Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 98: Phát điên vì yêu



Lam Dư Khê đẩy cửa xe bước xuống, đi tới bên cửa xe Diệp Dĩ Muội ngồi giúp cô mở cửa xe, mới trả lời: “Nhà hàng tư nhân, đưa cô tới ăn cơm.”

“Nhà anh?” Diệp Dĩ Muội ngẩng đầu lên nhìn căn biệt thự cổ, vừa liếc mắt nhìn vừa xuống xe.

“Ừm.” Lam Dư Khê vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Diệp Dĩ Muội, cùng cô từ từ đi vào bên trong.

“Ở đây đẹp quá!” Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh vườn xung quanh, cô nói.

“Nếu cô thích nơi này có thể tới chơi lúc nào cũng được.” Lam Dư Khê mời cô với vẻ rất thoải mái.

“Đợi tới khi tôi không có nhà để về, lúc đó tôi sẽ tới đây tránh nạn.” Cô nhìn anh chớp chớp mắt, ngữ khí nói cũng thoải mái y như anh.

“Nếu ở lâu là tôi phải thu tiền thuê phòng đấy!”

“Này! Lam Dư Khê! Anh kẹt sỉ thật đấy, chúng ta không phải là bạn à?”

“Bạn thì là bạn nhưng tiền bạc là cứ phải rõ ràng!”

“Bữa cơm này không thu tiền đâu chứ?”

“Cô đoán xem?” Lam Dư Khê nhìn cô, cười xấu xa.

“Vậy một người thân không có một đồng như tôi đây tốt nhất là đi thôi!” Diệp Dĩ Muội cố ý trêu anh, giả vờ quay người muốn bước đi.

“Này, Diệp Dĩ Muội, cô không được làm thế?” Lam Dư Khê lập tức ngăn cô lại, trong lúc vội vàng anh liền bế cô lên.

“Này, Lam Dư Khê, anh làm cái gì đấy?” Diệp Dĩ Muội giật mình sợ hãi kêu lên, vì chạm phải vết thương, cô đau nhưng cũng không dám kêu to hơn.

“Cô đoán xem?” anh nhìn cô cười với nụ cười trêu chọc.

Diệp Dĩ Muội nhìn bộ dạng của anh lúc này liền co rúm người lại, không thể không thừa nhận, Lam Dư Khê nhìn đúng là giống với đại thiếu gia đào hoa.

“Không đoán.” Cô vội vàng lắc đầu, khuôn mặt cô đỏ lên.

Lam Dư Khê cúi đầu liếc nhìn cô gái đang e thẹn trong lòng, con tim bỗng nhiên lại đập loạn lên, kích động giống như một chàng thanh niên mới lớn.

Đã bao nhiêu năm rồi anh không hề có cảm xúc như lúc này.

Anh không dám nhìn cô thêm, sợ rằng bản thân mình sẽ bị đắm chìm vào cảm xúc đó.

Vợ bạn thì đừng có mong chờ hay hi vọng gì, đó là đạo lý mà anh luông ghi nhớ.

Trước cửa căn biệt thự, anh nhanh chóng ấn một dãy số mật mã, rồi đẩy cửa ra,bế cô đi vào đại sảnh, cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế sô pha.

“Muốn ăn gì? Tôi đi làm.” Anh quỳ xuống trước mặt cô, hỏi nhẹ nhàng.

Anh nhìn cô với ánh mắt rất bình lặng, nhưng trong lòng con sóng cảm xúc đang trào dâng lên rồi.

Lúc này một bên má của cô sưng lên, bộ dạng không xinh đẹp gì, nhưng đôi đồng tử mắt đó lại sáng vô cùng long lanh, có sức mạnh thu hút linh hồn người khác.

“Anh biết làm gì? Phải nói rõ trước là tôi không ăn món Tây đâu đấy!” cô tuy là biết làm khó anh nhưng cũng do cô coi an là bạn nên mới yêu cầu như vậy.

“Tư tưởng lớn gặp nhau!” Lam Dư Khê gật đầu nói: “Tôi cũng không thích ăn món phương Tây.”

“Thật á?” Diệp Dĩ Muội nhìn anh vẻ hoài nghi: “Khi anh ở Paris đều ăn món ăn Trung Quốc à?”

Nhìn người này làm việc theo phong cách phương Tây như vậy, Diệp Dĩ Muội thực sự không ngờ anh lại thích đồ ăn Trung Quốc.

“Không cần hoài nghi, tuy là tôi thích con gái phương Tây nhưng khẩu vị ăn uống thì tôi lại khá thích đồ ăn Trung Quốc.” Lam Dư Khê đứng lên vừa đi vừa nói: “Đợi một chút, tôi biết làm món gì cho cô rồi.” 

Diệp Dĩ Muội nhìn bóng dáng Lam Dư Khê sau khi đi khuất, cô mới đảo mắt nhìn một lượt căn phòng huy hoàng này, ở đây không giống với căn biệt thự của Tần Hàm Dịch, ở đây mọi thứ đề màu xám đen, tổng thể mà nói, căn biệt thự mang cho người khác cảm giác rất ấm áp.

Suy nghĩ một lát, cô thấy màu sắc đêm lại cảm giác này, chắc không phải là phong cách của một người đàn ông.

Vậy thì, ai đã từng ở đây và người đó là người như thế nào?

Diệp Dĩ Muội đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Lam Dư Khê vì chiếc xe màu đỏ đấy mà như phát điên lên, cô lại càng thêm tò mò, rốt cuộc một cô gái thế nào mới có thể làm cho một Lam Dư Khê phong lưu mất đi lí trí như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.