Cố Thừa Diệu. Ba chữ vô cùng đơn giản, lại khiến trong lòng cô giống như nổi lên một lớp sóng gợn, rung động từng chút một. Khuấy động lòng cô đến mức không bình tĩnh chút nào.
Di động không ngừng vang lên, màn hình cũng sáng liên tục.
Diêu Hữu Thiên suy nghĩ một hồi, cài đặt điện thoại thành im lặng, cất vào trong túi.
Đến toilet, sử dụng máy sấy xử lý đơn giản vết nước đọng trên quần áo một chút, khi trở ra, cảm giác được điện thoại vẫn đang rung.
Bước chân hơi ngừng, cô đưa tay lấy điện thoại ra.
Là một mẩu tin nhắn: "Em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà?"
Vài chữ đơn giản, không nhìn ra được biểu cảm của đối phương. Diêu Hữu Thiên đứng ở hành lang, tựa người lên tường, vẻ mặt mang theo một chút cô đơn.
Cố Thừa Diệu, anh đối với em, có chút thật lòng nào không?
Rất muốn gửi những lời này đi, nhưng rồi lại cười mình.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào? Cô đã thay đổi, trở nên không giống mình chút nào.
Cô lo được lo mất, cô nghĩ trước nghĩ sau, cô lo lắng rất nhiều.
Từ trước đến giờ cô không phải một người như thế. Trước đây yêu Triệu Nhân Uyên. Cho rằng anh ta là ân nhân cứu mạng của mình, vì thế đã ở bên nhau.
Hai người, hết giờ học cùng nhau ăn cơm. Thỉnh thoảng liên hoan. Đi chơi với bạn học.
Khi ở bên nhau, cũng xem như là thoải mái tùy ý.
Thỉnh thoảng Triệu Nhân Uyên bận học, cô cũng bận chuyện của riêng mình. Hai người nửa tháng không gặp một lần cũng rất bình thường.
Cô cũng không để tâm. Gọi điện thoại, gửi tin nhắn, cũng xem như liên lạc rồi.
Cô chưa bao giờ giống như bây giờ, một ngày không thấy Cố Thừa Diệu, trong lòng sẽ có chút mất mác.
Nghĩ anh đang làm gì, đang ở đâu, đang nghĩ gì. Thời gian cả một ngày, cũng trôi qua rất nhanh.
Bọn họ rất thân mật. Ít nhất về phương diện thân thể, độ phù hợp tương đối cao.
Những đêm nhiệt tình vô số lần đó, cô được vui vẻ đến mức không thể thiếu anh.
Ở trên giường, Cố Thừa Diệu được xem là một người tình tốt, ngoài vài lần đầu không tốt đẹp. Phần lớn thời gian anh đều sẽ chú ý đến cảm nhận của cô.
Nếu như cô không đạt đến, anh tuyệt đối sẽ không phóng trước, lần nào cũng chờ cô lên đến đỉnh, mới chịu phóng thích mình.
Gần đây thậm chí ngay cả rửa ráy sau mỗi một lần của cô đều do anh làm.
Anh không phải một người biết nói lời ngon tiếng ngọt. Ít nhất hơn nửa năm nay ở với cô, rất hiếm nói những lời ấy.
Chỉ thỉnh thoảng có một cái ôm dịu dàng, một nụ hôn mềm nhẹ.
Mỗi một lần chăm sóc cô, quan tâm khi cô khó chịu.
Từng chút một, khiến trái tim vốn đã rung động của cô càng hãm sâu hơn.
Cho dù có lúc ý kiến không hợp, anh cũng chưa bao giờ áp đặt ý chí của anh lên người cô.
"OK. Mặc dù anh không tán thành quan điểm của em, có điều, anh sẽ không phản đối."
Anh cực kì dân chủ. Thỉnh thoảng cũng có tranh chấp.
Ví dụ như khi cô khen ngợi ngôi sao nào đó rất đẹp trai, ngôi sao nào đó rất gợi cảm.
Anh sẽ ung dung thản nhiên rút tạp chí hoặc tờ báo cô đang đọc ra. Sau đó đè lên cô.
"Anh không đẹp trai sao? Nói đi. Anh có đẹp trai không?"
"Đẹp trai. Đẹp trai." Lần nào cô cũng phải xin tha. Bởi vì về mặt thể lực, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Chung sống giữa bọn họ thoải mái lại tùy ý, sự thân thiết của bọn họ tự nhiên lại nhiệt liệt.
Nhưng những điều đó, đều chỉ dừng ở thân thể. Về tâm hồn, dường như bọn họ chưa bao giờ đến gần nhau.
Anh chưa từng nói với cô, ước mơ của anh.
Cô biết anh không thích nhận sự sắp xếp của gia đình, nhưng lại không thể không lấy mình.
Cô biết chí hướng của anh không theo thương nghiệp, nhưng rơi vào trong phòng thương nghiệp không thể thoát ra.
Cô cũng biết những chuyện cô biết, đều chỉ là bề ngoài.
Trên thực tế, cô vẫn muốn hiểu Cố Thừa Diệu hơn một chút.
