Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 126: Coi anh là cầm thú



Cố Thừa Diệu, anh cứ như thế này thì làm sao em không yêu cơ chứ?

Vốn định thu lòng lại nhưng lúc này cô phát hiện không những tim không thu lại được nữa mà ngược lại còn cho đi nhiều hơn.

Hơi buồn cười nhưng cũng ấm áp, chỉ còn cách đưa mặt tiến sát lại gần người của Cố Thừa Diệu.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Diêu Hữu Thiên, hầu kết Cố Thừa Diệu chuyển động lên xuống không ngừng, điều đầu tiên xẹt qua trong đầu chính là nụ hôn ngọt ngào trong phòng anh hôm trước.

Nhăn mày, gạt bỏ những suy nghĩ không nên có, bước chân của anh vững chãi mà ổn định bước về phía chiếc xe đang dừng bên ngoài.

…………………………………………………………………………………

Mặc dù có ô nhưng mưa to gió lớn, đến lúc hai người  lên được xe thì đã ướt  quá nửa.

Diêu Hữu Thiên chỉ có đầu không bị ướt chứ lưng và chân đều sung nước rồi.

Vừa lên xe thì hắt xì một cái.

Cố Thừa Diệu tìm được khăn mặt đưa cho cô, cô lau sơ nước trên người mới thấy Cố Thừa Diệu còn ướt hơn cả cô.

Tóc vẫn còn đang nhiễu nước xuống.

Không nghĩ nhiều mà đưa tay ra định lau khô tóc cho anh.

Cố Thừa Diệu đang khởi động xe thì bị Diêu Hữu Thiên lau tóc, anh khựng lại, cảm nhận được ngón tay nhỏ nhắn của cô sượt qua mặt mình.

Đảy tay cô ra, anh ngồi thẳng người lên.

“ Về nhà rồi tính.”

Gương mặt lạnh lùng của anh lại không làm cho Diêu Hữu Thiên sợ.

Anh vừa nói, về nhà rồi tính.

Về nhà à. Anh nói là nhà………

Tốt quá, trong mắt phát ra tia vui mừng, cô thu tay mình lại.

“ Được, về nhà rồi tính.”

Sự vui mừng trong giọng nói của cô khiến Cố Thừa Diệu khó hiểu, anh càng nhìn lại càng không nghĩ ra.

Người phụ nữ này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Diêu HỮu Thiên biết anh rất thắc mắc nhưng cũng không giải thích, mở nhạc trên xe lên.

Giọng hát của nữ ca sĩ vang lên nhẹ nhàng:

Em tuyệt đối sẽ không nói em yêu anh

Lời nói chẳng có ý nghĩa gì hết

Tình yêu tràn đầy thì sao không có dấu vết

Em không muốn là một hạt cát trong mắt anh

Em làm cách nào nói em yêu anh

Người ta nói là sự dũng cảm ngờ ngệch

Có thể sẽ được nghe anh nói câu xin lỗi

Em không biết em có thể lấy gì để  phòng khoáng mà chống lại nó

Mỗi lần gặp mặt không  thở được

Em nghi ngờ anh có vũ khí khiến người ta nghẹt thở

Vừa buồn tủi vừa bướng bỉnh vừa ghen tức

Chỉ có thể ghét anh trách anh yêu anh mà xáo trộn chính mình

Em tuyệt đối sẽ không nói em yêu anh

Đây là sự hiểu ngầm cuối cùng còn lại giữa hai chúng ta

Em tin chắc rằng đó là khoảng cách lương thiện nhất giữa người với người

Không yêu được anh thì sao phải làm khó anh

Em tuyệt đối sẽ không nói em yêu anh

Ngay cả nước mắt em cũng vùi vào đáy mắt

Em rất kinh ngạc rằng em cũng có thể chấp nhận giữ bí mật

Để anh cảm thấy em cũng thần bí như vậy

Em đối với ai cũng rất trẻ con

Duy nhất  chỉ đối với anh là có lý trí

Trong cuộc đời có rất nhiều đạo lý và vô lý

Tương lai không nhìn thấy được ấy em không hề quan tâm

Ý cười trên mặt Diêu Hữu Thiên hơi nhạt đi, ánh mắt vô thức lướt qua Cố Thừa Diệu.

Anh đang tập trung lái xe, mưa gió rất lớn, đường đi đều không còn nhìn thấy rõ, may là vì có bão nên trên đường cũng không đông xe.

Tốc độ lái xe của anh cũng không nhanh, rất tập trung, rất nghiêm túc.

Nhìn nghiêng mặt anh Diêu Hữu Thiên mím chặt môi.

Không được nói ba chữ kia, quay mặt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, tâm trạng vui vẻ khi Cố Thừa Diệu đến tìm cô đột nhiên biết mất không còn dấu vết.

………………………………………………………………

Diêu Hữu Thiên thời gian gần đây hơi mệt, lại bị ngấm mưa, nửa đêm bắt đầu lên cơn sốt.

Cô ngủ rất sâu mặc dù người không được khỏe cũng không cảm nhận được.

