Cuối cùng Diêu Hữu Thiên vẫn không hỏi câu em yêu anh, anh yêu em không ra khỏi miệng.
Ba ngày. Thời gian ba ngày, cô tận tình hưởng thụ sự dịu dàng của Cố Thừa Diệu.
Mặc dù khu du lịch suối nước nóng không lớn bằng cái bọn họ xây ở thành phố Y, nhưng lại thắng ở sự xinh xắn.
Điều kiện hạng nhất, lại vắng vẻ êm ả.
Đi theo Cố Thừa Diệu, tắm suối nước nóng, ngắm cảnh tuyết. Thỉnh thoảng ném tuyết giống như đứa trẻ.
Lúc rảnh xem Diêu Hữu Quốc và Cố Thừa Diệu chơi cờ.
Buổi tối càng không cần phải nói, bọn họ tận tình triền miên.
Sự nhiệt tình của Cố Thừa Diệu thường xuyên khiến cô không chịu nổi. Nhưng lại không thể chối từ.
Bọn họ tạo thành thế giới thân mật nhất trên thế giới này.
Ba ngày, xem nhẹ sự tồn tại của Diêu Hữu Quốc, hành động của bọn họ gần như là đang hưởng tuần trăng mặt.
Ngày thứ ba, cũng là buổi chiều chủ nhật.
Rốt cuộc cô lưu luyến theo Cố Thừa Diệu trở về nhà chung.
Nghiêng nửa người ngồi trên xe, cô ngủ rất ngon.
Cố Thừa Diệu nghiêng đầu, nhìn gương mặt say ngủ của Diêu Hữu Thiên, nơi lồng ngực đột nhiên trở nên rất mềm mại.
Đây là vợ của anh.
Anh không biết là nguyên nhân gì, Diêu Hữu Thiên đã biến mất cả một buổi tối. Anh không hỏi cô đi đâu, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Anh cảm nhận được, hình như trong lòng cô có chút cảm xúc không muốn để mình biết.
Thật ra anh muốn hỏi cô. Đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, cô không nói, anh sẽ không hỏi.
Chỉ là khi cảm nhận được sự bất an mơ hồ cô để lộ ra, anh có chút khó hiểu.
Bất an? Cô đang bất an điều gì?
Anh đột nhiên nghĩ tới Bạch Yên Nhiên ——
Trong khoảng thời gian này, Bạch Yên Nhiên không gọi điện thoại đến nữa, cũng không gửi tin tức cho anh nữa.
Nhưng tin tức của cô, anh lại biết.
Cuối cùng anh không nỡ để một cô gái đang đúng tuổi hoa, từ chứng uất ức liên quan đến anh mà phát triển theo hướng thành bệnh tinh thần.
Anh tìm cho Bạch Yên Nhiên một bác sĩ. Bản thân không ra mặt, mà để Luna giới thiệu cho Bạch Yên Nhiên.
Anh đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý này, đối phương nói mặc dù tình hình của Bạch Yên Nhiên lúc tốt lúc xấu nhưng có thể chữa khỏi.
Mà trước khi chữa khỏi, không thể kích thích bệnh nhân.
Cho dù quá trình như thế nào, có thể chữa khỏi là tốt rồi.
Nếu Bạch Yên Nhiên có thể khôi phục bình thường, sự mắc nợ của anh với cô sẽ bớt đi một chút.
Chuyện này, anh chưa nói với Diêu Hữu Thiên.
Không phải là không muốn nói, chỉ là không biết phải nói như thế nào.
Dù sao anh đã quyết định, không tiếp xúc với Bạch Yên Nhiên nữa. Vậy thì nói hay không, hẳn là không liên quan gì phải không?
Hôm đó nhìn Diêu Hữu Thiên đỏ mặt xuống xe taxi. Vẻ mặt nhìn thấy anh từ kinh ngạc, sửng sốt, rồi đến trốn chạy và bất an.
Tim anh đột nhiên có chút đau đớn.
Muốn chỉ trích cô lại khiến mình lo lắng cả một buổi tối, nói không ra lời.