Ví dụ như tình cảm của anh với Bạch Yên Nhiên, ví dụ như vì sao anh lại thay đổi chủ ý muốn sống thật tốt cùng cô đời này.
Hay ví dụ như vì sao anh đột nhiên muốn có con.
Cô không hiểu những điều đó, cô đều muốn hiểu từng việc một.
Thật ra có rất nhiều thứ, cô đều muốn nói với Cố Thừa Diệu, em yêu anh, anh yêu em không?
Câu nói đó đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Trong lòng cô có băn khoăn, thật ra cô hơi sợ. Sợ một khi cô nói, sẽ phá vỡ quan hệ hiện giờ của bọn họ.
Cố Thừa Diệu, có cần tình yêu của cô không?
Cô không biết. Cô chỉ biết, người anh yêu trước đây là Bạch Yên Nhiên.
Vừa nghĩ đến lời Bạch Yên Nhiên nói hôm nay, cô đã buồn bực không chịu nổi.
Lý trí nói cho cô biết, Bạch Yên Nhiên đang lừa cô, hoàn toàn không thể tin lời cô ta nói.
Nhưng trên mặt tình cảm, cô vẫn hơi tin tưởng.
Mà điều càng làm cho cô khinh bỉ bản thân hơn là, cô lại không có dũng khí đi chất vấn Cố Thừa Diệu, ngược lại gọi đám chị em tốt của mình ra, chỉ vì không muốn về nhà, không muốn đối mặt với tình cảm có thể là giả dối của Cố Thừa Diệu.
Anh thật sự chỉ muốn mình sinh một đứa con cho anh, sau đó ly hôn với cô, ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên sao?
Cô không biết, cô không tin Cố Thừa Diệu vô sỉ hèn hạ như thế, nhưng lại không tin trong khoảng thời gian ngắn như vậy anh đã thật sự quên đi Bạch Yên Nhiên, mà quyết định muốn ở bên cô.
Một chữ tình, quả nhiên làm người lung lạc.
"Thiên Thiên? Cậu sao thế?" Lúc này Doanh Diễm Kiều đi ra khỏi phòng bao, đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đứng bất động ở đó: "Sao cậu không đi vào?"
"Bên trong nóng quá." Diêu Hữu Thiên cười, bỏ điện thoại di động vào túi: "Sau đó lại nhận một cú điện thoại."
"Chồng cậu?" Doanh Diễm Kiều mặt đầy mờ ám: "Chậc chậc, có cần thân thiết như thế không? Chỉ là một bữa cơm mà thôi. Thật là hâm mộ chết người mà."
Diêu Hữu Thiên nhướng mày, cười trêu ghẹo: "Cậu cũng có thể tìm một người."
"Miễn đi." Doanh Diễm Kiều xua tay: "Đàn ông trong mắt mình còn không đáng tin bằng vàng."
"Cậu đó." Diêu Hữu Thiên cũng không biết vì sao cô lại trở nên như vậy. Rõ ràng tình cảm của ba mẹ cô rất tốt, nhưng kỳ lạ Doanh Diễm Kiều lại tương đối nhạy cảm với đàn ông.
"Không tán dóc nữa, cậu mau vào đi, cũng không ngại bên ngoài lạnh."
Trong chỉ trích từ lời nói của Doanh Diễm Kiều mang theo quan tâm. Khóe môi Diêu Hữu Thiên nhếch lên, cười thỏa mãn.
Cho dù thế nào, cô vẫn còn có đám chị em tốt này mà. Chuyện thương xuân bi thu đó thật sự không hợp với cô.
Ăn cơm xong, Lý Khả Nghi nói muốn đi hát karaoke.
Diêu Hữu Thiên nhớ ra lần trước Đỗ Thanh Hiên đã tặng vài tấm thẻ VIP cho mình, đưa thẳng mấy người đến Thế Giới Hoa Lệ.
Một đám phụ nữ tụ tập một chỗ, chơi bời rất hăng.
Nhất là hai người Doanh Diễm Kiều và Mạc Dư Tiệp, lôi kéo Lý Khả Nghi và Từ Tư Nhiễm, rống muốn rách cổ họng.
Bên ngoài đang đổ tuyết rất lớn, bầu không khí trong KTV lại hoàn toàn khác biệt.
Rất náo nhiệt.
Khi ở nhà hàng điện thoại của Diêu Hữu Thiên đã để chế độ im lặng, vừa vào phòng đã cởi áo khoác ra đặt ở trên sofa.
Cho nên di động rung cả một đêm, cô lại không phát hiện ra chút nào.
Một đám phụ nữ đã chơi đủ, cuối cùng khi rời khỏi Thế Giới Hoa Lệ, đã là mười hai giờ đêm rồi.
Nơi này cách nhà Lý Khả Nghi gần nhất. Mọi người cũng không đổi chỗ nữa, cả đám đi thẳng đến nhà Lý Khả Nghi để ngủ.
..........................................
Buổi sáng. Cuối cùng tuyết rơi cả buổi đã ngừng rồi.
