Hôn Nhân Lừa Gạt

Chương 20



 Vì bị sốt, Ngụy Thất ngủ không an giấc chút nào, trong nửa tỉnh nửa mê Ngụy Thất nhìn thấy mẹ mình tóc tai bù xù cầm con dao gọt trái cây bóng loáng, nụ cười dữ tợn khiến người ta không rét mà run. Quay đầu lại, Ngụy Thất phát hiện phía sau là vực sâu vạn trượng, một khi rơi xuống sẽ vạn kiếp bất phục.

(Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)

  “ Thẩm Nham, mày tưởng mày thay tên đổi họ thì có thể xóa được quá khứ dơ bẩn của mày sao?”

  “ Trên người mày chảy dòng máu của tao, cả đời cũng không rửa sạch được.”

  “ Mày không xứng đáng với tình yêu của bất cứ ai.”

 Lời nguyền rủa ác độc đã ăn sâu vào tâm trí,  bỗng hiện trở về một cách lạ kì. Ngụy Thất giống như quay trở lại quá khứ, cậu thấy mẹ mình chầm chầm cầm con dao lên, lưỡi dao sắc lẹm cắt ngang chiếc cổ trắng bệch, máu tươi lập tức ồ ạt chảy ra. 

Bóng tối dần dần nuốt chửng ánh sáng, cho đến khi giữa trời và đất không còn thấy bất kì tia sáng nào nữa.

Trái tim như muốn vỡ ra từng mảnh, Ngụy Thất đau khổ nắm chặt hai tay, đôi môi trắng nhợt run rẩy. Tần Tiêu thấy cậu như vậy, nghĩ rằng tình hình chuyển biến xấu, ngay lúc hắn vừa chạm vào chiếc chuông đầu giường, liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt vang lên trong không khí an tĩnh của phòng bệnh.

“Đừng bỏ rơi tôi…”

Giọng nói run rẩy nhỏ như muỗi kêu vô cùng đáng thương, Tần Tiêu chưa bao giờ thấy một mặt yếu đuối bất lực như thế của Ngụy Thất.

Trong ấn tượng của Tần Tiêu, bất kể lúc nào nhìn thấy Ngụy Thất, cậu cũng đều lạnh lùng dửng dưng, trên gương mặt không có chút nhút nhát rụt rè nào, khi đối mặt với những câu hỏi chất vấn của người khác, đôi mắt trong sáng ấy cũng chưa bao giờ né tránh.

Tần Tiêu hoài nghi một lúc, trong từ điển của Ngụy Thất, chưa bao giờ có hai chữ “chịu thua”, sự quật cường cả bên trong lẫn bên ngoài như xây nên một bức tường đồng bao quanh cậu. Mãi đến giây phút này, Tần Tiêu mới đột nhiên nhận ra, không phải Ngụy Thất  không biết chịu thua, mà cậu chỉ không biết làm cách nào thỏa hiệp thôi.

“Đừng sợ, anh sẽ không bỏ rơi em.”

Một tia sáng yếu ớt xuyên qua bóng tối, trong vô thức Ngụy Thất cảm nhận được một sức mạnh quen thuộc kéo cậu trở ra.

Khi Ngụy Thất tỉnh lại thì đã là buổi trưa của hai ngày sau, cậu dùng hết sức mở hai mí mắt nặng trĩu, nhưng những giọt mồ hôi vương trên hàng mi liền rơi xuống khóe mắt, vừa chua vừa xót khiến cậu lại đành phải nhắm lại.

Giọng trầm thấp của một người đàn ông truyền đến: “Ừ, tôi biết rồi.”

Tần Tiêu nói qua điện thoại, trước đó có cùng công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn điện tử Di Hòa đàm phán, phần kế hoạch thị trường này sẽ hoàn toàn do bọn họ chịu trách nhiệm. Kết quả hôm nay đến ký hợp đồng, giám đốc liền lập tức thay đổi thái độ ôn hòa và khiêm nhường trước đó, từ chối Tần Tiêu không thương tiếc. Chuyện này chọc giận lòng kiêu ngạo của Tần Tiêu, cho dù muốn trở mặt thì cũng phải đưa ra một lý do chứ, tại sao đôi bên đang tốt đẹp tự nhiên muốn thu quyền ủy thác?

Cuối cùng người giám đốc của bọn họ không chịu nổi sự quấy rối của Tần Tiêu, thành thật nói với y rằng, bọn họ đã quyết định hợp tác với Nghiêm thị rồi. Tần Tiêu trước đó còn không hiểu vì sao giám đốc đột nhiên nuốt lời, hóa ra là lý do không bao giờ nghĩ đến này, thế nhưng Tần Tiêu vẫn không hiểu một chuyện, một công ty lớn như Nghiêm thị tại sao lại nổi hứng muốn hợp tác với một công ty nhỏ ít người biết như công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn điện tử Di Hòa chứ?

Tô Trạm cho rằng Tần Tiêu cũng sẽ tức giận giống mình, ai ngờ hắn ta lại chỉ bình thản lạnh lùng nói một câu đã biết liền vội vã cúp máy.

Tại sao Nghiêm thị lại đổi mục tiêu sang công ty điện tử Di Hòa,  Tô Trạm chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng Tần Tiêu lại biết rất rõ, hắn chỉ không ngờ Cao Dật lại hành động nhanh như vậy. Tuy nhiên chỉ là một công ty điện tử Di Hòa mà thôi, hắn vẫn chưa đủ sức mạnh để đấu lại Nghiêm thị hùng mạnh.

