Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 8: Chương 8





Edit: Shin
Beta: Mina
-
Tùy ý quăng não sang một bên, Chiến Thần lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ gì.

Ngay lúc hắn đang xuất thần, cửa phòng bất chợt bị đẩy ra:
"Thượng tướng! Thượng tướng! Cấp báo!"
Cuộc trò chuyện với Chiến Thần kết thúc trong không vui, Hứa Nặc bỗng nhiên không còn hứng thú tiếp tục hóng chuyện nữa, đứng dậy tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Chỉ là đêm nay cậu ngủ không an ổn, ý thức vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ đến khi trời sáng, càng ngủ lại càng thanh tỉnh.

"Sao lại ngủ không được nhỉ..." Hứa Nặc ngồi dậy, nhớ tới hôm nay đã đồng ý dẫn Chiến Việt ra ngoài chơi, cậu xoa xoa hai bên thái dương thở dài, dặn dò Tiểu Mỹ làm cho mình một ly trà để đầu óc tỉnh táo.

"Vâng thưa chủ nhân." Tiểu Mỹ lấy ra quyển sổ nhỏ của mình, hỏi: "Chủ nhân, cậu cùng cậu nhỏ khi nào trở về ạ?"
Hứa Nặc vừa cài nút áo vừa nói: "Buổi chiều sẽ về, đã nói hôm nay sẽ đưa Tiểu Việt đi công viên thể năng*, có lẽ sẽ về trễ một chút, chắc là vừa kịp bữa tối."
(Công viên thể năng*(体能乐园): đại khái là công viên trò chơi cho mấy môn vận động như lúc đi tập quân sự á.)
"Vâng." Tiểu Mỹ nghiêm túc viết vào sổ, lật lật mấy trang giấy, hai mắt sáng lên, nhắc nhở: "Chủ nhân, ngày mai cậu nên đi thẩm mỹ viện rồi."
"...Tao không đi được không?"

"Không được!" Tiểu Mỹ trừng mắt, cứ như nghe được cái gì kinh hoàng lắm, ngay lập tức từ chối yêu cầu của Hứa Nặc: "Bây giờ làm gì có ai mà không đi thẩm mỹ viện! Chủ nhân, cậu một tuần đi một lần đã là ít lắm rồi!" Thấy Hứa Nặc lại bắt đầu xoa xoa lông mày, thì nó lại nhẹ giọng khuyên nhủ, dựa vào chân Hứa Nặc ra vẻ đáng thương, "Chủ nhân, cậu hiện tại tuy rằng rất đẹp rất rất đẹp, nhưng mà...nhưng mà rồi cũng sẽ già đó..."
"Được, được, được." Hứa Nặc dở khóc dở cười nâng Tiểu Mỹ đứng dậy, xoa nhẹ cái đầu kim loại của nó một lúc, "Tao đi còn không được sao, mau đi nấu cơm đi, tao còn phải ra ngoài đó."
Lúc này Tiểu Mỹ mới chịu đứng lên, mặt mày hớn hở mà chuồn đi.

Công viên thể năng đặc biệt được xây dựng cho các Alpha nhỏ tuổi, là một sân chơi cực lớn cho tụi nhỏ vừa vui chơi vừa rèn luyện, nơi đây có thể bắt gặp được các Omega hay là các Alpha đưa con mình đến huấn luyện, đây cũng là nơi gián tiếp dẫn tới những mối quan hệ ngoài hôn nhân.

Hứa Nặc mang theo Chiến Việt vào công viên thể năng, các tòa nhà ở đây đều rất nguy nga tráng lệ, khác hoàn toàn mấy công viên mà Omega ưa thích.

Đây là lần đầu tiên Hứa Nặc tới nơi này, cậu có chút tò mò nhìn khắp nơi.