Anh dùng giọng điệu trêu đùa cô, nói cô cũng phạm quy rồi, sau đó đưa cô đi chơi.
Ba ngày nay, bọn họ chơi rất vui, cũng rất thỏa thích. Mặc dù có bóng đèn Diêu Hữu Quốc ở đây, có điều, anh ấy thật sự được xem là một người anh vợ biết săn sóc.
Cố Thừa Diệu cũng nhìn thấy như ý nguyện, sự bất an trong đáy mắt Diêu Hữu Thiên đã giảm bớt.
Cô lại khôi phục gương mặt tươi cười bình thường, xán lạn mà rực rỡ, vẻ mặt tự nhiên tự đắc.
Trái tim anh, có vài phần vui mừng.
Khiến người phụ nữ của mình vui vẻ, cũng là một môn mà người đàn ông nhất định phải biết.
Xe dừng lại ở cửa nhà chung, Cố Thừa Diệu không vội xuống xe, cũng không vội đánh thức Diêu Hữu Thiên.
Đêm qua, bọn họ ngâm nước ở suối nước nóng, trực tiếp làm việc một hồi trong suối nước nóng.
Có một dạo anh lo lắng Diêu Hữu Thiên sẽ bị cảm, dù sao hôm đó thật sự quá lạnh.
May mắn, nhiệt tình của bọn họ cũng đủ, có thể xua đi toàn bộ lạnh lẽo.
Xuống xe, vòng qua bên kia cửa xe, cẩn thận ôm Diêu Hữu Thiên xuống xe.
Vừa khéo gặp được Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đi ra khỏi nhà họ Cố.
Sắc mặt của anh lạnh xuống trong nháy mắt, có lẽ là rời khỏi khung cảnh ấm áp của buồng xe, hoặc là cảm nhận được sự lạnh lùng trên người Cố Thừa Diệu.
Diêu Hữu Thiên đang say ngủ khẽ động đậy một cái, tay Cố Thừa Diệu thu chặt lại, để khuôn mặt cô áp gần lồng ngực mình.
Lồng ngực ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ đó khiến Diêu Hữu Thiên một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Cánh tay Cố Thừa Diệu gồng lên rất mạnh, nhắm mắt lại, cuối cùng không nói lời nào, ôm Diêu Hữu Thiên vào cửa.
Kiều Tâm Uyển nhìn bóng lưng con trai, muốn gọi anh một tiếng, lại bị hành động của đứa con làm cho kinh ngạc một lát.
Ánh mắt đau xót, Kiều Tâm Uyển gần như có xúc động muốn khóc.
"Học Võ, anh xem nó ——"
Sao anh có thể nhìn bà bằng ánh mắt như vậy? Bà là mẹ của anh mà.
Cố Học Võ vỗ vỗ vai vợ. Có một số chuyện, bà đã làm sai, thì phải chấp nhận cái giá.
Mà ông là đồng lõa, đương nhiên cũng không chạy thoát khỏi trừng phạt.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ con trai ôm Diêu Hữu Thiên. Khóe môi ông đột nhiên nhẹ nhàng nhếch lên.
"Đi thôi. Đi về."
"Học Võ?" Lòng của Kiều Tâm Uyển bị tổn thương, bà muốn tìm con trai tranh luận.
"Sẽ tốt thôi, tin anh."
Đứa con trai phóng đãng bất kham, phong thần tuấn dật của ông, đã có chút thay đổi rồi.
Cũng không biết, đứa con trai ngốc nghếch có phát hiện ra sự thay đổi đó hay không.
.............................................
Buổi tối hôm đó, cuối cùng Cố Thừa Diệu đã buông tha Diêu Hữu Thiên. Không giày vò cô nữa.
Cũng phải để Diêu Hữu Thiên nghỉ ngơi thật tốt một buổi tối, hôm sau có thể thuận lợi đi làm.
Thật sự không thể trách thể lực cô yếu mà. Thật sự là tinh lực của Cố Thừa Diệu quá tốt, rõ ràng là nghỉ phép, thật ra là đổi nơi để cô bị Cố Thừa Diệu giày vò.
