Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 62



Edit: Lhanh | CHƯA BETA

-

# Tân hôn #

Nếu nói trước khi kết hôn và sau khi kết hôn khác nhau cái gì, thì khác nhau lớn nhất có lẽ là thái độ của Chiến Thần.

Đổi cách nói thì là, hắn trở nên càng ân cần, càng nịnh nọt, càng thêm thích khoe ra.

Điều này làm cho Hứa Nặc vô cùng ngoài ý muốn.

"Hôn nhân là mộ tình yêu, Alpha sau khi kết hôn luôn là có cảm giác đã đuổi tới tay rồi nên có thể chậm trễ, bọn họ sẽ mất đi tình cảm mãnh liệt cùng yêu quý đối với Omega, trở nên lười nhác tùy ý, điều này đã làm cho rất nhiều Omega không thích ứng được, cho nên ở một góc độ nào đó điều này cũng đã xúc tiến cãi nhau cùng với bạo lực gia đình, chuyên gia kiến nghị......"

"Em yêu!" Ánh mắt của Chiến Thần đã nhiều lần nói đã không có kết quả, liền dứt khoát duỗi tay lấy sách trong tay Hứa Nặc. "Không có việc gì thì ít xem mấy thứ này đi, đều là đánh rắm, anh cùng với những tên sát ngàn đao này giống nhau sao?"


"Trời ạ, anh ít nói lời thô tục thôi."

"Liền nói, làm con bà nó."

"Anh còn nói?"

"Không nói, anh không nói nữa, ai, đừng nhéo lỗ tai." Chiến Thần một bên xin tha, một bên nhìn trộm nét mặt của Hứa Nặc, sau khi tay cậu buông lỏng, hắn lập tức nhỏ giọng nói câu: "Làm con bà nó."

"Anh này......"

"Nhìn, em cũng nói vậy." Chiến Thần lập tức nhéo nhéo gương mặt của Hứa Nặc, ra vẻ hung ác nói: "Xé xuống cái miệng nhỏ nói thô tục này!"

"Buông ra, buông ra!" Hứa Nặc cau mày, vừa muốn khóc vừa muốn cười, cả khuôn mặt nhăn thành một đống.

Chiến Thần vui vẻ, nhịn không được cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cậu.

"Ưʍ......" Hứa Nặc bị bắt ngửa đầu, khuôn mặt bị đôi bàn tay to nâng lên, toàn bộ khoang miệng bị một cái đầu lưỡi linh hoạt quét hết, ngay cả cái răng không mới mọc ở chỗ sâu cũng không buông tha. Cuối cùng đầu lưỡi mềm dẻo bị lỗi kéo đi ra ngoài, để ở trong miệng Chiến Thần mút vào không ngừng.


Hút hút, xong rồi Hứa Nặc lại nhịn không được cười với cái lưỡi bự.

Chiến Thần không vui vỗ vỗ gương mặt của cậu nói: "Sách, anh đang hôn em đó, chuyên tâm chút."

Hứa Nặc cười tủm tỉm mà nói: "Anh hôn như vậy giống như là đang hút sữa vậy."

"Hút sữa?" Chiến Thần nhướng mày, một tay theo hắn sống lưng chậm rãi xoa tới, "Thật to gan, ở dưới ban ngày ban mặt, yêu tinh nhỏ này vậy mà dám yêu cầu đường đường là thượng tướng anh đây lại cúi người đi hút núʍ ѵú nhỏ của em, có phải nên phạt hay không?"

"Nói cái gì đâu." Hứa Nặc bị nói tới xấu hổ mặt đỏ bừng hết ra, đầu luôn hướng về phía trong lòng ngực hướng Chiến Thần chui vào. "Không biết xấu hổ!"

"Chạy đi đâu!" Chiến Thần cười vớt người đi lên, kéo lại vào trong ngực bẹp bẹp hôn từng cái không ngừng.


Hôn hôn, hắn bỗng nhiên nhìn thấy dưới cổ áo bị kéo ra của Hứa Nặc, có một vệt đỏ nhàn nhạt.

Màu sắc đã sắp dần biến mất...... Nghĩ như vậy, hắn lại cúi đầu, một lần che lại một cái con dấu.

Cuộc sống này thật là quá tốt đẹp ~

# Trước khi mang thai #

Tân hôn thanh niên, củi khô bốc lửa, một xúc tức châm, tinh khí mười phần, trắng đêm không miên, hoang dâm vô độ, điên cuồng bạch bạch bạch...... Những từ đó dùng để miêu tả Chiến Thần một chút cũng không quá.

