Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 72



Edit: Yuu | CHƯA BETA

-

Từ đó về sau, Kỷ Lân thường xuyên không mời mà tới, Kỷ An Sách ngoại trừ mỗi lần đều phải đâm hắn vài câu, thì cũng ngầm đồng ý với cách làm của hắn.

Vì thế Kỷ Lân lại có thân phận mới, đầu bếp nấu cơm, bảo mẫu quét dọn vệ sinh, người hầu dắt chó đi dạo cùng với vệ sĩ khi ra ngoài..

Dưới việc ra sức lấy lòng của hắn, hai người ở chung cũng coi như hài hòa... trừ việc Kỷ An Sách đi quán bar.

"Đó không phải là chỗ hay ho gì, Bái Bái." Kỷ Lân bất đắc dĩ xoa thái dương, "Em từ chức đi, cần tiền thì cứ bảo tôi."

Kỷ An Sách cười lạnh một tiếng: "Anh coi tôi là thứ gì đấy, muốn bao nuôi tôi ư? Tôi thích quán bar, ngay cả khi không có việc làm thì tôi cũng sẽ đi."

"Em đã quên Alpha lần trước kia muốn làm cái gì rồi sao?" Kỷ Lân có chút nôn nóng nói: "Có trời mới biết trong quán bar còn có bao nhiêu Alpha hoặc Beta ấp ủ mưu đồ bất chính, nơi đó thực sự không an toàn."


"Đúng là không biết xấu hổ còn nói, anh đừng quên anh cũng là một trong số bọn họ."

Kỷ Lân nhớ tới hành động của mình đêm đó, hắn cứng đờ quay đầu lại: "Tôi, chuyện đó không giống."

"Kẻ tám lạng người nửa cân, chó chê mèo lắm lông, đều như nhau cả mà có gì không giống chứ." Kỷ An Sách nhấc túi xách lên kệ, cậu nhướn mày nói: "Tôi muốn đi bar, tạm biệt."

"Chờ đã, tôi đi với em."

Kỷ An Sách liếc nhìn dáng vẻ hết cách với mình của Kỷ Lân, cậu khẽ nhếch khóe môi, sau đó đắc ý hừ một tiếng.

Hai người trước sau đến quán bar, Tiểu Quân ngẩng đầu trông thấy bọn họ, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Bái Bái!'

"Hả?" Kỷ An Sách đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Kỷ Lân: "Cầm túi của tôi đi, chờ tôi hát xong đến hậu trường chờ tôi. "


"Được."

"Ừm, ngoan lắm."

Tiểu Quân hưng phấn nhìn sự trao đổi giữa hai người, đợi đến khi Kỷ An Sách đi tới trước mặt thì vội vàng túm lấy cậu, ghé vào bên tai thần bí nói: "Làm rồi à?"

"Gì vậy, trong đầu cậu toàn mấy thứ vớ vẩn."

Tiểu Quân bất mãn bĩu môi: "Bây giờ lại nói giống như tôi là kẻ nhiều chuyện thế, vừa rồi ngay cả cậu cũng cười tươi như kia mà."

"Tôi cười sao?" Kỷ An Sách sờ hai má: "Cậu nhìn lầm rồi. "

"Sao lại không chứ, mắt tôi là mắt 2.0 đó, vừa rồi cậu tươi như đóa hoa, còn sợ người khác không biết cậu thích Alpha kia nhiều đến mức nào hả, đúng là ngọt ngào."

Tiểu Quân mặt mày hớn hở nói, bị sự ảo tưởng vượt trội của chính mình làm cho hưng phấn run rẩy: "Mau, mau nói cho tôi biết, sao lại quay lại rồi?" Cậu ta dùng khuỷu tay huých Kỷ An Sách nửa ngày mà không nghe thấy câu trả lời, lúc này mới bất giác nhận thấy một sự chẳng lành: "Ấy... không đúng, sao thế này, sao lại không vui nữa rồi?"


Kỷ An Sách mím môi, không nói gì.

Tiểu Quân cẩn thận chọc gò má cậu: "Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nha, Bái Bái, sao vậy?"

"Không sao cả, đột nhiên nhớ tới một chuyện." Kỷ An Sách phiền não gãi tóc, "Tôi đi làm việc trước đi, bài hát đầu tiên bảo người khác tới gánh tý đi."

"Ồ, được rồi."

Sau khi Tiểu Quân rời đi, Kỷ An Sách cầm lấy ly rượu trên bàn nhỏ, uống một hơi cạn sạch.

Trái tim cậu rất mâu thuẫn.

Đối với Kỷ Lân, cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ tha thứ cho hắn một cách dễ dàng được, tạm thời không nói về sau thế nào, nói ngay lúc này đi, cậu chỉ muốn cẩn thận nhấm nháp cảm giác được Kỷ Lân đặt trên đầu quả tim, tốt nhất là để cho hắn biết mình lợi hại, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, khiến sau này hắn không dám phụ lòng mình nữa.

Nhưng điều đó sự thật làm cho cậu cảm giác rất thất bại, Kỷ Lân nhíu mày, trái tim cậu giống như bị sâu nhỏ cắn một miếng, vừa chua vừa đau. Được chút chỗ tốt liền xán lạn vô cùng, tựa như Tiểu Quân nói, vẻ mặt tươi sáng đầy mộng mơ ngay cả đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được, sao Kỷ Lân có thể không biết chứ?
Lúc trước hắn làm mình khổ sở như vậy, khổ sở đến mức giống như đã chết một lần, đối mặt với sự khẩn cầu của mình thì không hề mềm lòng tý nào...

Kỷ An Sách xoa hai má, hơi thở dài.

Nếu như dễ dàng như thế để hắn theo đuổi được, vậy sau này chắc chắn bản thân không đáng giá.

