con cô thì Hứa An Ca đã bảo vệ và yêu thương bọn họ thay anh.

Thế nhưng, những việc thế này anh không có cách nào để đền đáp Hứa An Ca, nếu như anh làm gì đó thì chẳng khác nào sỉ nhục Hứa An Ca.

Vết thương trên người lại nhói đau, anh sợ cô lo lắng, bèn đứng lên rời khỏi phòng bệnh của Tiểu Lạc Lạc, để lại không gian cho cô, đợi Hứa An Ca quay lại và nói những lời cuối cùng với Hứa An Ca.

Cô nhìn anh, thấy anh thẳng lưng đi ra khỏi phòng bệnh, con tim cô thắt lại, cô biết vết thương của anh rất đau nhưng vẫn cố không muốn để cho cô lo lắng.

Vì thế, cô cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh rời đi, không muốn anh giả vờ vô ích trước mặt cô.

Sau khi Tần Hàm Dịch rời đi không bao lâu thì Hứa An Ca liền quay về.

Hoặc, cũng có thể nói rằng, anh nhìn thấy Tần Hàm Dịch đi rồi thì mới lại bước vào.

Anh đã đoán được kết quả, đoán được cô muốn nói gì với anh nhưng anh vẫn không ngần ngại bước vào phòng bệnh của Hứa An Ca.

Hoặc là, đã giày vò bản thân bao nhiêu năm nay anh cũng mệt rồi.

Vệ Ngấn vuốt vuốt vầng trán của Tiểu Lạc Lạc, thấy cậu bé cũng đã ngủ yên giấc hơn lúc nãy rất nhiều cô mới nhìn Hứa An Ca biểu thị rằng hai người họ ra ngoài nói.

“An Ca.” Vệ Ngấn ngồi xuống phía đối diện với Hứa An Ca, nhưng cô vẫn thấp tha thấp thỏm không biết nên mở miệng thế nào.

“Thực sự quyết định rồi?”

Cô nói không ra, Hứa An Ca bèn nói thay cô, anh mãi mãi vẫn là người mà bao dung cô nhất.

“Em xin lỗi!” Vệ Ngấn cúi đầu xuống, cô không thể không tự trách bản thân, rốt cuộc cô đã làm những gì?

“Tiểu Ngấn, thực ra em không cần phải áy náy, anh vẫn phải cảm ơn em, đã cho anh năm năm cơ hội, ít nhất là anh cũng đã từng thử, biết được rằng bản thân mình và em không có cách nào ở bên nhau được, vậy là anh cũng can tâm rồi, nếu như không thử một lần anh sợ cả đời này anh sẽ không can tâm, cứ tưởng rằng chúng ta sẽ có thể.” Hứa An Ca bắt buộc phải nói ra những lời này, là để muốn cô an tâm hơn, muốn cô cảm thấy không hối hận.

Khi chưa thử, con người luôn cảm thấy trên thế giới này không có việc gì là tuyệt đối, thế nhưng, hóa ra khi một người nhất quyết giữ mình vì một người khác thì thực sự là tuyệt đối như vậy. bất luận người kia có nỗ lực thế nào đi chăng nữa thì cũng chắc chắn là không bao giờ bước vào được trái tim cô ấy.

Bây giờ anh đã từng thử rồi, anh thực sự can tâm rồi, bước tiếp theo ngoài việc buông tay ra thì anh đã không còn có sự lựa chọn nào khác.

Những lời nói của Hứa An Ca làm cho Vệ Ngấn toát mồ hôi, trong lòng cô đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói nhưng lúc này cô mới phát hiện cô chẳng thể nào nói ra được.

Trước mặt một người đàn ông tốt như Hứa An Ca, cô chỉ cảm thấy vừa áy náy vừa xấu hổ về bản thân mình.

“Tiểu Ngấn, nếu đã quyết định rồi thì hãy cố gắng làm cho bản thân mình thật hạnh phúc.” Anh nhìn cô, cười và thật lòng chúc phúc cho cô.

“An Ca....” cô mấp máy môi, rồi mới phát hiện ra cổ họng khô cứng lại, cô không có cách nào để nói thành lời.

