Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 50: Chọc tức anh ta



Tần Hàm Dịch đi nhanh ra khỏi nhà hàng, đi thẳng về phía thang máy, nhưng chiếc thang máy đáng chết, sao lại chậm như vậy, mãi vẫn chưa tới.

Từ nhỏ tới lớn, anh ta nếu phải chịu sự chú ý của người khác thì cũng là những lúc rạng rỡ và nổi bật nhất, đây là lần đầu tiên anh ta xấu hổ phải chạy trốn thế này.

Đồ đáng chết, đợi lên lầu, anh ta nhất định sẽ lột da cô.

“A....” Châu Lan Na nhìn thấy quần của Tần Hàm Dịch giật mình kêu lên.

Tần Hàm Dịch cảm thấy có gì đó không bình thường, quay đầu lại nhìn: “Sao thế?”

“Quần của anh....”

Châu Lan Na lúng túng mím môi lại, nhìn thấy sắc mặt Tần Hàm Dịch khó coi nên sợ hãi mà không dám tiếp tục nói nữa.

“Quần làm sao?” Tần Hàm Dịch nheo chặt mày lại, nhưng không nhìn được ra phía sau, mặt chỉ có thể trùng xuống.

“Hơi....hơi bẩn một chút....” Châu Lan Na chưa bao giờ nhìn thấy Tần Hàm Dịch thế này, cô ta sợ hãi mà nói lắp ba lắp bắp.

“Cái gì?” lồng ngực Tần Hàm Dịch đột nhiên như ngẹt thở lại.

Anh ta tức tối ấn liên tục thang máy, hình ảnh một người đàn ông phong độ đã biến mất hoàng toàn mà lúc này chỉ còn lại hình ảnh tức giận.

Diệp Dĩ Muội nhanh chóng chạy theo phía sau của Tần Hàm Dịch, đi vào thang máy, cô chỉ đứng ở một góc để trốn tránh, muốn cách anh ta xa một chút.

Tuy cô biết rằng bất luận thế nào, cô cũng không trốn được vụ này, nhưng có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy.

Cô chỉ dám nhìn trộm Tần Hàm Dịch, anh ta đứng ở trước cửa thang máy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói một câu nào, cô nhìn mà thấy sợ, người co rúm lại.

May mà thang máy đi thẳng lên tầng 26 chưa không dừng lại, nếu như lúc này nó mà còn dùng lại thì Tần Hàm Dịch không dám đảm bảo bản thân sẽ không giết người.

“Ting....”

Cửa thang máy mở ra, Tần Hàm Dịch là người đầu tiên nhanh chân bước ra ngoài.

Còn Diệp Dĩ Muội thì người đang run lên, trốn trong một góc, một lúc không động đậy gì, cô đang nghĩ hay là đi ra ngoài để tránh đi một lúc thì Tần Hàm Dịch đột nhiên lại xông vào, không nói lời nào, nắm lấy tay cô, lôi ra ngoài.

“Tần Hàm Dịch, anh làm cái gì vậy hả?” Diệp Dĩ Muội càng muốn vùng ra thì Tần Hàm Dịch càng dùng lực mạnh hơn, dường như muốn bóp gãy cổ tay cô vậy.

“Diệp Dĩ Muội, nếu như cô không muốn chết thì ngậm miệng lại cho tôi.” Tần Hàm Dịch quayd đầu lại trợn mắt nhìn cô, lạnh lùng cảnh cáo.

Diệp Dĩ Muội bị ánh nhìn đó dọa cho sợ run người, lập tức không nói gì nữa, ngoan ngoãn đi theo anh ta, bước chân cứ nhíu lại vào nhau lúng túng.

Còn Châu Lan Na bị Tần Hàm Dịch gần như đã quên mất thì lại tức giận nghiến chặt răng lại, mối thù hận của cô ta đối với Diệp Dĩ Muội dường như càng sâu đậm thêm vài phần.

Nhưng, cô ta là một người phụ nữ thông mình, tuyệt đối sẽ không nổi khùng vào thời điểm này.

Vậy là, thu về ánh mắt thù hận, cô ta hất mái tóc về phía sau lưng, nhanh chân chạy theo hai người họ.

Cô ta không muốn cửa bị đóng lại và phải ở phía ngoài, như thế thì sẽ không được xem kịch hay nữa.

“Rầm....”

Một tiếng rầm vang lên, khi cánh cửa gỗ dày cộp bị đóng lại, Diệp Dĩ Muội đã sợ tới mức trên trán cô toát mồ hôi hột ra rồi.

Tần Hàm Dịch giận giữ quăng cô xuống ghế sô pha, bực dọc tháo chiếc thắt lưng trên quần ra.

Diệp Dĩ Muội ngồi co ro trên chiếc ghế sô pha dài, cổ rúm lại lùi về phía sau.

Hành động cởi quần của Tần Hàm Dịch làm chô cô lại nghĩ tới sự việc trước đó khi anh ta muốn cưỡng bức cô.

Cô hoảng loạn đứng dậy và muốn chạy về phía cửa.

“Diệp Dĩ Muội, nếu hôm nay cô dám bước ra khỏi cánh cửa đó một bước thì ngày mai cô hãy chuẩn bị nhận thi thể của cha mẹ cô đi!”

Bước chân của Diệp Dĩ Muội đột nhiên khựng lại, tất cả những sự sợ hãi, hoảng loạn đều được dồn hết lên khuôn mặt.

Cô có thể chẳng thèm quan tâm tới sự sống chết của người cha dượng khốn nạn đó, nhưng mẹ cô mãi mãi là người mà cô không thể bỏ mặc được.

Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng đang đứng lại cứng đơ như bước tượng của cô, anh ta nhếch mép cười, tốt lắm, chỉ cần dó điểm yếu thì sẽ không khó để dạy bảo.

Anh ta tức giận nhanh chóng cởi bộ vest trên người ra, đợi tới lúc nhìn rõ được vết bẩn phía trên quần thì đột nhiên anh ta tức giận không còn gì để so sánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.