Nhìn thấy biểu cảm gần như sụp đổ của Tần Tiêu, trái tim Ngụy Thất cũng đau nhói; nhưng gương mặt lạnh lùng vẫn làm như không có gì xảy ra, giống như người trước mắt với cậu chỉ là một người xa lạ.
"Tần Tiêu, hôm nay tôi tới tìm anh, chính là muốn nói với anh: chúng ta tuy bắt đầu rất phức tạp, nhưng tôi hi vọng có thể kết thúc thật đơn giản."
"Chúng ta không ai nợ ai, càng không cần áy náy trong lòng."
Tần Tiêu hít sâu một hơi, cố chấp nói: "Ai nói chúng ta không nợ nhau! Anh nợ em, còn chưa trả hết."
Ngụy Thất nhìn thấy đôi mắt của Tần Tiêu dần trở nên tịch mịch: "Kỳ hạn vẫn còn lại hai tuần. Nếu như trước đó anh vẫn không nghĩ thông thì chúng ta chỉ còn có thể gặp nhau trên toà thôi."
"Em muốn kiện anh thì cứ kiện. Đối với anh thân bại danh liệt cũng chẳng là gì hết." Tần Tiêu cười nhẹ, gương mặt hắn buồn đến thê lương: "Dù sao anh cũng chẳng còn gì nữa, anh không sợ thêm tội cưỡng hiếp trong hôn nhân."
Đây là điều Ngụy Thất đã nghĩ tới, kết cục tệ hại nhất của cậu và Tần Tiêu.
"Được." Ngụy Thất quay người, quay lưng về phía Tần Tiêu: "Vậy chúng ta gặp nhau trên toà."
Lúc ra khỏi phòng bệnh, tinh thần của Nguỵ Thất vừa mới thả lỏng được một chút bầu trời trước mắt liền lung lay. Cậu kịp thời đưa tay bám chặt lên bức tường lạnh ngắt, chầm chậm cong người, hít sâu từ hơi từng hơi một cách khó khăn.
Một y tá đi ngang qua thấy sắc mặt Nguỵ Thất trắng bệt, tốt bụng đi về phía trước hỏi: "Tiên sinh, anh không sao chứ? Có cần tôi dìu anh đi gặp bác sĩ không?"
Nguỵ Thất lắc lắc đầu đang muốn từ chối, nhưng đột nhiên mệt mỏi khiến trước mắt tối sầm. Cậu vô lực ngã xuống đất. Y tá cuống cuồng gọi bác sĩ đến đưa Nguỵ Thất vào phòng cấp cứu. Sau khi kiểm tra xong, Ngụy Thất đang hôn mê cũng dần dần có ý thức tỉnh lại; chỉ nhìn thấy bác sĩ đứng bên cạnh đang dặn dò y tá vài câu, y tá nghe xong lập tức rời đi.
"A, anh tỉnh rồi?" Bác sĩ thấy Ngụy Thất đã tỉnh, đi lên phía trước quan tâm hỏi: " Có chỗ nào cảm thấy không khoẻ không?"
Bác sĩ ân cần đỡ Ngụy Thất toàn thân vô lực ngồi dậy, chuyên tâm giải thích: "Lúc nãy anh ngất xỉu, cho nên được đưa vào cấp cứu."
"Vậy à, làm phiền mọi người rồi." Ngụy Thất nhỏ giọng cảm ơn.
"Không cần khách sáo." Bác sĩ vui mừng nói với Ngụy Thất: " Anh đã mang thai hai tuần rồi, chúc mừng nha."
"Anh nói cái gì?" Lời của bác sĩ đối với Ngụy Thất như sấm sét giữa trời quang. Lúc mấu chốt này lại mang thai con của Tần Tiêu, vốn chính là tuyết rơi còn thêm sương giá.
Bác sĩ nghĩ Ngụy Thất nghe không rõ, nên lặp lại một lần: "Tôi nói, anh đã mang thai hai tuần rồi."
Sắc mặt Ngụy Thất đanh lại, hoàn toàn không có chút nào vui mừng khi nghe tin mang thai.
"Doạ anh hả?" Bác chỉ nghĩ Ngụy Thất bị kinh ngạc quá độ, nên không ngừng an ủi cậu: "Đừng lo lắng quá. Thai nhi rất khoẻ mạnh, sau này nhớ đến khám định kì là được rồi."
Ngụy Thất như không nghe thấy lời bác sĩ nói, ngược lại hỏi: "Tôi có thể bỏ đứa bé này không?"
"Anh nói cái gì?" Phản ứng của Ngụy Thất làm ông không lường được. Làm bác sĩ đã nhiều năm, đây là lần đầu ông gặp trường hợp bệnh nhân chủ động yêu cầu phá thai. Tuy đã nghe qua việc này không ít lần, nhưng gặp phải trực tiếp thế này chính là lần đầu tiên.
