Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 175: Lại là trùng hợp



Editor: Xám

Buổi sáng, khi Diêu Hữu Thiên mở mắt ra, Cố Thừa Diệu đã dậy rồi. 

Anh đã mặc xong áo sơ mi, đang đeo cà vạt, nhìn thấy cô đã dậy, khóe môi nhếch lên.

"Dậy rồi?"

"Ừm." Diêu Hữu Thiên khép hờ mắt, dáng vẻ vẫn có chút chưa tỉnh ngủ. 

Đêm qua Cố Thừa Diệu túm lấy cô giày vò một trận, bây giờ eo cô vẫn còn nhức mỏi, hoàn toàn không có sức lực động đậy.

Ngáp một cái, cô muốn đứng dậy, bả vai lại bị Cố Thừa Diệu ấn về.

"Chưa tỉnh ngủ thì ngủ thêm một lát."

Diêu Hữu Thiên thật sự bất ngờ, khinh thường anh: "Ai hại em như vậy?"

Người này, không biết mấy ngày nay đã phát điên gì, ngày ngày có thể mạnh mẽ giày vò mình, không giày vò cô đến sau nửa đêm sẽ không buông tha cô.

Thể lực của anh lại kinh người, cho dù cô xin tha, anh cũng không buông tay.

Chênh lệch sức lực của hai người thật sự quá lớn, cô hoàn toàn không theo kịp tần suất của anh thì thôi đi. 

Còn bị anh giày vò không ngừng.

"Phải phải phải, là anh hại." Cố Thừa Diệu cười, đối với việc có thể làm người phụ nữ của mình không xuống nổi giường, thật ra cũng là một loại cảm giác thành tựu.

"Cho nên anh mới đền bù cho em, anh sẽ giúp em xin nghỉ phép, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày đi."

"..." Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật: "Cố Thừa Diệu, tuần này anh đã hại em xin nghỉ bốn ngày rồi, mà hôm nay cũng mới là ngày thứ năm, anh không cảm thấy anh thế này quá quá đáng rồi sao?"

"E hèm." Cố Thừa Diệu cầm áo khoác tới muốn khoác lên: "Nếu không thì sao? Bây giờ em dậy được? Có thể đi làm như bình thường?"

Không thể. Diêu Hữu Thiên buồn bực, tức giận trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái: "Tối hôm nay, không cho anh đụng vào em nữa."

"Cái này không được." Cố Thừa Diệu lắc lắc đầu, nghiêng người hôn lên trán cô một cái: "Cơ hội chỉ có mấy ngày này, anh không thể bỏ qua."

Cơ hội gì?

Diêu Hữu Thiên nhất thời không hiểu rõ, Cố Thừa Diệu lại cười: " "Kỳ nguy hiểm" của em. Không phải em không biết chứ?"

"..." Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Cố Thừa Diệu: "Anh, mấy ngày nay anh túm lấy em ra sức làm, chính là ——"

"Phải. Anh đã nói, chúng ta cần một đứa bé." Cố Thừa Diệu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, nụ cười trên mặt cực kỳ dịu dàng: "Em quên rồi sao?"

Lần này Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không nói nên lời.

Quả thực cô cảm giác được Cố Thừa Diệu muốn cô kịch liệt hơn bình thường, nhưng lại không ngờ, nguyên nhân là anh muốn cùng cô sinh một đứa bé?

Trong lòng như mừng như giận, nhưng không muốn trách tâm tư của Cố Thừa Diệu. 

Người này ——

"Ai nói muốn sinh con với anh? Không biết xấu hổ."

"Ồ, em là vợ của anh, em không sinh con với anh, em muốn sinh với ai?" Cố Thừa Diệu trêu đùa cô. Khiến cho Diêu Hữu Thiên lại đỏ mặt một hồi.

Được rồi, luận về da mặt dày, cô thật sự không phải đối thủ của anh.