“Về phía nhà anh thì tự anh sẽ giải thích, anh tin, mẹ anh sẽ giống như anh, sẽ chúc phúc cho em.” Hứa An Ca đã nghĩ vẹn toàn hết mọi chuyện thay cho cô.

Anh nghĩ, cha anh chắc là sẽ phẫn nộ, còn mẹ anh chắc là có thể hiểu cho Diệp Dĩ Muội.

Năm xưa, tình cảm giữa cha và mẹ anh cũng không ít sóng gió hơn Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội.

Bởi vì mẹ anh xuất thân trong một gia đình bình thường, vì thế bà có thể đặt mình vào vị trí của Diệp Dĩ Muội và hiểu cho cô.

Đối với cha mẹ, trong lòng anh khó tránh khỏi sự áy náy, nhưng, anh đã nghĩ ra cách để giải quyết, chắc chắn sẽ không để cho Hứa gia phải mất mặt.

“An Ca, em định cùng với Tần Hàm Dịch ra nước ngoài, thời gian ở trong nước, em sẽ không thường xuyên gặp anh ấy nữa, em không muốn Hứa gia phải khó xử.”

Đây là điều duy nhất cô có thể làm cho Hứa gia, cũng là điều cô bắt buộc phải làm được.

Bất luận Hứa An Ca có cần hay không, cô không thể vì ở bên Tần Hàm Dịch mà làm cho Hứa gia phải xấu hổ và nhục nhã.

“Ừm.” Hứa An Ca không hề từ chối, nếu như vậy có thể làm cho cô an tâm hơn thì anh cũng đồng ý.

Thế nhưng, anh cũng có con đường để tự giải quyết mọi chuyện.

“An Ca, về phía phòng làm việc của anh.....” Vệ Ngấn nói ngập ngừng, cô muốn nói cô không qua đó nữa, tránh mọi người đều khó xử, nhưng cô còn chưa nói hết lời Hứa An Ca đã tiếp lời cô.

“Tiểu Ngấn, nếu em còn coi anh là bạn của em thì hãy tiếp tục tới đó làm việc. Em dù gì cũng là nhà thiết kế nổi tiếng gia nhập làm việc ở đó, nếu như lúc này rời đi, sẽ làm liên lụy tới phòng làm việc, sẽ bị người khác thăm dò suy đoán. ”

“Cảm ơn anh, An Ca.” Vệ Ngấn nói nghẹn ngào, Hứa An Ca không muốn cô từ bỏ lí tưởng của mình, sao cô lại không hiểu chứ!

“Sau này em sẽ là cái cây hái ra tiền của phòng làm việc, nên là anh cảm ơn em mới đúng.” Hứa An Ca vẫn cười rạng rỡ, lúc này tuy con tim anh rất đau nhưng vẫn có cảm giác cuối cùng cũng đã buông tay, đã từ bỏ.

Những điều mà anh luôn không nỡ, không can tâm, cuối cùng cũng đã đặt dấu chấm hết viên mãn sau khi anh đã cố gắng, nỗ lực hết mình.

Có thể, khi người ngoài nhìn vào thì nó không hoàn mỹ.

Nhưng, trong lòng anh thì đó là sự hoàn mỹ không thể tốt hơn.

Người phụ nữ mà anh quan tâm nhất cuối cùng cũng có thể đi theo đuổi hạnh phúc mà cô ấy muốn.

Còn anh thì sao? Có lẽ, anh cũng nên tìm một đường chân trời mới.

“Cố gắng nỗ lực hết mình một lần, cho dù vẫn không đạt được những điều mà mình mong muốn cũng không được từ bỏ quyền lợi hạnh phúc của bản thân.” Đây là lời mà anh đã đồng ý với mẹ anh, anh nhất định làm được.

Vệ Ngấn không ngờ rằng Hứa An Ca lại rút lui một cách nhanh gọn đến thế.

Nhưng, nghe anh nói như vậy cô lại cảm thấy, không sai, đây chính là Hứa An Ca, khi yêu thì có thể vui vẻ nhưng khi đã buông tay thì cũng sẽ không làm người khác khó xử, hoặc là để bản thân rơi vào một vũng lầy.