Trong một tháng này, hắn đã phát huy đầy đủ thiên phú gọi là "Eo chó đực", làm cho một ngày của Hứa Nặc đều trôi qua ở trên giường.

Còn dư lại gần nửa ngày kia? Đương nhiên là dùng để phòng tắm play ~

Cuối cùng, vẫn là Bạch Tuệ nhìn không được, gọi một cuộc điện thoại kêu Chiến Thần về nhà.
"Mẹ nghe Tiểu Mỹ nói, một tháng này con trôi qua rất vui sướng đúng không?"

"Đó là tự nhiên" Chiến Thần khí sắc rất tốt nói, thần thanh khí sảng, khí phách hăng hái. "Mẹ có chuyện gì không? Nặc Nặc còn đang ở nhà chờ con đó."

"Con còn không biết xấu hổ mà nói!" Bạch Tuệ không nhẹ không nặng mà đánh con trai bảo bối một tát. "Thân thể của Nặc Nặc mới khỏi được bao lâu, mà con đã không biết kiềm chế lại như vậy, hiện tại ỷ vào sức khỏe của tuổi trẻ, chờ tới lúc già rồi bổ cũng bổ không được!"

"Mẹ, con đã rất kiềm chế rồi, hơn nữa buổi tối nào con đều nấu rất nhiều đồ bổ."

"Vậy cũng không được!" Bạch Tuệ lải nhải mà nói một đống lớn tác hại của việc túng dục quá độ, Chiến Thần phiền đến nỗi không có biện pháp gì, chỉ đành phải gật đầu.
"Dạ dạ dạ, con sẽ chú ý chút được chưa ạ."

"Này còn còn được chút." Bạch Tuệ dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Con suốt ngày như vậy ...... Ừm, cái đó, Nặc Nặc, đã có thai chưa?"

Có thai? Tuy da mặt của Chiến Thần dày thì cũng phải đỏ lên, lắp bắp mà nói: "Cái này, cái này, sao con biết được!"

"Mẹ cảm thấy chắc là có rồi đó." Bạch Tuệ uống ngụm trà giải khát, tiếp tục nói: "Sau khi mang thai con cần phải càng thêm cẩn thận, làm cha rồi cũng không thể không ổn trọng như vậy, ai, con nói xem con muốn Alpha hay là Omega, cá nhân mẹ thì tương đối thích Omega, đương nhiên Alpha cũng rất tốt......"

"Chuyện này con chưa có đâu vào đâu, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy."

"Lo trước khỏi hoạ." Bạch Tuệ không cho là đúng mà xua xua tay. "CHuyện này sớm muộn gì cũng xay ra, a đúng rồi, mẹ nói cho con biết, trong thời gian mang thai thân thể của Omega rất mẫn cảm, bọn họ có lẽ sẽ mặc phải chứng ' Tổng hợp lo lắng khi mang thai '."
Chiến Thần nhíu mi: "Đó là thứ gì?"

"Biểu hiện là sẽ luôn lo lắng địa vị trong gia đình của mình, lo lắng trình độ cưng chiều của Alpha đối với chính mình có thể sẽ giảm xuống hay không, lo lắng đứa trẻ sắp sinh ra này có thể đoạt đi lực chú ý của Alpha hay không vân vân." Nói vừa nói, Bạch Tuệ lại hoài niệm mà vuốt tóc. "Lúc trước mang thai con, mẹ đã từng trộm khóc trong ổ chăn hồi lâu, sợ con là đứa bé không khỏe mạnh, lại sợ ba của con có thể sẽ một lòng nhào vào trên người của con mà không để ý tới mẹ hay không...... Đương nhiên, công việc trấn an của ba con làm được vô cùng xuất sắc."

Chiến Thần lẩm bẩm nói: "Ta sẽ so với ông ấy càng thêm xuất sắc."

"Vậy là tốt rồi, loại bệnh tinh thần này đa số Omega trong thời gian mang thai đều sẽ có, Nặc Nặc bị cũng không quan trọng, chỗ này của mẹ có trà hoa vô cùng tốt, có thể thả lỏng thần kinh rất tốt, lúc đó con liền tới chỗ của mẹ lấy là được rồi, nếu những tri thức trong thai kỳ không rõ, cứ tới hỏi mẹ."
Chiến Thần gật đầu: "Dạ."