Nhìn giờ một cái, anh đi làm sắp bị muộn rồi, hôm nay có một hợp đồng phải kí: "Anh đi đây, em nghỉ ngơi thật tốt, nếu khi tỉnh ngủ cơ thể không sao, thì đưa bà nội đi kiểm tra thân thể, bà thích em đưa."

"Vâng." Diêu Hữu Thiên cũng thích đưa Uông Tú Nga.

Có điều vừa nghĩ đến phải đối mặt gương mặt tươi cười trêu ghẹo của trưởng bối, mặt cô lại ửng hồng một hồi. 

Một đứa bé.

Đứa bé ràng buộc nối liền cô và Cố Thừa Diệu. Trong lòng cô, thật sự mong đợi.

..................

Trong bệnh viện, Diêu Hữu Thiên đưa Uông Tú Nga đến tiến hành kiểm tra thường lệ. 

Vốn dĩ hôm nay là Cố Thừa Diệu đi, có điều đúng lúc anh có một hợp đồng phải ký, không đi được, Diêu Hữu Thiên chủ động đề nghị mình đưa Uông Tú Nga đi.   

Đến bệnh viện chỉ định, làm kiểm tra sức khỏe xong. Uông Tú Nga xuống lầu trước cùng với cô giúp việc đi cùng.

Diêu Hữu Thiên thì chờ kiểm tra xong lấy kết quả. 

Cuối cùng khi muốn đi ra nơi đỗ xe bên ngoài, cơ thể bất ngờ bị người ta va vào một cái.

Báo cáo cô cầm trên tay rơi xuống đất. Giấy rơi tản mát. Báo cáo trên tay đối phương cũng rơi xuống đất.

"Thật xin lỗi."

Người kia cúi đầu xuống nhặt báo cáo của mình. Tay hơi run run.

Diêu Hữu Thiên cảm thấy giọng nói này có chút quen tai. Khi nhặt báo cáo lên, ánh mắt nhìn thấy được nửa bên mặt của người đó.

Đối phương đội mũ lưỡi trai, rõ ràng là đang trong nhà, trên mũi đặt một chiếc kính cực lớn.

Trên môi còn dán ria mép nhỏ ở hai bên.

Diêu Hữu Thiên lại nhìn đối phương một cái, bản thân cũng có chút không chắc chắn mở miệng: "Triệu Bách Xuyên?"

Sao lại là anh?

Khuôn mặt đeo kính đen đó đột ngột ngẩng lên, trong đôi mắt dưới kính đen hiện lên mấy phần không thể tin nổi. 

Đưa tay ra muốn nhặt báo cáo rời đi. Diêu Hữu Thiên lại nhìn thấy hai chữ trên bệnh án. 

Vào lúc Triệu Bách Xuyên muốn rời đi, cô đột nhiên cầm lấy tay anh.  

"Triệu Bách Xuyên, anh làm sao vậy?"

Triệu Bách Xuyên gạt tay cô ra muốn đứng lên, cô rất khẳng định mình không nhìn lầm. Nhưng anh đã nhân cơ hội này rời đi, ngay cả thang máy cũng không đi, trực tiếp đi thang bộ.

Diêu Hữu Thiên cắn răng, nhanh chóng đi theo phía sau, đuổi theo Triệu Bách Xuyên ở chỗ góc rẽ, đã giành lấy bệnh án trên tay anh nhìn thật rõ ràng: Ung thư dạ dày giai đoạn giữa?

"Làm sao có thể?" Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Cô đã nhận ra mình, lại đuổi theo ra. Ngay cả bệnh án Triệu Bách Xuyên cũng không cần nữa, bước chân nhấc lên muốn tiếp tục xuống lầu. 

Diêu Hữu Thiên lại chắn trước mặt hắn: "Triệu Bách Xuyên, chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Anh đang làm gì thế?"