Có lẽ, bọn họ đều nên học Hứa An Ca – yêu mà không oán trách không hối hận, khi buông tay cũng có thể nhẹ lòng, như thế có phải cuộc đời sẽ bớt đi những nuối tiếc?

Sau ngày hôm đó, Hứa An Ca liền rời khỏi viện an dưỡng và quay trở về làm việc.

Còn Vệ Ngấn vì việc trị liệu của Tiểu Lạc Lạc mà lựa chọn tiếp tục ở lại viện an dưỡng, dù dì thì nơi này cũng kín cổng cao tường, người ngoài không dễ dàng gì mà vào được.

Cô không muốn thân phận và tình hình bệnh tật của Tiểu Lạc Lạc lộ ra ngoài, không muốn để Tiểu Lạc Lạc trở thành trọng điểm chú ý của những tin tức của giới truyền thông.

Chỉ là, khi mà cô đang mong ngóng từng ngày để tình trạng Tiểu Lạc Lạc khá hơn thì tình trạng của Tiểu Lạc Lạc lại rất không khả quan, sau khi tỉnh lại thì rơi vào trạng thái tự kỉ, không chịu nói chuyện với người khác, ánh mắt lúc nào cũng rụt rè, không khóc cũng không nổi loạn.

Chỉ là, cứ tới ban đêm, sau khi ngủ, thỉnh thoảng cậu lại run lên, nhưng không có cách nào để thoát ra khỏi cơn ác mộng.

Vệ Ngấn không đêm nào ngủ được, cô ở bên cạnh con trai, ôm cậu, dỗ dành cậu, thế nhưng cậu lại hoàn toàn không nghe thấy.

Tần Hàm Dịch cũng đã mời tới bác sĩ tâm lý tốt nhất trong nước nhưng hiệu quả cũng không khả quan.

Bác sĩ cũng nói, những tổn thương thế này, chỉ có thể hồi phục dần dần trong sự yêu thương bao bọc, muốn nhanh chóng hồi phục thì không thể nào.

Vệ Ngấn nhìn Tiểu Lạc Lạc như vậy trong lòng cô càng tự trách mình, cô đúng là một người mẹ không làm tròn bổn phận.

Nhưng, sau này sẽ không thế nữ, bất luận làm gì, cô cũng đều vì Tiểu Lạc Lạc đầu tiên, sẽ không để bản thân nhốt mình trong một thế giới chật hẹp mà không chịu bước ra.

Tần Hàm Dịch vì phải ở lại trong viện an dưỡng dưỡng thương nên hầu như ngày nào cũng tới thăm Tiểu Lạc Lạc.

Chỉ là, gia đình ba người bọn họ không thể yên lành vui vẻ, ngoài việc thỉnh thoảng Hạ Lam lại xuất hiện thì Vệ Ngấn biết tai họa ngầm chính là Tần lão phu nhân.

Nhưng Tần lão phu nhân rất yên lặng, chưa từng ngăn không cho Tần Hàm Dịch đi thăm Tiểu Lạc Lạc, thậm chí ngày nào cũng quan tâm tình hình của Tiểu Lạc Lạc.

Nếu bà ta đã giao tất cả mọi việc lại cho Hạ Lam thì đương nhiên bà ta sẽ đứng từ xa quan sát, tránh sau này cháu bà ta sẽ hận bà ta.

Còn đối với việc Hạ Lam tùy tiện ra vào Tần Hàm Dịch tỏ rõ thái độ không thích, anh đã nói rất rõ với cô ta, nếu anh đã quyết định hủy bỏ hôn ước thì anh sẽ không đổi ý đâu.

Nhưng, Hạ Lam dường như biến thành con người khác vậy, chỉ nói, cho dù không thể làm vợ chồng nhưng bọn họ cũng có thể làm bạn bè.

Cô ta đã nói như vậy rồi thì Tần Hàm Dịch còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ lại cầm chổi quét cô ta đi?