Ngụy Thất lại hỏi thêm một lần nữa: "Tôi có thể phá thai không?"
Bác sĩ định thần, khuyên giải: "Phá thai thì được, nhưng dù gì cũng là một mạng người."
"Khi nào có thể sắp xếp thời gian phẩu thuật được?" Thái độ của Ngụy Thất cực kì quyết tâm, hoàn toàn không để ý gì đến lời khuyên của bác sĩ.
Lương y như từ mẫu, bác sĩ vẫn là không nhẫn tâm giết đi một sinh mệnh. Ông thử đổi hướng suy nghĩ của Ngụy Thất: "Lúc nãy khi kiểm tra cho anh phát hiện ra, anh đã từng sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài, ảnh hưởng khá lớn tới chu kì phát tình. Với tình huống của anh, vốn tỉ lệ mang thai là rất thấp, bây giờ có thể mang thai thực sự là không dễ dàng gì. Nếu như phá, sau này muốn mang thai lại có lẽ sẽ càng khó khăn hơn."
Thấy Ngụy Thất không nói gì, bác sĩ nghĩ cũng có hiệu quả nên tiếp tục cố gắng khuyên: "Đúng rồi, chồng anh không đi cùng sao? Việc bỏ đi đứa bé vẫn là nên cùng thương lượng mới phải chứ?"
"Anh ta không cần đứa bé này." Đôi mắt Ngụy Thất cụp xuống, lời nói như gió thoáng qua: " Mà tôi cũng không muốn."
Lúc này, y tá mang kết quả xác nhận mang thai đến; cùng lúc đánh vỡ đi bầu không khí xấu hổ giữa Ngụy Thất và bác sĩ.
"Bác sĩ Quan, đây là kết quả xác nhận mang thai."
Bác sĩ cầm lấy giấy xác nhận, ra hiệu cho y tá ra ngoài; sau đó nhẹ nhàng đem tờ giấy đến bên giường bệnh: "Việc phá thai, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ kĩ càng hơn."
Ngụy Thất không nói gì nhận lấy phiếu, chỉnh lại quần áo có hơi lộn xộn của mình; cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi rời đi không quay đầu lại.
Về đến nhà, tay cậu không tự chủ được sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng của mình. Người mang thai hai tuần sẽ không có ai nhìn ra; nếu như nhân lúc này bỏ đứa bé, chính là cơ hội trời cho.
Nhưng những lời bác sĩ nói thực ra cũng khiến cho cậu do dự. Đứa trẻ này không dễ dàng gì mới tìm đến cậu; tuy nó cũng mang dòng máu của Tần Tiêu, nhưng nói gì thì nói cũng là con của cậu. Cho dù cậu với Tần Tiêu không thể tha thứ cho nhau thì cũng không nên để một đứa trẻ còn chưa ra đời chịu đựng thống khổ.
Ngụy Thất không biết có nên giữ lại đứa bé hay không. Nếu như giữ lại nó, vậy thì khi nhìn thấy nó lòng cậu sẽ đau; tất cả mọi thứ cũng sẽ như một vòng luẩn quẩn, không thể chạy thoát khỏi đau thương đã khắc sâu vào tận xương tuỷ.
Trong giấc mộng giữa đêm, Ngụy Thất nhìn thấy một đứa bé toàn thân đầy máu. Nó chớp mắt chậm rãi đi tới trước mặt Ngụy Thất, không biết là máu hay nước mắt đang chảy dài trên gương mặt, thanh âm của nó nức nở cứ vang lên từng hồi.
"Tại sao cha muốn giết con?"
"Tại sao?"
"Con đã làm sai cái gì?"
"Cuối cùng là tại sao chứ?"
Cảnh tượng chồng chéo nửa thực nửa áo khiến cho Ngụy Thất hét lên lùi lại. Cậu giãy giụa tỉnh lại từ cơn ác mộng, vô thức kêu lên cái tên của 1 người.
"Tần Tiêu!"
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, trong căn phòng vắng lặng chỉ có tiếng tim cậu đang đập.
Ngụy Thất mò mẫm trong bóng tối một hồi; chỉ nghe cạch một tiếng, ánh sáng từ đèn điện tràn ngập căn phòng. Cậu giơ tay lên lau vội gương mặt ướt mồ hôi, đợi cho khi mắt đã quen với ánh sáng, mới chậm rãi thả tay xuống.
Trái tim đập loạn nhịp, hô hấp gấp gáp; tất cả đều như đang nói với Ngụy Thất, đó chẳng qua chỉ là cơn ác mộng. Ngụy Thất cố gắng chống thân thể yếu ớt của mình ngồi lên; lặng yên cả một lúc lâu, sau đó vào nhà bếp rót một ly nước. Sau khi uống xong, tâm tình mới ổn được một chút.
Ngụy Thất cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: " Hoá ra con muốn ở lại sao?"