Ngủ một mạch đến sáng, chuông báo thức gọi cô dậy, chỉ thấy cả người vô cùng nặng nề, đầu óc choáng váng. Lúc này mới phát hiện đã là bảy giờ rưỡi.

Cố gắng gượng dậy, vừa ra khỏi phòng thì thấy Cố Thừa Diệu cũng vừa dậy.

“ Anh dậy rồi à?”Bước chân của Diêu Hữu Thiên hơi chao đảo.

Cô vừa cất lời mới phát hiện giọng cô khàn hẳn đi.

Chên chuệnh choạng xém chút ngã xuống đất thì có một đôi tay kịp thời đỡ lấy cô.

“ …………..” Coowaf Thừa Diệu vừa chạm vào Diêu Hữu Thiên mới thấy cô nóng đến kinh người.

“ Cô không sao chứ?” Nhìn cô có vẻ không được khỏe.

Nâng tay đặt lên trán cô, nhiệt độ có thể đem rán trứng được luôn rồi.

Cô bị sốt rồi?

Anh nhăn mặt còn chưa kịp phản ứng thì Diêu Hữu Thiên đã vịn vào tay anh đứng dậy.

“ Anh đợi chút, bây giờ em đi nấu đồ ăn cho anh.”

Mấy ngày nay Cố Thừa Diệu mặc dù  vẫn bới móc nhưng cũng ngoan ngoãn mà giải quyết hết đồ ăn mà cô nấu.

Mà cô thật ra cũng rất thích hưởng thụ loại cảm giác ấy.

“ Cô điên rồi à?” Cố Thừa Diệu một lần nữa cảm thấy não người phụ nữ này không bình thường: “ Cô có biết mình đang bị sốt không hả?”

“ Bị sốt?” Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, gương mặt nóng đến ửng đỏ nhìn vào Cố Thừa Diệu: “ Em bị sốt à?”

“ Cô là người đàn bà thiểu năng.” Cố Thừa Diệu không hiểu nổi tâm trạng của mình. Anh từ trước đến giờ rất khỏe, cơn mưa ngày hôm qua đối với anh mà nói chả là gì cả.

Nhưng Diêu Hữu Thiên bị gió lạnh thổi cả buổi, lại dầm mưa, không bị cảm mới lạ.

Bế ngửa cô lên, Cố Thừa Diệu đưa cô về phòng, đặt cô lên giường: “ Bị bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt.”

“ Em, em phải đi làm.” Diêu Hữu Thiên định ngồi dậy lại bị Cố Thừa Diệu ấn xuống: “ Cô nghe không hiểu tiếng người à? Tôi nói là bị bệnh thì phải nghỉ ngơi đi.”

“ Nhưng………….” Diêu Hữu Thiên cắn môi, biểu cảm có chút tủi thân: “ Em, em còn chưa nấu đồ ăn cho anh.”

“ Diêu Hữu Thiên, cô là đồ ngốc.” Bản thân Cố Thừa Diệu cũng không biết anh đang tức cái gì.

Cô coi anh như cầm thú sao|? Không có tính người đến vậy à?

Cô không được khỏe còn gắng gượng nấu đồ cho anh ăn?

Đủ rồi đấy.

Anh thấy là cô muốn bị mắng thì đúng hơn.

“ Cô nằm nghỉ, tôi đi gọi điện cho bác sỹ.”

“ ……………..” Diêu Hữu Thiên chớp chớp mắt, người này là Cố Thừa Diệu sao?

Ngay lúc Cố Thừa Diệu ra khỏi phòng cô đột nhiên kéo tay anh lại: “ Em, em uống thuốc là được rồi. Anh đi mua thuốc giúp em nhé.”

Cố Thừa Diệu cúi đầu, ánh mắt đặt trên bàn tay đang kéo tay anh của cô, lòng bàn tay nóng phỏng.

Nhiệt độ này chắc sốt không nhẹ đâu: “ Cô phải khám bác sỹ.”

“ Em ghét tiêm lắm, em thật sự chỉ cần uống thuốc là được rồi.” Lúc nói câu này cô phải gắng hết sức, mặc dù bị bệnh nhưng cô vẫn rất cố chấp: “ Em không tiêm đâu, em….”

Đầu đau quá, cổ họng đau rát.

Ho một lúc đến đỏ cả mặt.

Dáng vẻ của “ quỷ” ấy khiến Cố Thừa Diệu muốn nổi điên, cuối cùng chỉ gạt tay cô ra: “ Được rồi, tôi đi mua thuốc cho cô.”

Diêu Hữu Thiên dường như thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhìn vào Cố Thừa Diệu: “ Cảm ơn anh.”

Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, nhìn mặt cô yếu ớt, giọng nói vẫn cững nhắc: “ Không khỏe thì ngủ đi, nói nhiều thế làm gì?”

Đầu Diêu Hữu Thiên rất choáng váng, mắt đau, đầu đau, tứ chi không có sức, cả người mềm nhũn.