Ẩn nhẫn bồi dưỡng lực lượng, mới có thể thực sự đánh bại.

Tần Tiêu dường như không hề để việc đó trong lòng, hắn đến bên giường bệnh, duỗi tay chạm vào trán của Ngụy Thất, cuối cùng cũng hạ sốt rồi. Đôi môi của Ngụy Thất mấp máy trong vô thức, hành động nhỏ bé như vậy không qua được mắt của Tần Tiêu, hắn nhếch khóe môi, cúi người xuống, đặt một nụ hôn phớt giữa hai lông mày thanh tú, trong mắt đong đầy sự dịu dàng.

Đôi mắt của Ngụy Thất vẫn nhắm nghiền, dường như cũng không định mở ra, Tần Tiêu cũng để yên cho cậu tiếp tục giả vờ ngủ.

   Một lúc sau, Ngụy Thất không nhịn nổi nữa mở mắt, quay đầu sang liền thấy đôi mắt đen như mực của Tần Tiêu đang nhìn mình chằm chằm. Khoảnh khắc bốn mắt đối diện nhau, Ngụy Thất liền vô thức nghiêng đầu đi, cố tình vờ như không thấy Tần Tiêu.

Tần Tiêu mỉm cười, có vẻ không để ý chuyện ấy, hắn rót một cốc nước ấm cho Ngụy Thất, sau đó dịu dàng dùng tay đỡ lưng Ngụy Thất, đưa cốc nước đến bên môi, nhẹ nhàng nói một câu, “Uống nước trước đã.”

Vừa đúng lúc Ngụy Thất đang khát, nên cậu cũng không từ chối ly nước Tần Tiêu đưa đến. Có thể vì sốt, cơ thể đổ mồ hôi nhiều nên giờ rất cần bổ sung thêm nước, cậu uống từng ngụm lớn, Tần Tiêu sợ cậu uống quá nhanh mà bị sặc, “Uống chậm thôi, không ai cướp của em đâu.”

Uống xong nước, đôi môi của Ngụy Thất cũng hồng hào trở lại, có sắc nhàn nhạt như hoa anh đào nhìn thật xinh đẹp. Tần Tiêu nhìn thấy liền nhộn nhạo trong lòng, hắn đặt ly nước sang một bên, một tay ôm lấy eo của Ngụy Thất để cậu dựa vào ngực hắn, một tay giữ lấy lưng cậu, hôn xuống đôi môi mềm mại kia.

Đầu tiên đầu lưỡi của Tần Tiêu tỉ mỉ khắc họa lại hình dáng đôi môi, sau đó cạy  hai phiến môi của Ngụy Thất mở hé xông thẳng vào, niêm mạc nhạy cảm bị liếm đến mức phát ra tiếng nước, Ngụy Thất yếu ớt nắm lấy cổ áo của Tần Tiêu, trông có vẻ nhu thuận ngoan ngoãn, nhưng thực ra trong lòng cậu đã thầm xỉ vả Tần Tiêu thú đội lốt người.

Trong lúc mơ hồ, Tần Tiêu ngửi thấy mùi  pheromone trong tin tức tố do Ngụy Thất phóng ra lẫn với hương thơm thanh ngọt trên người cậu, mùi hương ngọt ngào dần dần bao phủ cả bầu không khí, Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy như mình vừa tìm được một kho báu. Tại sao hắn trước đây không phát hiện ra trên người Ngụy Thất lại có mùi thơm ngọt như vậy, giống như từ sâu trong da thịt tỏa ra.

Tần Tiêu rời khỏi đôi môi hồng của Ngụy Thất, vùi gương mặt anh tuấn vào chiếc cổ non mềm của đối phương, hít một hơi thật sâu, trong mũi toàn là mùi hương thanh lãnh dễ chịu, khiến hắn say mê. Hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến Ngụy Thất thấy khó chịu, cậu đẩy người đang đè lên thân mình ra, “Buông ra, nóng chết.”

  “Thất Thất, em thơm quá.”Nếu không phải nhớ lại lời dặn dò của bác sĩ,  Tần Tiêu thực sự muốn mạnh mẽ chiếm lấy người trong lòng này một lần nữa.

“Anh bị điên hả? Tôi đổ mồ hôi khắp người, có chỗ nào thơm chứ?” Ngụy Thất chê bai Tần Tiêu động dục, hoàn toàn không biết rằng tin tức tố của mình đang phát ra trước mặt người đàn ông này như dụ dỗ đối phương tiến đến xâm phạm.

Tần Tiêu tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của Ngụy Thất, “Thực sự thơm lắm.”

“Tôi nói anh buông tôi ra, anh có nghe không đấy?”Giọng của Ngụy Thất bắt đầu ra vẻ tức giận.

Tần Tiêu ôm chặt cái eo nhỏ của Ngụy Thất, để cậu ngồi lên người mình, như một chú chó Golden Retriever cọ cọ vào má của Ngụy Thất, “Không buông.”

Ngụy Thất nghĩ trong lòng, cậu đã đánh giá thấp độ mặt dày của Tần Tiêu, người đàn ông này không hề biết xấu hổ là gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.