Bạch Tuệ cười tủm tỉm mà nói: "Mẹ có cảm giác, con sẽ nhanh chóng cần đến những tri thức này."

Bà vừa nhắc nhở như vậy, lúc về nhà, Chiến Thần suy nghĩ một đường.

Nếu như có con........ HÌnh như cũng không tệ?

Nói vậy là phải mua cái nhà mới, đúng rồi, phải còn tu sửa lại một gian phòng trẻ con, sơn màu hồng nhạt đi, còn phải mua chút đồ chơi, tốt nhất là lại mua một con người máy bảo mẫu chuyên dụng, phải giáo dục thật tốt, trưởng thành lại đưa nó đi học viện đế quốc tốt nhất, làm viện trưởng chiếu cố nó nhiều một chút...... Nói như vậy, phải sớm làm tốt quan hệ với viện trưởng mới được.

Vì thế, vừa mới vào nhà, hắn đã vui vẻ phấn chấn nói với Hứa Nặc: "Nặc Nặc, ngày mai anh tới thăm viện trưởng học viện đế quốc đi!"
Hứa Nặc: "???"

# Thời gian mang thai #

Dự cảm của Bạch Tuệ không hề sai. Một tháng sau, một cuộc gọi kêu bà đi tới chung cư nhỏ của Hứa Nặc, ước chừng ở mười ngày. Đem tất cả mọi chuyện đều căn dặn sạch sẽ xong, Bạch Tuệ dừng một chút, lại lần nữa nhắc tới trà hoa của chính mình: "Nếu cần chắc chắn phải tới chỗ của mẹ lấy đó."

Hứa Nặc cười gật đầu: "Tốt, mẹ."

Bạch Tuệ lúc này mới yên tâm mà rời đi.

Hai tháng sau, Tiểu Mỹ ngồi xe taxi tới nhà chính của Chiến gia.

Bạch Tuệ vội vàng cầm lên một bao trà hoa đi ra nghênh đón.

"Chủ nhân tình huống rất tốt, ăn uống cũng tốt." Khủng long nhỏ ngồi ở trên ghế, duỗi tay lại cầm một miếng bánh quy nhét vào trong miệng. "Phu nhân, bánh quy ngài làm ăn thật ăn ngon."

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Bạch Tuệ thoáng nhẹ nhàng thở ra. "Tinh thần của Nặc Nặc còn tốt đúng không?"
"Vô cùng tốt luôn!"

"Vậy, vậy lần này tới cậu......"

"Chủ nhân bảo tôi tới lấy trà hoa" Tiểu Mỹ nuốt xuống một miếng bánh quy cuối cùng, đánh cái ợ. "Mang thai lo âu tổng hợp chứng thật là một loại bệnh tinh thần đáng sợ."

"Tôi đã nói rồi, đa số Omega đều sẽ bị cái này!" Bạch Tuệ vỗ đùi, dặn dò nói: "Bảo Chiến Thần quan tâm Nặc Nặc nhiều vô, đừng có nghĩ tới bảo bảo nhỏ nhiều, bà xã nhà mình mới là quan trọng nhất."

"Dạ." Tiểu Mỹ cái hiểu cái không mà gật gật đầu, nghi hoặc nói: "Chính mà, bị bệnh không phải chủ nhân, mà là thượng tướng Chiến Thần nha."

"Tôi biết...... Cậu nói cái gì?!"

Cái ly trong tay Bạch Tuệ loảng xoảng rớt trên mặt đất.

"Nếu......"

"Nếu anh bị rơi vào trong nước em sẽ cứu anh, bảo bảo nhỏ mới sinh ra sẽ bơi lội." Hứa Nặc cũng không ngẩng đầu lên nói: "Chỉ có một cục đường cũng phân cho anh."
"Ừm......" Câu trả lời khẳng định này cũng không làm cho sự lo âu của Chiến Thần giảm bớt, hắn cau mày nhìn về phía vợ của chính mình, rốt cuộc tìm được nguyên nhân trực gây ra tâm trạng hiện của hắn. "Hả, anh đang cùng em nói chuyện đó, em đọc sách cái gì! Có phải trong lòng em chỉ có con của chúng ta hay không, chắc chắn là như thế, có em bé rồi em liền không để ý tới anh, thật là làm người thất vọng mà, anh đã có thể tưởng tượng được cảnh sau khi đứa bé được sinh ra em sẽ có dáng vẻ bất công như thế nào!"