May mà, anh còn kiêng dè Diêu Hữu Quốc đi cùng, đã tính là kiềm chế.
Nếu không Diêu Hữu Thiên cũng không dám cam đoan ba ngày tiếp theo, mình có thể xuống giường nổi hay không.
Sáng sớm thức dậy, nhìn Diêu Hữu Thiên sảng khoái tinh thần, mà Cố Thừa Diệu cũng vậy.
Hai người nắm tay, xuất hiện tại phòng ăn, cùng Uông Tú Nga ăn bữa sáng, lúc này
Giờ cao điểm của Bắc Đô, quả thực đông người.
May mà lúc trước khi Cố thị thành lập, đã lo lắng điểm này. Địa chỉ công ty cách nhà họ Cố rất gần.
Nhưng tập đoàn Chính Phát thì xa. Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên đi làm trước, lúc này mới đến Cố thị đi làm.
Xe vừa mới chạy đến cửa bãi đỗ xe của Cố thị, một bóng người đột nhiên chạy ra.
Cố Thừa Diệu nhanh chóng đạp phanh xe xuống. Khi xe cách bóng người đó chưa đến một cen-ti-mét đã dừng lại.
Ngước mắt, đứng trước đầu xe, là Bạch Yên Nhiên mang theo vài phần sợ hãi, vài phần rối rắm, lại có vài phần mềm yếu.
"Yên Nhiên?" Sao cô ấy lại đến đây.
Cố Thừa Diệu rối rắm một giây, vẫn xuống xe.
"Thừa Diệu." Giọng nói của Bạch Yên Nhiên cực khẽ, giống như tiếng muỗi kêu: "Em, em sắp đi rồi."
Đi? Trong mắt Cố Thừa Diệu có vẻ kinh ngạc chợt lóe lên: "Em sắp đi đâu?"
"Cái đó, bác sĩ Thượng nói bệnh của em phải tìm một nơi yên tĩnh để trị liệu. Có thể em sẽ rời đi một khoảng thời gian. Theo cô ấy đến phương nam tĩnh dưỡng."
Nhưng Cố Thừa Diệu chỉ gật gật đầu: "Đến phương nam cũng tốt, bên này quá lạnh rồi. Không thích hợp tĩnh dưỡng ——"
Không nói tên bệnh phía sau ra, cuối cùng vẫn là có điều cố kỵ.
"Thừa Diệu, cảm ơn anh." Bạch Yên Nhiên nhìn anh bằng vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn anh đã tìm bác sĩ cho em, cũng cảm ơn anh giúp đỡ em nhiều như vậy. Em ——"
"Em không cần phải cảm ơn anh." Vốn dĩ không muốn cho cô biết, có điều Luna vẫn nói ra.
Cố Thừa Diệu xua xua tay, trong lòng có vài phần tự trách: "Thật ra, anh thật sự không làm gì cả."
Thứ cô muốn, anh không thể cho.
Thứ anh có thể cho, cô lại không muốn.
Thật ra anh vẫn còn nợ cô.
"Thừa Diệu. Anh đừng nói như vậy.” Bạch Yên Nhiên cúi đầu, chỉ lộ ra đỉnh đầu cho Cố Thừa Diệu nhìn: "Là bản thân em, số mệnh không tốt. Em không trách ai hết."
Cô nói như vậy, Cố Thừa Diệu càng không còn mặt mũi nào: "Yên Nhiên. Em đừng nói như vậy, thật sự. Anh ——"
"Thừa Diệu, anh không cần nói gì hết nữa." Bạch Yên Nhiên đột nhiên vươn tay ôm lấy eo anh: "Em đã đồng ý với bác sĩ Thượng, em sẽ phối hợp thật tốt, điều trị thật tốt. Anh yên tâm, chờ khi em trở lại, em nhất định đã khôi phục bình thường."
"Anh tin em."
Cố Thừa Diệu gật đầu, tay lại kéo tay Bạch Yên Nhiên ra không một dấu vết.
"Đến lúc đó, em có thể đến tìm anh không?" Tay Bạch Yên Nhiên tay bị anh kéo ra, nhưng cũng không giận, chỉ nhìn anh với chút sợ sệt.
