Hôn nhân không tình yêu

Chương 21: Hợp tác



Cuối cùng tôi cũng hiểu, cuộc sống vợ chồng muộn sau một tháng tại sao lại xảy ra trong lúc tôi chuẩn bị ly hôn. Cảnh Mạc Vũ muốn dùng cách này để chứng minh với tôi, anh kiên quyết bảo vệ cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tuy nhiên, thái độ của anh cũng không thể chứng minh rằng anh yêu tôi, càng không thể chứng minh anh có thể quên Hứa Tiểu Nặc.

Hứu Tiểu Nặc… Cứ nghĩ đến cô gái sắp bị bỏ rơi nơi đất khách quê người, tôi lại lưỡng lự. Bọn họ đã ở bên nhau ba năm trời, liệu Cảnh Mạc Vũ có thể quên được cô ta? Có lẽ anh đã trao cả trái tim cho cô ta, không một người phụ nữ nào khác có thể mở cánh cửa trái tim anh…

Tôi cúi đầu ngắm người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, vầng trán đẹp đẽ, bờ môi gợi cảm… Đôi môi anh đêm qua hôn lên từng tấc da thịt mềm mại của tôi. Điều tôi mong chờ suốt năm năm chẳng phải là cuộc sống này hay sao? Bất kể góc sâu trong nội tâm của anh chứa đựng hình bóng ai, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi là đủ…

Tôi tham lam ngắm anh một lúc lâu mới nhớ đến thời gian. Đã hơn tám giờ sáng. Tôi lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh. Vừa bước xuống giường, tôi phát hiện mình không mảnh vải che thân. Tôi muốn tìm quần áo nhưng không thấy trong phòng ngủ. Cuối cùng, tôi đành ôm gối, che người chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tôi vội vàng mặc quần áo. Không chào tạm biệt Cảnh Mạc Vũ, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn, nhẹ nhàng đóng cửa.

Tôi cũng không rõ tại sao tôi không dám đối mặt với anh, có lẽ tôi không biết nên đối diện với ánh mắt ung dung, thản nhiên của anh như thế nào. Giống như hồi nhỏ, một lần tôi lén lút ăn kẹo, bị anh bắt gặp. Tôi vội vàng giấu tờ giấy bọc kẹo sau lưng. Cảnh Mạc Vũ thản nhiên cúi đầu, nhặt một tờ giấy bọc kẹo rơi dưới chân tôi rồi nhét vào bàn tay đang giấu sau lưng của tôi.

Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, còn anh từ đầu đến cuối đều ung dung, bình thản khiến tôi càng giống một vai hề nhảy nhót trên sân khấu, và anh chỉ là một khán giả mà thôi…

Trong lúc đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi đã đi tới thang máy. Cửa thang máy màu bạc nhẵn bóng như gương, phản chiếu rõ hình bóng tôi. Tôi gần như không dám tin vào mắt mình nên đưa tay lên sờ mặt. Đây là tôi ư? Sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đỏ ngầu, bộ váy nhàu nát, bờ vai trần đầy vết bầm tím… Cảnh tượng kinh khủng tối qua như phơi bày ngay trước mắt tôi.

Tôi chỉnh lại mái tóc. Khi tôi đang tìm cách che đi dấu hôn trên vai, cửa thangh máy mở ra, Giám đốc Trần ăn mặc chỉnh tề và Dương Dĩnh muôn vẻ phong tình xuất hiện trong thang máy.

Giờ làm việc không ở cơ quan cũng chẳng sao, quan trọng không để sếp bắt thóp là được, nhưng bây giờ, tôi không chỉ bị tóm gọn mà còn ở nơi tôi không nên xuất hiện nhất.

Rơi vào hoàn cảnh này, tôi không thể giả bộ không nhìn thấy họ. Tôi chỉ còn cách mặt dày mỉm cười, chào hỏi: “Giám đốc Trần, chị Dĩnh, thật tình cờ!”

Giám đốc Trần nhếch mép. “Tiểu Ngôn đến thăm bạn à.”

Thấy Giám đốc Trần giải vây ình, tôi lập tức gật đầu. “Vâng, vâng ạ, em đến thăm một người bạn. Hai người đi gặp khách hàng sao?”

“Ừ.”