Thực ra, Tần Hàm Dịch không phải không cảm nhận được, người mà Hạ Lam thực sự yêu không phải là anh, chẳng qua là cô ta coi anh lại sự lựa chọn tốt nhất cuối cùng.

Anh nghĩ, có thể là Hạ Lam cũng nghĩ thông rồi!

Dù gì thì bọn họ đã cùng nhau lớn lên, hơn nữa, bi kịch của Châu Lan Na làm cho anh hiểu ra, làm người thực sự nên khoan dung một chút.

Vì thế, anh nguyện cho Hạ Lam một lần cơ hội....

Chỉ là, tất cả những bình lặng đó chỉ là dấu hiệu báo trước một cơn bão tốt, tin tức vốn được Tần gia ép xuống cuối cũng cũng đột nhiên được tung ra.

Và nội dung được đăng lên lại là do tạp chí Phong.

Trần Nhã vốn muốn mượn tin đồn với Tần Hàm Dịch để được nổi lên nhưng lại không ngờ rằng chút tin tức đó của cô ta đã bị sự điên cuồng của Châu Lan Na dập tắt.

Tạp chí Phong ngay đến cả thông tin người y tá hôm đó chính là Châu Lan Na cũng đã đào bới ra, đây là điều mà tất cả mọi người đều không dự đoán được.

Còn Trần Nhã thì vất vả khổ sở tạo ra scandal nên cô ta sao có thể dễ dàng can tâm để bị dập đi như thế.

Vậy là, cô ta đột nhiên đi tới trước mặt mọi người, coi mình như một kẻ bị hại, nói là Tần Hàm Dịch đã phụ bạc tình cảm của cô ta.

Gặp phải tin đồn dính cả với Châu Lan Na và Trần Nhã bỗng chốc hình tượng của Tần Hàm Dịch như bị rơi xuống vực sâu, anh phải chịu sự tấn công trì trích từ bốn phía.

Giá cổ phiếu của Tần thị như tụt dốc không phanh, tất cả các cổ đông đều yêu cầu Tần Hàm Dịch ra mặt, cho bọn họ một lời giải thích.

Tần Hàm Dịch bị những tin tức đó giáng cho một đòn đả kích mạnh, cho dù là vết thương trên người vẫn chưa khỏi nhưng anh cũng vẫn phải quay trở lại công ty để chủ trì đại cục.

Vệ Ngấn phát hiện, sự việc này được tạp chí Phong làm rất khéo léo, đả kích Tần Hàm Dịch nhưng lại không để lộ ra thân phận của Tiểu Lạc Lạc, dường như không hề muốn kéo Hứa gia vào vòng xoáy này vậy.

Vệ Ngấn cũng không hề cảm thấy Hứa gia đã tác động gì, cô chỉ cảm thấy kết quả như vậy cũng tốt.

Người ngoài nói cô thế nào cô cũng không sợ, điều cô sợ nhất đó chính là người của Hứa gia bị cô làm cho liên lụy.

Cô biết, trải qua sự công kích lần này, Tần Hàm Dịch muốn đem công ty rời tới Mỹ, như vậy đã khó nay còn khó hơn.

Cô không muốn tạo áp lực cho anh, vì thế cô không nói gì, chỉ lặng lẽ trông nom Tiểu Lạc Lạc, phối hợp với bác sĩ để điều trị cho con.

Cũng may, tình tình của Tiểu Lạc Lạc dần dần cũng được cải thiện, tuy vẫn còn biểu hiện tự kỷ nhưng ban đêm ít nhất cũng đã ngủ ngon hơn rất nhiều.

Đối với một người mẹ như cô mà nói, bất kì sự cải thiện nào cũng làm cho cô kích động tới rơi nước mắt.

Tần Hàm Dịch ban ngày sẽ đi giải quyết công việc của công ty, buổi tối bất luận muộn thế nào anh đều lái xe tới viện an dưỡng.

Và việc đầu tiên anh tới chính là thăm Tiểu Lạc Lạc, anh cũng giống như Vệ Ngấn, vừa cảm thấy áy náy, vừa cảm thấy thương Tiểu Lạc Lạc.