Chiến Việt thì lại ưỡn ngực kiêu ngạo, ngón tay chỉ này một chút chỗ kia một chút, giới thiệu có bài bản hẳn hoi: "Đây là trò thám hiểm lâu đài, bên trong có rất nhiều quái vật, nhưng mà em một chút cũng không sợ, bởi vì chỉ cần một cú đấm của em thôi cũng có thể đánh gục tụi nó...!Đó là công viên dưới nước, em bơi lội cũng lợi hại không kém đánh nhau đâu...!Anh nhìn xem bên kia, đó chính là câu lạc bộ leo núi, em cũng là hội viên đó, em muốn đi chơi một lát, anh ngồi ở chỗ này chờ em một chút được không?"
"Đương nhiên là được," Hứa Nặc xoa đầu Chiến Việt, cười nói, "Đi đi, tiểu tướng quân."
Cậu nhìn theo bóng dáng Chiến Việt chạy xa dần, xoay người tìm một chỗ ngồi xuống.

"Ơ, mới tới lần đầu hả?" Một Omega nữ ngồi bên cạnh Hứa Nặc quay đầu, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hứa Nặc: "Lúc trước tôi chưa từng gặp cậu."
Ánh mắt người kia làm Hứa Nặc hơi nhíu mày, nhưng vẫn lễ phép cười cười: "Ừm, là lần đầu tiên tới."
"Cùng con mình tới hả?"
"Là em trai."

"Đấy, tôi nói mà, vừa nhìn là biết cậu chưa kết hôn." Omega kia đối với suy đoán của mình vừa lòng gật đầu, cúi đầu ngắm bộ móng tay mới vừa làm xong của mình, rất hớn hở mà hỏi, "Nhà cậu làm nghề gì?"
"...Không có gì, chỉ là buôn bán nhỏ mà thôi."
"Chậc chậc, vậy cậu chỉ có thể gả cho một Alpha bình thường thôi nhỉ", Omega kia cười khoái trá nửa ngày, rồi đột nhiên thấp giọng nói, vươn người qua ghé vào lỗ tai Hứa Nặc: "Tôi nói cho cậu nghe, sinh ra trong một gia đình tốt và gả cho một nhà chồng tốt, chính là hai chuyện cực kì quan trọng đối với Omega chúng ta, hôm nay người kia không tới, tôi mới nói những việc này với cậu, tôi cũng chỉ nói với cậu thôi, cậu đừng có kể cho người khác biết nha.

Trong mấy chị em Omega chúng ta, có một người được gả vào Chiến gia đó." Cô ta thấy rõ Hứa Nặc sửng sốt, còn cho là do lời mình nói ảnh hưởng đến cậu thì đắc ý phẩy phẩy tay, "Chiến gia kia có địa vị như thế nào, cậu chắc cũng biết đó.

Vũng nước này bị người ta thừa nước đục thả câu chẳng phải chỉ một hai lần đâu.

Cậu đừng thấy hiện giờ Chiến Thần này có bao nhiêu nở mày nở mặt, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chỉ còn lại có mẹ hắn và em trai hắn, cứ như vậy sống sờ sờ bị người ta ăn thịt cho xem." Nói xong lại nhớ tới cái gì, cô gái kia bổ sung, "Phải rồi, còn có người vợ mới cưới kia, một Omega cái gì cũng chẳng biết như hắn..." Nói còn chưa dứt lời, chính mình bật cười trước, nụ cười kia tràn đầy châm chọc cùng trào phúng.

"Nói hết chưa?" Hứa Nặc nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hai tay lại nắm chặt thành nắm đấm: "Xem ra cô cũng chẳng ra gì nhỉ...!Nếu không, làm sao có thể nhàm chán như thế này chứ.

Chiến gia như thế nào là chuyện của Chiến gia, dù sao thì cô cũng vĩnh viễn không có tí quan hệ gì với họ." Nói xong, cậu cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt khó coi đầy ủy khuất của Omega kia, xoay người rời đi.

Chiến Việt thành công chinh phục một chùm núi dốc đứng, đắc ý mà nhìn mấy Alpha nhỏ khác đang loay hoay giữa sườn núi, đưa tay lên lau mồ hôi rồi theo một cái cầu thang ở phía khác trượt xuống.

Hai chân vừa chạm đất, cậu nhóc liền chạy ra ngoài, muốn nhanh chóng đi tìm Hứa Nặc khoe kỉ lục mới nhất của mình, không ngờ vừa lơ đãng chạy tới ngã rẽ đã đụng phải một thân mềm mại.