Ngụy trang của Triệu Bách Xuyên đã bị cô nhìn thấu, cũng không cần thiết tiếp tục ngụy trang nữa. Cầm lấy bệnh án trên tay Diêu Hữu Thiên.

"Cô tới đây, là cơ thể khó chịu sao?"

"Tôi không có." Diêu Hữu Thiên nghĩ đến mấy chữ mình nhìn thấy: "Có phải bác sĩ đã lầm rồi không? Vì sao lại như vậy?"

Hôm đó gặp anh ở rạp chiếu phim, vẫn rất khỏe, sao đột nhiên đã biến thành ung thư rồi?

Triệu Bách Xuyên nhếch khóe môi, trên mặt có vài phần chua xót, vài phần tự giễu: "Tôi cũng hi vọng, là bác sĩ đã lầm."

Vẻ mặt của anh quá xót xa, cho dù là cách mắt kính, Diêu Hữu Thiên vẫn cảm nhận được sự thống khổ không thể nói bằng lời trong lòng anh.   

"Anh đừng như vậy, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nhất định sẽ có cách. Anh ——"

"Sao cô nhận ra tôi?" Triệu Bách Xuyên ngắt lời cô, anh vẫn rất tin tưởng hóa trang của mình. 

"Anh, râu của anh rơi xuống rồi."

Triệu  Bách Xuyên ngẩn ra một lát, tay giơ lên, phát hiện quả nhiên râu đã rơi mất một bên. Vừa rồi lấy được bệnh án, bản thân anh khiếp sợ, tâm trạng thất thường, ngay cả ngụy trang thất bại cũng không biết.    

"Không phải hiện giờ anh nên nằm viện trị liệu sao?"

Triệu Bách Xuyên lắc lắc đầu: "Cô có chuyện gì thì cứ làm chuyện của cô trước đi, đừng quan tâm đến tôi."

Dáng vẻ này của anh, Diêu Hữu Thiên thật sự có chút không yên tâm, cô thật sự rất lo sợ.

Nhìn Triệu Bách Xuyên đến độ tuổi này, đã mắc ung thư?

"Anh ở đây chờ tôi một lát được không? Tôi phải xuống lầu đưa đồ, tôi lập tức lên ngay."

Uông Tú Nga vẫn ở dưới lầu đợi mình lấy kết quả. 

"Tôi thật sự không sao, cô không cần quan tâm đến tôi."

Nếu nói không sao, vậy tuyệt đối là gạt người.

Nhưng anh là Triệu Bách Xuyên, anh không hi vọng dáng vẻ này của mình bị bất kỳ ai nhìn thấy. Nhất là không muốn bị Diêu Hữu Thiên nhìn thấy.

Diêu Hữu Thiên cắn môi, dùng sức vỗ vỗ vai Triệu Bách Xuyên: "Nếu như anh thật sự coi tôi là bạn, hãy ở đây chờ tôi. Tôi lập tức trở lại ngay."

Vẻ mặt cô kiên trì, khiến Triệu Bách Xuyên không nói nên lời cự tuyệt. Tỏ ý đồng ý.  

Cô cầm báo cáo kiểm tra của Uông Tú Nga, nhanh chóng xuống lầu.

Tìm được xe của Uông Tú Nga ở bãi đỗ xe, nói với bà mình có người bạn ở đây, cô phải về nhà muộn một chút.   

Uông Tú Nga cũng không can thiệp, bảo cô cẩn thận một chút, đã đi trước.  

Đâu biết rằng đến khi Diêu Hữu Thiên quay lại chỗ cầu thang đó, lại không thấy nhìn thấy bóng dáng Triệu Bách Xuyên nữa. 

Lấy điện thoại ra gọi cho anh, điện thoại của Triệu Bách Xuyên đã tắt rồi. 

Diêu Hữu Thiên tìm đến bác sĩ khám bệnh cho Triệu Bách Xuyên, muốn hỏi rõ ràng tình trạng của Triệu Bách Xuyên, nhưng đối phương lại từ chối tiết lộ bệnh án của bệnh nhân. 