Tôi không dám nhiều lời, lập tức đi vào thang máy, vội vàng bấm nút đóng cửa. Trước khi cửa thang máy khép lại tôi kịp nhìn thấy Giám đốc Trần và Dương Dĩnh đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý.

Tôi quay về ký túc, thay bộ đồ kín mít từ trên xuống dưới. Lúc tôi tới phòng Tiêu thụ của công ty đã là mười giờ sáng. Mọi người dường như có tâm trạng rất tốt, đang tụ tập trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy tôi, một người vui vẻ báo cho tôi biết: “Dự án của Cảnh Thiên có khả năng thành công ấy!”

“Vậy sao? Thế thì tốt quá! Giám đốc Trần giỏi thật, khúc xương khó nhằn như vậy mà anh ấy cũng có thể giải quyết.” Nói xong, tôi né tránh ánh mắt mờ ám của Dương Dĩnh, ngồi vào vị trí của mình, điềm nhiên giở tài liệu.

“Tiểu Ngôn!” Dương Dĩnh tiến lại gần, nhiệt tình khoác một tay lên vai tôi, một tay cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt tôi. “Giám đốc Trần bảo khi nào em đến văn phòng thì hãy cầm tài liệu này tới nhà xưởng.”

“Vâng ạ, em phải giao nó cho ai?”

“Giao cho Giám đốc Trần là được rồi. Anh ấy đang cùng Tổng Giám đốc đưa Cảnh Mạc Vũ đi thăm quan nhà xưởng.”

Tôi cúi đầu xem tài liệu, là một tập tài liệu không quan trọng. Việc đưa tài liệu hiển nhiên là giả, bọn họ có mục đích khác. Cầm tập tài liệu đi tới nhà xưởng. Tôi không cần mất công tìm kiếm, ngay lập tức nhận ra Cảnh Mạc Vũ trong bộ đồ chỉnh tề. Mặc dù đứng giữa nhà xưởng đầy máy móc, từ người anh vẫn tỏa ra khí chất trầm tĩnh, tao nhã.

Tôi tiến lại gần, giao tập tài liệu cho Giám đốc Trần. Tôi vô tình đưa mắt về phía anh, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, đầu óc trống rỗng vài giây, tôi mới lên tiếng chào hỏi: “Cảnh Tổng, hôm nay sắc mặt anh có vẻ không tồi.”

“Ừm, tối qua tôi ngủ rất ngon.” Anh trả lời bằng giọng lãnh đạm.

“…”

Giám đốc Trần cắm cúi xem tài liệu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Tôi nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, miễn cưỡng nở nụ cười xã giao. “Có lẽ hôm qua Cảnh Tổng mệt mỏi quá.”

Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi một cái, làn môi mỏng của anh hơi nhếch lên như không tán đồng với quan điểm của tôi.

Sợ anh nói điều gì đó khiến tôi nghẹn lời, tôi không dám ở lại lâu hơn, vội vàng quay sang Giám đốc Trần, nói: “Giám đốc Trần, anh có việc gì không ạ? Nếu không có, em về văn phòng làm việc trước.”

“Em hãy cùng chúng tôi đi thăm quan làm quen với sản phẩm của công ty chúng ta.” Giám đốc Trần nói.

“… Vâng ạ!”

Tuy lúc thực tập, chúng tôi đã được làm quen với sản phẩm một lần nhưng tôi vẫn đi sau bọn họ, nghiêm túc tìm hiểu thêm lần nữa.

Cảnh Mạc Vũ và kỹ sư của phòng Kỹ thuật đang trao đổi vấn đề, di động của tôi bỗng đổ chuông. Tôi lạnh cả sống lưng, lén lút lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là Tề Lâm, anh chàng hàng ngày không quên quan tâm đến cuộc sống của tôi sau khi kết hôn. Tôi lập tức bấm nút tắt cuộc gọi, vài gây sau anh ấy lại gọi tới. Lần thứ ba liên tiếp, tôi bị thất vọng bởi sự kiên trì của anh. Thật ra, tôi bị khuất phục bởi ánh mắt sắc bén của Cảnh Mạc Vũ thì đúng hơn.

“Em đang làm việc, lát nữa nói chuyện sau.” Tôi che điện thoại, nói nhỏ.