Ngay khi cậu sắp chà rách khuôn mặt của mình, bỗng nhiên cảm thấy đầu nặng trịch.

Kỷ Lân nhẹ nhàng xoa đầu cậu, hắn thấp giọng hỏi: "Tâm trạng không tốt?"

"Ừm."

"Sao vậy?"

"Không phải chuyện của anh."

Kỷ Lân nhíu mày: "Sao lại tức giận dữ vậy? Omega đó chọc em tức giận sao?"

Kỷ An Sách ngẩng đầu lên, bất mãn nói: "Cái gì gọi là Omega đó, người ta có tên hẳn hoi!"

"Ồ, vậy cậu ta tên gì?"

"Người ta tên gì liên quan đến anh hả!"

Kỷ Lân không nói lời nào, hắn đã nhìn ra, Kỷ An Sách chỉ muốn gây chuyện mà thôi. Anh luống cuống đứng một lúc, sau đó thấp giọng nói: "Trong người không thoải mái à, vậy chúng ta về đi."
"Không về." Kỷ An Sách đứng lên, liếc hắn một cái: "Anh tự mà về đi, tối nay tôi muốn chơi hết mình, kệ tôi đi."

Kỷ Lân giơ tay lên, thuận thế kéo người vào trong ngực: "Bái Bái!"

"Con mẹ nó đừng gọi tôi!"

Kỷ Lân cực kỳ đau đầu, hắn bất đắc dĩ nói: "Em đang ầm ĩ gì thế?"

Kỷ An Sách vùi đầu trước ngực Kỷ Lân, chỉ cảm thấy mũi chua xót vô cùng. Cậu phát hiện ra mình hoàn toàn không có cách nào chống đỡ nổi một Kỷ Lân như thế này, sự ấm áp và tình yêu kia thật sự khó khăn mà.

Kỷ Lân cũng không nói gì, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Kỷ An Sách từng cái một, an ủi cậu như lúc còn bé vậy.

Hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn của Kỷ An Sách vang lên: "Tôi đi hát đây."

"Được, tôi chờ em."

Kỷ An Sách không nói gì nữa, cậu gật đầu bỏ đi.

Kỷ Lân nhìn bóng lưng cậu, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm.
...

Kỷ Lân vốn tưởng rằng Kỷ An Sách chỉ bất chợt cảm thấy tâm trạng không vui mà thôi, chứ hắn hoàn toàn không ngờ trằng tâm trạng u ám này vẫn kéo dài mấy ngày.

Liên tiếp đóng của không tiếp hắn ba ngày, cho dù bình tĩnh như hắn cũng không đợi được nữa.

Nội tâm dâng lên một sự khủng hoảng không thể nói nên lời, Kỷ Lân khôi phục việc âm thầm theo dõi ngày xưa, rốt cục chặn được Kỷ An Sách khi mua cơm trưa ở cửa tiểu khu.

Kỷ An Sách nhìn thấy hắn trực tiếp xoay người muốn đi.

"Bái Bái!"

Kỷ Lân chân dài, ba bước thành hai đã đuổi kịp cậu, hắn nắm chặt cánh tay Kỷ An Sách: "Em đi đâu vậy?"

"Tôi muốn đi đâu thì đi, anh giữ được hả."

"Rốt cuộc dạo này em làm sao thế." Kỷ Lân hít sâu một hơi, mạnh mẽ kéo người vào trong ngực: "Xảy ra chuyện gì, hả? Em nói cho tôi biết được không, tôi sẽ giúp em giải quyết chuyện này."
"Không xảy ra gì cả." Kỷ An Sách chống tay vào ngực hắn, giọng điệu vô cùng dứt khoát: "Buông ra, tôi muốn về nhà."

"Không nói thì tôi sẽ không thả em về."

Kỷ An Sách trợn tròn mắt: "Anh đang chơi xấu ư?"

"Đúng vậy!"

"Tôi không muốn nói gì cả! Buông ra!"

Kỷ Lân hoàn toàn bỏ mặc sự giãy dụa của Kỷ An Sách, hắn chỉ cảm thấy giống như bản thân đang bị mèo con gãi ngứa, Kỷ Lân dễ dàng áp chế được Kỷ An Sách.

"Anh buông ra, tôi ghét anh, anh..."

Kỷ Lân cúi đầu chặn miệng cậu lại.

Hơi thở quen thuộc xộc vào mũi, Kỷ An Sách sửng sốt một giây, sau đó đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Nụ hôn của Kỷ Lân vô cùng dịu dàng, hắn chậm rãi liếʍ ɭáρ khoang miệng mềm mại của Kỷ An Sách, nhẹ nhàng vờn lấy đầu lưỡi nhỏ của cậu, cảm nhận được sự giãy dụa của người trong ngực dần dần yếu đi bấy giờ mới buông lỏng.
"Ngoan, đừng kiếm chuyện nữa." Hắn khàn giọng, không ngừng dùng chóp mũi cọ vào má cậu: "Tôi rất sợ em sẽ không để ý tới tôi, thật sự rất sợ. Có gì thì đừng giữ trong lòng, em cứ nói ra đi, chỗ nào anh không tốt thì anh sửa."

Kỷ An Sách chớp mắt, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống.

"Anh chỉ biết ép buộc tôi, anh chỉ biết ép tôi thôi..."

Kỷ Lân thấy nước mắt nơi khóe mắt cậu, trong lòng hắn đau nhói lên: "Đừng khóc bé cưng, đừng khóc, không muốn nói thì không nói."

Kỷ An Sách mặc kệ hắn, vẫn nghẹn lời nói: "Trước kia anh ép tôi không thích anh, bây giờ lại ép tôi thích anh..."

– Hết chương 72 –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.