Định cãi là cô đâu có nói nhiều nhưng không địch nổi sự khó chịu trong người, nhắm mắt liền ngủ say.

…………………………

Cố Thừa Diệu mua thuốc về, tiện thể mua luôn một chiếc hộp đựng thuốc.

Anh từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ khỏe mạnh, lại thường xuyên tập luyện, cơ bản  chưa từng bị bệnh, do đó trong nhà không có những loại thuốc thường dùng.

Lúc quay về thấy trời vẫn còn mưa, dự báo thời tiết nói sẽ mưa vài ngày.

Gọi điện cho Tiểu Mã nói mình không đến công ty xong anh mới mang thuốc vào phòng Diêu Hữu Thiên.

Cô vẫn đang ngủ, sắc mặt đỏ bừng.

Đưa nhiệt kế  dưới nách cô, động tác này không tránh khỏi động vào người cô.

Da cô nóng đến kinh người, lúc này Cố Thừa Diệu không hề có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, chỉ lạnh mặt đặt nhiệt kế.

Cơ thể của cô yếu đến mức nào mà mới dầm mưa một lúc đã bị cảm?

Cảm giác được sự đụng chạm của anh, Diêu Hữu Thiên đang ngủ mơ mơ tỉnh tỉnh mở mắt ra, thấy là anh thì nhoẻn miệng cười.

Lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Nụ cười hoàn toàn tin tưởng ấy khiến Cố Thừa Diệu cảm thấy khó hiểu.

Cô tin tưởng anh đến thế sao?

Nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên một lúc, anh mới nhớ ra phải cho cô uống thuốc.

“ Diêu Hữu Thiên, đừng ngủ nữa, dậy uống thuốc đi.”

Gọi mấy lần Diêu Hữu Thiên cứ như là không nghe thấy, ngủ rất say.

Cố Thừa Diệu nhìn dáng vẻ của cô đưa tay đỡ cô ngồi dậy, bỏ thuốc vào miệng  định cho cô uống nuwowcslaij thấy cô theo bản năng mà nhổ thuốc ra.

“ Diêu Hữu Thiên.” Cô tưởng mình là trả con chắc?

Sắc mặt của Cố Thừa Diệu không được tốt cho lắm, lại bỏ thuốc vào miệng cô lần nữa nhưng người đang ngủ lại còn bị sốt làm sao biết nuốt thuốc xuống chứ.

Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào mặt Diêu Hữu Thien, không hề khách khí mà đưa tay vỗ hai cái lên mặt cô.

Lực vỗ không nhẹ nhưng Diêu Hữu Thiên vẫn không có ý tỉnh lại.

Nheo mắt đưa ly nước đến bên miệng coorots vào nhưng nước cứ thế mà chảy sang hai bên khóe miệng.

Ánh mắt Cố Thừa Diệu phát ra tia sắc lạnh, mím chặt môi, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, không nhìn được ra là anh đang nghĩ gì.

Diêu Hữu Thiên vẫn cmar thấy rất mệt, cô nhăn mặt, có thể thấy virus đang hành hạ cô.

Cánh tay đỡ cô của Cố Thừa Diệu siết chặt, cuối cùng cắn răng uống một ngụm lớn trong cốc nước.

Sau đó tiến sát về phía Diêu Hữu Thiên, môi chính xác mà bao trùm lấy môi cô.

Anh đưa nước mớm cho cô, vị đắng của thuốc cũng tan vào miệng anh.

Anh không dừng lại mà tiếp tục động tác trên miệng.

Miệng của Diêu Hữu Thiên bị chặn lại  theo bản năng mà nuốt nước xuống.

Viên thuốc được cô nuốt xuống, Cố Thừa Diệu trút được gánh nặng nhưng sợ cô vãn chưa nuốt xuống hoàn toàn nên lại mớm cho cô một ngụm nước nữa.

Xác định là cô đã nuốt thuốc xuống hoàn toàn lúc này Cố Thừa Diệu mới buông cô ra.

Tay anh vẫn còn ôm cô, Diêu Hữu Thiên lúc này giống như một lò nung vậy.

Vì bị bệnh nên mặt rất đỏ, mà vì cái hôn vừa rồi nên mặt cô càng đỏ hơn.

Ánh mắt của Cố Thừa Diêu chằm chằm nhìn vào môi cô.

Mặc dù là bị sốt nhưng môi cô vẫn mềm mại ấm áp ngọt ngào, cộng thêm nhiệt độ nóng bỏng hơn bình thường.

Giống như một chiếc bánh tao tươi ngon, mùi vị hấp dẫn. Thậm chí anh có ý kích động muốn tiếp tục động tác vừa rồi.

Hít một hơi thật sâu, nảy sinh dục niệm với một người bệnh, cảm giác ấy khiến anh thấy mình rất đê tiện.

Đặt Diêu Hữu Thiên nằm lại, định ra ngoài thì nghe thấy Diêu Hữu Thiên thì thầm một câu.

Người anh ngây tại chỗ bất động.

“ Cố Thừa Diệu, em thích anh….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.