“Lạc Lạc hôm nay thế nào rồi?” đây là câu nói đầu tiên của Tần Hàm Dịch khi bước vào cửa.

“Tuy vẫn chưa chịu nói chuyện nhưng ban ngày cũng biết chơi cùng em rồi.” Vệ Ngấn trong lòng vừa cảm thấy đau vừa thấy chua xót, lại thêm cả một chút hi vọng.

“Lạc Lạc nhất định sẽ khỏe lại thôi.” Tần Hàm Dịch nhìn cô cười, đi tới bên cạnh Tiểu Lạc Lạc, quỳ xuống, xoa xoa đầu cậu, gọi cậu âu yếm: “Lạc Lạc.”

Thế nhưng, Tiểu Lạc Lạc lại quay đầu sang một bên, không muốn anh động vào người.

Bàn tay Tần Hàm Dịch liền cứng đơ lơ lửng trong không trung, ánh mắt chứa đầy sự cay đắng.

“Anh đừng vội, từ từ sẽ khác.” Vệ Ngấn nắm lấy tay anh, nói an ủi.

“Anh biết rồi.” Tần Hàm Dịch gật đầu, cũng lắm lấy tay cô, có cô ở bên cạnh anh, bất luận làm gì anh đều cảm thấy rất có động lực.

“Ba....” lúc này Tiểu Lạc Lạc đột nhiên lên tiếng gọi không rõ lắm, Tần Hàm Dịch đột nhiên vui mừng nhìn Vệ Ngấn, cả hai cùng quay ra nhìn Tiểu Lạc Lạc.

Chỉ là, Tiểu Lạc Lạc không hề nhìn vào Tần Hàm Dịch, mà cậu nhìn Vệ Ngấn, đôi mắt to tròn của cậu với đầy vẻ mong chờ, tiếp tục lí nhí nói: “Muốn ba....”

Con tim Vệ Ngấn đau thắt lại, đột nhiên hiểu ra người “ba” mà Tiểu Lạc Lạc nói chính là Hứa An Ca.

“Muốn ba....” Tiểu Lạc Lạc lí nha lí nhí, hai mắt long lanh ọng nước.

Cơ thể Tần Hàm Dịch cứng đờ ra, anh muốn đưa tay ra ôm lấy Tiểu Lạc Lạc nhưng lại sợ cậu sẽ né đi.

Vốn dĩ Tiểu Lạc Lạc biết khóc là một chuyện tốt, nhưng tình hình lúc này khiến cả hai người không thể không cảm thấy thương xót.

Bọn họ có thể làm thế nào? Lại đi tìm Hứa An Ca về à?

Thế nhưng, Hứa An Ca có nợ gì gia đình ba người bọn họ đâu, bọn họ không thể gặp phải vấn đề gì cũng tìm anh đến giải quyết.

“Mẹ bế con.” Vệ Ngấn ôm lấy Tiểu Lạc Lạc, kìm nén sự đau xót trong lòng, cô bế Tiểu Lạc Lạc lắc đi lắc lại trong phòng khách, hi vọng có thể làm cho Tiểu Lạc Lạc cảm thấy bớt bất an.

Khuôn mặt của Tiểu Lạc Lạc dựa sát vào cổ Vệ Ngấn, nước mắt trong mắt cậu bé rớt xuống da cô, chỉ là giọt nước mắt nhưng cô cảm nhận nó như những mũi kim đang xuyên vào da thịt cô rồi chạy thẳng vào trái tim.

Tần Hàm Dịch nhìn hai mẹ con, anh miễn cưỡng đứng lên, kìm nén nỗi đau, đi ra khỏi căn biệt thự mà Vệ Ngấn ở, sau đó đi tới căn biệt thự mà chuyên gia tâm lý ở.

Gặp mặt bác sĩ tâm lý, anh nói ngắn gọn tình hình của Tiểu Lạc Lạc.