Nghĩ cũng phải, Triệu Bách Xuyên là người nổi tiếng, ngộ nhỡ truyền thông lấy tin này tuyên truyền ——

Không tìm thấy Triệu Bách Xuyên, Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra trước đây mình đã giữ số điện thoại của trợ lý anh, có điều rất đáng tiếc, trợ lý của anh cũng không biết người đang ở đâu. 

Để điện thoại xuống, tâm trạng Diêu Hữu Thiên có chút nặng nề. Triệu Bách Xuyên, sẽ không vì biết bệnh của mình, sau đó đi bước đi cực đoan chứ? 

Ý nghĩ này vừa nảy lên, Diêu Hữu Thiên đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Bách Xuyên, nói với anh cho dù xảy ra chuyện gì, còn sống mới có hi vọng. Nếu như chết rồi, vậy một chút hi vọng cũng không có nữa.

Nhét điện thoại di động trở lại túi, trong nháy mắt tâm trạng tốt ban đầu của Diêu Hữu Thiên đã biến mất không còn bóng dáng.

Sinh lão bệnh tử, lẽ thường của con người.

Mỗi người đều sẽ sinh bệnh, sẽ già đi, sẽ chết.

Nhưng Triệu Bách Xuyên còn trẻ tuổi như vậy. Đường đời của anh vừa mới bắt đầu, đã phải chết như vậy. Thật sự quá đáng tiếc.

Diêu Hữu Thiên chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lại không phát hiện ra có người vẫn luôn đi theo cô. 

Lang thang đi dạo lung tung, lấy điện thoại ra gọi cho mấy người bạn thân bảo các cô buổi tối cùng ra ngoài ăn cơm. 

Khi đi qua một cửa hàng đồ dùng trẻ con, bị bộ đồ nhỏ bày biện bên trong hấp dẫn ánh mắt.

Cô nghĩ đến sáng nay, Cố Thừa Diệu nói, muốn sinh cho anh một đứa bé.  

Trong khoảng thời gian này, anh nỗ lực cày cấy như vậy, có phải trong bụng cũng đã có một hạt giống đang nảy mầm hay không?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, gò má cô đã có chút nóng.

Không kiềm chế được ý nghĩ của bản thân, ngẩng đầu cất bước vào cửa hàng đồ dùng trẻ em. 

Nhìn những bộ quần áo nhỏ, những đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu kia, lòng cô mềm mại như đầm nước.

Cô nhớ tới đứa con của Cố Tĩnh Đình, lúc vừa mới sinh ra, đáng yêu như vậy, rụt rè nhút nhát mà mềm mại.

Sau khi Cố Tĩnh Đình đến nước Mỹ, Cố Thừa Diệu thường xuyên gọi video với cô.

Đường Hạo Triết đã lớn bảy tháng rồi, hiếu động vô cùng. Ngày ngày bò qua bò lại khắp nơi.

"Tiểu thư, cô có cần gì không?"

Giọng nói của nhân viên cửa hàng đã cắt ngang suy nghĩ của Diêu Hữu Thiên, cô lắc lắc đầu. Đặt bộ quần áo nhỏ trong tay xuống.

Bây giờ cô vẫn chưa mang thai mà. Thật sự muốn mua những thứ này, chờ cô mang thai rồi nói tiếp.  

"Hoan nghênh đến thăm."

Đang định rời đi, giọng nói của nhân viên cửa hàng lại vang lên. Một bóng người đi đến.

Khi nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, ánh mắt người đó sáng lên, đi về phía cô. 

Diêu Hữu Thiên không ngờ, cô đi đến đâu cũng có thể gặp được vị trước mặt. 

Trùng hợp quá nhiều khiến cô thậm chí không thể không suy nghĩ, có phải người này chuyên đi theo mình hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.