"..." Im lặng, Cố Thừa Diệu không muốn kích động cô nữa, nhưng cũng không thể nói ra lời cự tuyệt quá thẳng thừng: "Yên Nhiên, em biết đấy. Anh ——"
"Em biết, anh đã kết hôn rồi." Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên mất mác, lùi về sau một bước, rồi lại lùi về sau bước nữa: "Thừa Diệu, chúc anh hạnh phúc."
"Ừm." Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh, vẫn rất vui mừng với lời chúc phúc của cô.
Cô có thể nghĩ thông suốt, hơn nữa không dây dưa nữa, đây là chuyện không còn gì tốt hơn.
"Em đi đây." Bạch Yên Nhiên vẫy vẫy tay, nhưng sau khi rời đi lại dừng bước, quay đầu chạy vào lòng Cố Thừa Diệu, ngẩng đầu, hôn một cái lên môi anh.
Cố Thừa Diệu không ngờ đến động tác của cô. Khi muốn đẩy cô ra, Bạch Yên Nhiên đã lùi lại.
"Thật xin lỗi." Bạch Yên Nhiên xin lỗi: "Chỉ là em, không nhịn được."
Cô đã nói xin lỗi, tiếp tục tính toán có vẻ mất phong độ, Cố Thừa Diệu lắc lắc đầu, nhưng sắc mặt hơi trầm xuống.
Không chỉ vì hành động của Bạch Yên Nhiên, còn bởi vì cảm giác tội ác vừa rồi chợt lóe lên của anh.
Anh lại cảm thấy, anh để Bạch Yên Nhiên hôn lần này, hơi có lỗi với Diêu Hữu Thiên?
Sự im lặng của anh khiến Bạch Yên Nhiên tổn thương, lúc này thật sự không nán lại được nữa. Quay đầu, rời đi không ngoảnh lại.
Sự xuất hiện của cô, rồi lại biến mất, đều quái lạ như thế.
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, trước khi quay lại xe, gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ Thượng ——
................................................
Chiến Li ngồi ở trong căn nhà của mình.
Anh không đi làm, cũng không về thành phố Y. Rõ ràng không lâu nữa, đã là đại thọ sáu mươi của bố già rồi.
Nhưng anh không muốn về, tuyệt đối không muốn.
Anh vẫn luôn chờ đợi, chờ Diêu Hữu Thiên nhớ ra mình, nhưng lại không chờ được.
Thậm chí cô không che giấu sự hạnh phúc của bản thân chút nào. Ở trước mặt anh, nhắc đến người đàn ông khác bằng giọng điệu che chở như vậy. Hoàn toàn giao tim cho người đàn ông đó.
Anh đố kị. Anh không cam lòng.
Anh có xúc động trói Diêu Hữu Thiên đến bên cạnh mình, đưa đến một nơi không ai tìm được.
Chỉ có anh và cô, hai người. Bọn họ sớm chiều sống chung, anh tin nhất định Diêu Hữu Thiên sẽ nhớ ra mình. Nhất định.
Nhưng anh lại không dám.
Sự thật Diêu Hữu Thiên quên mất anh đã khiến anh không chịu đựng nổi. Nếu như tiếp tục để cô nhìn mình bằng ánh mắt phẫn hận, anh nhất định sẽ sụp đổ.
Người đàn ông chưa từng sợ bất cứ điều gì. Ở trước mặt tình yêu, cũng chỉ là một kẻ nhát gan suy tính thật hơn.
Thôi. Chỉ cần cô hạnh phúc, chỉ cần cô sống vui vẻ.
Cho dù người đàn ông ở bên cạnh cô không phải anh, thì có sao?
Ít nhất cô vẫn sống, mà không giống như bảy năm trước, nằm ở đó không có chút sự sống nào, mặc anh gọi thế nào cũng không tỉnh.
Nhưng bây giờ đã khác rồi. Gã đàn ông đó, hèn hạ vô liêm sỉ.
Anh ta hoàn toàn không yêu Thiên Thiên. Từ đầu đến cuối anh ta chỉ đang lợi dụng, lừa gạt tình cảm của Thiên Thiên.