"Ai da!"
Chiến Việt xoa xoa khuỷu tay, ngơ ngác nhìn một đứa trẻ ngã chổng vó trên mặt đất: "Thật xin lỗi..."
Đứa trẻ kia quay sang, để lộ ra một khuôn mặt nhỏ thanh tú, môi hồng răng trắng.

Chỉ là hiện tại biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn này không tốt lắm, bĩu môi một cái liền khóc.

"Xin, xin lỗi!" Chiến Việt đứng ở một bên, chân tay luống cuống, hai tay giấu ra sau lưng, "Cậu là Omega sao?"
Nghe được lời này, đứa trẻ kia khóc càng lớn "Tôi rõ ràng là Alpha!"
Chiến Việt nhìn cái áo ngoài màu đỏ cùng quần màu đen bó sát người, nhấp môi: "Ồ...Cậu đừng khóc nữa nha, thật xin lỗi, mình không cố ý đâu."
Bạn nhỏ kia thút tha thút thít móc ra từ trong túi một tờ khăn giấy thơm ngào ngạt, quay lưng lặng lẽ lau mũi, lại lau lau nước mắt trên mặt, rồi mới đưa tay về phía Chiến Việt: "Kéo tôi lên đi."
Chiến Việt vội đưa tay qua kéo người kia lên.

"Cậu đâm tôi ngã làm cái mông đau chết đi được." Đứa trẻ xoa xoa mông, trong miệng oán giận, "Làm gì mà hấp tấp vậy, cậu tên gì?"
"Tôi tên là Chiến Việt...!Cậu thì sao?"
"Tôi là An An." An An mặt đầy ghét bỏ nhìn Chiến Việt cả người toàn đất với cỏ: "Cậu bẩn quá đi."
Chiến Việt cúi đầu nhìn nhìn chính mình, có chút lo lắng mà xoa xoa lỗ tai: "Đây, đây là vinh quang! Là bằng chứng leo núi thành công của tôi."
"Xí, Alpha các cậu luôn như vậy, bẩn chết, còn bạo lực nữa chứ, có thời gian không thể ngồi yên mà đan một cái áo lông sao?"
Chiến Việt há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng: "Đan áo lông làm sao có thể so sánh cùng leo núi chứ..."
"Sao lại không thể!"
"Tiểu Việt, đang nói chuyện với bạn sao?"

Nghe giọng nói, Chiến Việt vội ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Nặc như thể nhìn thấy cứu tinh: "Anh Hứa Nặc!"
Hứa Nặc đón được thân mình Chiến Việt, tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng vẫn là nhịn không được phải lùi hai bước về sau: "Sức lực cũng thật lớn đó, trèo xong rồi?"
"Đó là leo núi..." Chiến Việt trong miệng lẩm bẩm, nặng nề mà gật gật đầu, "Em là người nhanh nhất."
"Thật lợi hại!"
"Vâng...!Anh ơi, để em giới thiệu cho anh, đây là...!Ủa, người đâu?" Chiến Việt mở to hai mắt nhìn xung quanh: "Người đâu rồi?"
"Bạn nhỏ kia hình như mới chạy đi rồi, sao vậy?"
"Ồ...!Vậy thôi", Chiến Việt thất vọng gật gật đầu, "Không sao, vậy chúng ta đi thôi."
Hai người lại ở công viên trò chơi một lúc lâu, đến lúc mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây mới về nhà.

Khi gần đến nhà, Hứa Nặc phát hiện trước cửa đỗ vài chiếc xe lơ lửng.

Chiến Thần không ở nhà, sao tự dưng lại có khách?
Cảm nhận được người bên cạnh đột nhiên căng thẳng, Chiến Việt vô thức mà nắm chặt tay Hứa Nặc: "Có chuyện gì vậy anh?"
"Không sao..." Hứa Nặc miễn cưỡng đè xuống lo lắng trong lòng, kéo Chiến Việt bước nhanh qua vườn hoa với hành lang, vào thẳng phòng khách.

Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng khóc.

"Nặc Nặc!" Bạch Tuệ dựa vào người hầu, thấy Hứa Nặc vừa khóc vừa nói, "Thần Nhi đã xảy ra chuyện rồi!"
Mặt Hứa Nặc lập tức trắng bệch.
- Hết chương 8 -.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.