Tề thiếu gia, người một lòng theo đuổi giấc mơ nghệ thuật làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của nhân gian, lên tiếng thắc mắc: “Công việc vớ vẩn gì mà không thể nghe điện thoại?”

“Em đang đi cùng… khách hàng.”

Vừa nghe hai từ “khách hàng”, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên dừng bước.

“Đi cùng khách hàng? Khách hàng gì vậy? Là đàn ông phải không? Có ăn “đậu hũ” của em không đấy? Nếu hắn dám giở trò, em hãy lập tức báo cho anh biết…”

Thật không ngờ Tề Lâm có khả năng tiên đoán như thần. Tôi nói nhanh: “Được rồi, em tự biết chừng mực, không cần anh để tâm. Em rất bận, anh đừng gọi cho em nữa, Bye!”

Tôi tắt điện thoại, định bỏ vào túi áo, bỗng một bàn tay lạnh giá nhân lúc mọi người không để ý nhanh như chớp cướp di động của tôi. Tôi ngây người nhìn Cảnh Mạc Vũ giật điện thoại của tôi, kiểm tra danh sách cuộc gọi một cách tự nhiên. Cũng may điện thoại di động của tôi là loại phổ biến nhất trên toàn thế giới, là loại nếu đổ chuông trên tàu điện ngầm sẽ có vô số người rút điện thoại ra khỏi túi. Vì vậy, Cảnh Mạc Vũ xem điện thoại của tôi đúng một phút, sau đó bỏ vào túi áo anh mà không một ai phát hiện đó là di động của tôi.

Trong lúc tôi âm thầm thương tiếc chiếc điện thoại, Cảnh Mạc Vũ đã đồng ý hợp tác sơ bộ với Bác Tín. Phương thức hợp tác như sau: Bác Tín thiết kế, chế tạo hai dàn máy móc theo đúng yêu cầu của Cảnh Thiên. Sau khi Cảnh Thiên chạy thử, nếu không có vấn đề sẽ thanh khoản hợp đồng. Hơn nữa, vị khách hàng lớn này còn yêu cầu điều tôi tham gia công tác nghiên cứu.

“Tôi không thường xuyên ở thành phố T.” Cảnh Mạc Vũ nói. “Nếu các anh thấy tiện, tôi hy vọng các anh cử người đến Cảnh Thiên, trực tiếp trao đổi bàn bạc với chuyên gia của phòng Kỹ thuật công ty chúng tôi.”

“Như vậy, là tốt nhất, có điều…” Giám đốc Trần thận trọng suy nghĩ, sau đó quay sang hỏi tôi: “Tiểu Ngôn, em thấy có tiện không?”

Tôi còn có thể nói gì ngoài câu: “Em nghe theo sự sắp xếp của anh.”

Giám đốc Trần lại quay sang nhìn Trình Tổng. Trình Tổng ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ cử thêm một kỹ sư ở bộ phận Kỹ thuật để việc trao đổi dễ dàng hơn.”

“Được thôi.” Cảnh Mạc Vũ gật đầu đồng ý.

Hai vị lãnh đạo làm việc rất suôn sẻ, một thực tập sinh mới bước vào đời như tôi bị đem bán trong giây lát. Tôi bất giác nghĩ thầm, nếu khách hàng không phải Cảnh Mạc Vũ thì sẽ ra sao? Công việc này quả nhiên không phải ai cũng có thể làm, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần mình bị đem đi “tiêu thụ”.

Xong việc, khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội, đuổi theo Cảnh Mạc Vũ khi anh vào nhà vệ sinh. Tôi đứng trước mặt anh, giơ tay.

Anh nhét tấm thẻ phòng VIP khách sạn vào tay tôi. “Tối nay anh phải tiếp khách, anh sẽ bảo lái xe đến đón em khi em tan sở.”

“Em muốn lấy lại di động…”

Anh không để ý đến tôi, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tuy nhật ký điện thoại của tôi toàn là số điện thoại đã nghe của Tề Lâm, của Cảnh Mạc Vũ chỉ có ba cuộc, trong đó có hai cuộc gọi nhỡ nhưng đó không phải lỗi của tôi, càng không phải lỗi của chiếc điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.