Bác sĩ tâm lý sau khi nghe xong, nói với Tần Hàm Dịch: “Tần tiên sinh, nếu anh muốn Tiểu Lạc Lạc sau này nhận anh thì anh không được đi tìm Hứa tiên sinh, lúc này, trẻ nhỏ sẽ nhớ mãi người mà cùng nó đi ra khỏi nỗi ám ảnh. Tình cảm của cậu bé với Hứa tiên sinh vốn đã sâu đậm, nếu như Hứa tiên sinh lại đến để cùng cậu bé vượt qua chuyện này vậy thì sau này Tiểu Lạc Lạc sẽ càng không có cách nào đón nhận sự thực Hứa tiên sinh không phải là cha đẻ của nó.”

“Thế nhưng, lúc này, tôi không để nó lại gần Hứa An Ca sẽ khiến cho tâm hồn trẻ thơ của nó bị tổn thương.” Anh cũng không muốn con trai mình gọi người khác là ba nhưng lỗi lầm là do bọn họ tạo ra, không nên để cho một đứa trẻ phải chịu đựng sự đau khổ.

“Có thể, bây giờ anh cảm thấy không để cho nó gặp Hứa tiên sinh là rất tàn nhẫn, nhưng, đợi tới khi tình cảm của cậu bé đối với Hứa tiên sinh quá sâu nặng, tới lúc đó anh lại nói với nó rằng anh mới là cha đẻ của nó thì điều này sẽ càng tàn nhẫn hơn, trừ khi, cả đời này anh nguyện sẽ không vạch trần sự thực này, vậy thì cậu bé mới không bị tổn thương, hơn nữa, nếu như đợi tới khi đứa trẻ hiểu chuyện rồi mới nói ra sự thật, Tiểu Lạc Lạc sẽ sinh ra tâm lý nổi loạn.” Bác sĩ tâm lý phân tích cho anh.

“Sao có thể cả đời không nói ra sự thật chứ, Hứa An Ca sớm muộn cũng phải kết hôn sinh con.” Tần Hàm Dịch thở dài một tiếng, anh không ngừng đấu tranh, không làm thế nào để thoát ra được.

“Vì thế, Tần tiên sinh, tôi khuyên anh, tốt nhất là nên quan tâm tới Tiểu Lạc Lạc nhiều hơn, cùng cậu bé vượt qua nỗi ám ảnh, mới là cách tốt nhất. Trẻ con rất dễ nhớ những gì tốt đẹp của người khác, chỉ cần anh thật tâm đối đãi với nó thì đây là cơ hội tốt thể anh lật đổ vị trí của Hứa tiên sinh trong lòng Tiểu Lạc Lạc.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh, bác sĩ Đặng.” Tần Hàm Dịch gật đầu, đứng lên: “Không làm phiền bác sĩ Đặng nữa, việc của Tiểu Lạc Lạc vẫn phải nhờ anh để tâm giúp.”

“Vâng, để tôi tiễn Tần tiên sinh.” Bác sĩ Đặng cũng đứng lên, tiễn Tần Hàm Dịch ra ngoài.

Còn Tần Hàm Dịch sau khi rời khỏi nơi ở của bác sĩ Đặng anh không lập tức về căn biệt thự của Vệ Ngấn, mà một mình đứng trong gió lạnh, không ngừng đấu tranh tư tưởng....

Bác sĩ Đặng có thể nói lí tính như vậy đó là vì Tiểu Lạc Lạc không phải con của anh ấy mà anh ấy chỉ đơn thuần là một bác sĩ điều trị cho bệnh nhân.

Nhưng, anh là cha của Tiểu Lạc Lạc, anh không thể nhẫn tâm nhìn Tiểu Lạc Lạc đau khổ, vượt qua những khó khăn như vậy khi mà mới có bốn tuổi đầu.

Chỉ là, anh càng rõ hơn, nếu anh nhất thời mềm lòng thì sau này tình hình sẽ càng khó giải quyết hơn....

Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì mới là tốt nhất cho Tiểu Lạc Lạc?

Anh hận không thể đem tất cả những gì mình có đều trao hết cho Tiểu Lạc Lạc, anh chỉ hi vọng cậu sớm hồi phục, không phải chịu đựng những đau khổ đó nữa.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.