Lam Dư Khê ôm lấy cơ thể đang mềm nhũn ra của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía các bác sĩ và y tá: “Nói với viện trưởng của các người, nếu không điều tra rõ được sự việc này thì chuẩn bị cuốn gói về nhà đi.”
Lam Dư Khê không nói thêm nhiều, bế Diệp Dĩ Muội lên, không muốn ở lại cái bệnh viện mốc meo này thêm một phút nào nữa.
Khi ra khỏi cửa, anh ta nhìn thấy xe của Tần Hàm Dịch vẫn đỗ ở đó, cũng không khách sáo, anh ta ngồi luôn vào trong.
“Quá kích động nên ngất đi rồi.” tiếng nói của Lam Dư Khê trầm xuống: “đưa cô ấy đến một nơi yên tĩnh đi.”
“Lái xe tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô.” Tần Hàm Dịch lập tức nói với tài xế.
Sau khi tới căn biệt thự ở ngoại ô, Lam Dư Khê bế Diệp Dĩ Muội vẫn đang hôn mê đặt lên giường, đi ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Anh ta nhìn Tần Hàm Dịch đang dựa lưng vào tường đợi ngoài cửa, khẽ thở dài một tiếng: “Bây giờ cậu định thế nào?”
“Tôi đã cho Tiêu Nhiên đi điều tra rồi.” Tần Hàm Dịch với khuôn mặt bực dọc, nếu như anh ta biết ai đang giở trò thì nhất định anh ta sẽ cho kẻ đó hối hận cả đời.
“Ừm, chúng ta vào thư phòng nói chuyện một lát.”
“Được.” Tần Hàm Dịch liếc mắt nhìn cánh cửa căn phòng đang đóng chặt, trong lòng cảm thấy đau xót.
Do dự một lát rồi anh ta mới cùng Lam Dư Khê đi vào thư phòng.
Khi mà hai người vừa vào tới thư phòng thì điện thoại của Diệp Dĩ Muội đột nhiên đổ chuông.
Diệp Dĩ Muội trong cơn hôn mê, cô mơ màng tỉnh lại, quờ tay tìm điện thoại, sau đó ấn nút nghe.
“Diệp Dĩ Muội, nếu muốn lấy về thi thể của mẹ cô thì đừng nói gì, nghe tôi nói đây. Trong hòm thư ở ngoài cửa căn biệt thự có một viên thuốc kích dục, hãy thả viên thuốc đó vào cốc của Tần Hàm Dịch, sau đó tìm cách để Lam Dư Khê và Châu Lan Na ra ngoài, cô trèo lên giường của Tần Hàm Dịch. chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của Tần Hàm Dịch thì tôi lập tức đem thi thể của mẹ cô trả lại cho cô. Nhớ lấy, đừng có giở trò với tôi, trong vòng mười tiếng đồng hồ, nếu cô không thể trở thành người phụ nữ của Tần Hàm Dịch thì tôi sẽ đem thi thể của mẹ cô băm ra rồi đem cho chó gặm.”
Tiếng nói uy hiếp được nói thông qua máy thay đổi giọng nói truyền tới tai cô, không đợi cô cất tiếng, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng chuông tít dài.
Ngay sau đó, tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên, cô vội vàng mở ra, đập vào mắt cô là một hình ảnh không thể tin được.
Hai mắt nhắm lại, khuôn mặt trắng bệch, không còn một chút gì cho thấy có sự sống, trên người là một mảnh vải trắng, đó chính là mẹ cô.
Bên dưới bức ảnh còn là một dòng chữ: “Xem xong nhớ xóa đi, nếu cô dám để lộ ra điều gì, tôi lập tức sẽ xử lý thi thể của mẹ cô.”
Hai tay Diệp Dĩ Muội run lên bần bật, vội vàng xóa tin nhắn đi, bỏ chăn ra đi xuống giường.
Vừa mới chạy ra tới cửa, cô liền nghĩ tới lời cảnh cáo của người đó, cô bèn khẽ bước chân, đi qua hành lang dài ở tầng hai, đi xuống lầu.
“Dĩ Muội, cô tỉnh lại rồi à?” Châu Lan Na đang ngồi ở phòng khách tầng một hỏi giọng quan tâm.
Diệp Dĩ Muội liếc nhìn cô ta một cái, sợ cô ta biết gì đi ra hòm thư lấy đồ, bèn thấp giọng nói: “Tần Hàm Dịch đâu? Tôi muốn gặp anh ta.”
“Ở trên tầng hai! Tôi chưa thấy anh ấy đi xuống.” Châu Lan Na nhìn vào khuôn mặt hốc hác của Diệp Dĩ Muội: “Tôi giúp cô đi gọi anh ấy xuống nhé!”
“Ừm, cảm ơn!” Diệp Dĩ Muội nhìn thấy cô ta đi lên tầng, vội vàng chạy về phía cổng căn biệt thự, ra khỏi cổng, cô khép cổng hờ hờ lại, rồi mới chạy đi, cô mở hòm thư ra, đúng là có một viên thuốc được đặt bên trong đó.
Cô lấy viên thuốc cho vào túi quần, nhanh chóng chạy về phòng khách của căn biệt thự, đúng lúc đó thì Châu Lan Na, Tần Hàm Dịch và Lam Dư Khê từ trên tầng đi xuống.
“Tần Hàm Dịch, để hai người bọn họ đi đi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.” Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm Tần Hàm Dịch, mở miệng nói lạnh lùng