Lúc Diêu Hữu Thiên xuống xe, đã nhìn thấy chiếc Hummer màu trắng đã tân trang vô cùng thu hút chú ý dừng ở cửa công ty mình.
Lớp tuyết đọng trên mặt đường đã bị nhân viên vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ. Gió lạnh thổi tới, mang theo lạnh giá sau khi đổ tuyết.
Cố Thừa Diệu tựa vào bên cửa xe, nhìn thấy cô đi xuống khỏi taxi, nhanh chóng chạy tới.
"Đêm qua em đã đi đâu? Anh gọi điện thoại cho em cả buổi tối."
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, ngơ ngác nhìn Cố Thừa Diệu. Vô thức lấy điện thoại ra.
Đã tắt điện thoại rồi.
Có thể là hôm qua anh đã gọi điện thoại quá nhiều lần. Diêu Hữu Thiên thật sự không chú ý đến điện thoại đã tắt: "Xin lỗi, điện thoại hết pin rồi."
Cô đến thành phố Y lâu như vậy, một đám phụ nữ lâu lắm rồi không chơi bời, hôm qua đã chơi điên đảo.
Mà cô cũng có chút phản ứng bản năng không muốn nhìn điện thoại. Cô sợ mình vừa nhận điện thoại, sẽ không nhịn được chất vấn Cố Thừa Diệu.
Vậy thì quan hệ giữa bọn họ, sẽ đi theo hướng nào?
Cô lại không biết, cũng không có cách nào đối mặt.
Cố Thừa Diệu không nói gì, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên ba phần tà ác, khoanh cánh tay trước ngực, khóe môi khẽ nhếch, hiện ra một nụ cười ưa nhìn.
"Ẹ hèm. Cô Cố. Lần này, có phải đến lượt em phạm luật rồi không?"
Diêu Hữu Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, có chút sững sờ. Kinh ngạc, lại không biết nói gì.
Nhiệt độ rất thấp, lúc này cô lại không cảm nhận được chút nào. Nhìn đâu cũng chỉ thấy nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Cố Thừa Diệu.
"Cố Thừa Diệu ——"
"Để phạt em, hôm nay chúng ta đi chơi đi." Hôm qua anh vừa mới ký một hợp đồng. Cố Thừa Kỳ cho anh một ngày nghỉ. (Không biết xấu hổ, rõ ràng là tự mình muốn nghỉ.)
Lúc nói chuyện, Cố Thừa Diệu kéo tay Diêu Hữu Thiên đi về phía Hummer của mình.
"..." Chơi?
"Thiên Thiên." Diêu Hữu Quốc đang định vào công ty, nhìn thấy xe của Diêu Hữu Thiên thì ngừng một chút: "Cơ thể em khỏe chưa?"
Diêu hữu thiên mặt có chút đỏ.
Hôm nay là thứ sáu, mà bốn ngày trước đó cô đều xin nghỉ, nói là cơ thể khó chịu. Về phần nguyên nhân cơ thể khó chịu. Khụ. Bỏ qua, bỏ qua.
Gật gật đầu gần như không thể quan sát thấy, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng làm rõ: "Em không sao."
"Anh cả." Cố Thừa Diệu kéo người Diêu Hữu Thiên đến bên cạnh mình gần hơn một chút, nụ cười trên mặt có chút tà ác: "Ngại quá, hôm nay Thiên Thiên lại nghỉ phép."
Ánh mắt Diêu Hữu Thiên đảo qua mặt Cố Thừa Diệu, lại nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.
"Lại? Nghỉ phép?" Giọng nói đè thấp của Diêu Hữu Quốc mang theo vài phần ý tứ ngờ vực: "Thiên Thiên em đã xin bốn ngày, em cảm thấy hôm nay xin tiếp, thích hợp sao?"
Mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ cả lên, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Cố Thừa Diệu: "Không thích hợp. Bây giờ em sẽ đi làm."
"Không có gì mà không thích hợp." Bàn tay Cố Thừa Diệu nhào đến, lại kéo Diêu Hữu Thiên lại lần nữa: "Nếu như anh cả không phục, hôm nay cũng nghỉ ngơi đi."
Dứt lời, anh thêm một câu: "Công ty một ngày không có anh, cũng sẽ không đổ. Cần gì mệt như vậy?"
Làm người không phải nên vui chơi đúng lúc sao?
"Cố Thừa Diệu." Anh đủ rồi đấy, mình trốn việc, cũng kéo người khác trốn việc theo?
"Nghỉ ngơi?" Diêu Hữu Quốc nhướng mày, trên khuôn mặt cương nghị mang theo chút trêu đùa: "Em lại bảo anh nghỉ ngơi?"
"Không thể sao?" Cố Thừa Diệu nghĩ một chút: "Hôm nay là thứ sáu, hôm nay anh nghỉ ngơi, cộng thêm hai ngày sau, chúng ta có ba ngày. Đi thôi. Anh cả không ngại, đi cùng cũng được."
"Ba ngày?" Diêu Hữu Thiên quay người trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu: "Anh muốn đưa em đi đâu?"