"Chiến Thần." Hứa Nặc bất đắc dĩ mà ngẩng đầu, đung đưa bìa sách lên. "《 Đối ứng với mang thai lo âu tổng hợp chứng như thế nào 》, em là đang vì anh mới đọc."

"Hả, phải không?" Sắc mặt của Chiến Thần lúc này mới yên tĩnh lại môt chút, giữ yên lặng mà dựa gần Hứa Nặc ngồi xuống, đem đầu to chôn ở cổ cậu.
Qua hồi lâu, âm thanh rầu rĩ mới từ bên gáy truyền tới: "Chúng ta đã lâu không có làʍ ŧìиɦ."

"Nhịn một chút." Hứa Nặc hôn hôn cái trán của hắn, an ủi nói: "Bác sĩ nói sắp tới phải kiềm chế lại."

"Nhưng mà bác sĩ bảo liềm chế chứ không phải cấm hoàn toàn!"

Hứa Nặc im lặng nửa ngày, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Nhưng mà anh, anh quá khỏe, em sợ sẽ làm hư bảo bảo nhỏ."

Chiến Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo đắc ý: "Anh quá khỏe? Thì ra là em đánh giá anh như vậy, thật là một cái đánh giá rất cao...... Từ từ, nói đến cùng, em còn không phải là vì bảo bảo nhỏ sao! Em quả nhiên là một Omega có mới nới cũ, có em bé đã quên chồng!"

Hứa Nặc: "......"

Cùng ngày, toàn bộ hành trình khuôn mặt của Chiến Thần đều thúi, Hứa Nặc dỗ nửa ngày cũng không dỗ dành được.
Rơi vào đường cùng, cậu chỉ phải lại bắt đầu lật 《Đối ứng với mang thai lo âu tổng hợp chứng như thế nào》, muốn ở trong này tìm được cách ứng đối.

Tới buổi tối, bởi vì một mình Chiến Thần giận dỗi, nên hoạt động hằng ngày "Trước khi ngủ phải nói lặng lẽ với nhau + hôn hôn" của hai người bị bắt hủy bỏ, từ sớm Hứa Nặc đã ngủ rồi.

Trước khi sắp đi ngủ, cậu mơ màng mà nghĩ, có vẻ lúc Chiến Thần tức giận cũng khá tốt, chính mình có thể ngủ sớm, ngày hôm sau sẽ tỉnh táo rất nhiều...... Nhưng nếu cậu không có nửa đêm tỉnh lại thì sẽ là như vậy.

3 giờ sáng.

Hứa Nặc mở trừng mắt, thẳng tắp mà nhìn về phía trần nhà.

Nếu bây giờ Chiến Thần tỉnh lại, hắn sẽ phát hiện khóe miệng của Hứa Nặc đang mím chặt lại, trên trán cũng che kín mồ hôi, giống như là đang cố gắng nhẫn nại cái gì.
"Ân......" Một tiếng cực nhỏ rêи ɾỉ từ khóe môi tràn ra, Hứa Nặc vội che miệng lại.

Nhưng mà dục vòng cuồn cuộn trong ngực lại một đợt so với một đợt lại càng thêm mãnh liệt, bộ phận nào đó không nói được ở dưới thân đã lầy lội không thể nói được, cảm giác hư không thất lớn thổi quét hết lên tất cả thể xác và tinh thần của cậu.

Cuối cùng, cậu thật sự nhịn không được.

Một đôi tay thon dài để lên bả vai của Chiến Thần.

"Chiến Thần......"

"Nặc Nặc?" Chiến Thần còn chưa tỉnh ngủ, hắn nhắm mắt lại đem người ôm vào trong lòng ngực.

Hứa Nặc chỉ phải lại gọi một tiếng: "Chiến Thần, em không thoải mái."

"Hả... Hả?" Chiến Thần dùng sức lắc lắc đầu,sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. "Chỗ nào không thoải mái?"

Hứa Nặc không nói chuyện, cậu đỏ mặt, nâng một chân lên ám chỉ mà cọ cọ Chiến Thần.
Chiến Thần: "!"

Hắn bỗng nhiên nhớ tới, hai ngày trước Bạch Tuệ có nói tới, Omega trong lúc mang thai vô cùng mẫn cảm, đặc biệt là thân thể, dễ, dàng, phát, tình.

- Hết chương 62 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.