Anh không cho phép.
Anh không cho phép Diêu Hữu Thiên đứng bên cạnh một gã đàn ông như vậy.
Anh muốn bỏ dở tất cả.
Anh muốn giành lại Diêu Hữu Thiên từ bên cạnh gã đàn ông vô liêm sỉ kia.
Di động reo lên, một tin nhắn nhảy ra trên màn hình.
Mở ra.
Cố Thừa Diệu và một người phụ nữ, hôn môi nhau.
Người phụ nữ đó, không phải Diêu Hữu Thiên ——
Chiến Li bỗng chốc nheo con ngươi hẹp dài lại, trong đôi mắt sáng trong có vẻ tàn ác hiện lên.
.................................
Tâm trạng hôm nay của Diêu Hữu Thiên không tệ. Ba ngày, đủ cho cô suy nghĩ cẩn thận rồi.
Cô phải tin tưởng Cố Thừa Diệu. Cho dù quá khứ giữa Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên đã xảy ra chuyện gì.
Giờ này khắc này, cô mới là cô Cố danh chính ngôn thuận.
Lời người phụ nữ kia nói, cô cũng không muốn tin chút nào.
Cho dù cô ta thật sự không thể sinh con, cho dù Cố Thừa Diệu thật sự muốn cô sinh con. Vậy thì sao?
Cô không thể vừa sinh con đã ly hôn, càng không thể giao con của cô cho người khác nuôi lớn.
Cho dù Cố Thừa Diệu muốn, cũng phải cân nhắc vấn đề nhà họ Cố có chịu không, nhà họ Diêu có chịu không một chút, phải không?
Nếu như là thế, cô cần gì phải để tâm một người hoàn toàn có khả năng vì đố kị, mới cố ý chạy đến trước mặt cô nói xằng bậy.
Ngẫm lại biểu hiện ba ngày nay của Cố Thừa Diệu, ngẫm lại tính tình của anh.
Với tính cách của Cố Thừa Diệu, thật sự muốn ở bên Bạch Yên Nhiên như thế, từ ngày đầu tiên cô ta quay về Bắc Đô, đã sớm ly hôn với mình rồi.
Thì làm sao có thể kéo dài như vậy?
Cho dù anh thật sự có hứa hẹn với Bạch Yên Nhiên, nhưng người đàn ông Cố Thừa Diệu một chân đạp hai thuyền, vọng tưởng trái ôm phải ấp như thế, thì đâu đáng để cô yêu như vậy chứ?
Nghĩ rõ ràng rồi, tâm sự cũng không còn nữa.
Cô nói với chính mình, tin tưởng Cố Thừa Diệu. Cô yêu anh, còn muốn sống với anh cả đời.
Mang theo tâm trạng vui vẻ như vậy. Diêu Hữu Thiên xử lý công việc cũng nhanh hơn bình thường nhiều.
Khiến cho lúc ăn cơm buổi trưa không tránh khỏi bị Diêu Hữu Quốc trêu ghẹo một phen.
Buổi chiều lúc sắp tan ca cô không chờ Cố Thừa Diệu. Mà rời đi trước một tiếng.
Cô vẫn nhớ món quà Cố Thừa Diệu tặng cho mình, chiếc lắc tay đại diện cho một đời một kiếp kia.
Mà cô cũng rất muốn mua cho anh một món quà đáp lễ, lần trước vì Bạch Yên Nhiên mà không mua được.
Lúc này đây, cô tin rằng sẽ không gặp lại Bạch Yên Nhiên nữa.
Bước chân nhẹ nhàng rời khỏi công ty, gọi xe taxi, đi thẳng đến bách hóa Kiều thị.
Nhìn sắc trời bên ngoài.
Trận tuyết đầu của Bắc Đô vẫn chưa tan hoàn toàn, xem dáng vẻ trận tuyết thứ hai đã sắp đổ xuống rồi.
Đi dạo bộ phận thời trang nam một lượt, Diêu Hữu Thiên cũng không tìm được thứ vừa ý.
Quay lại bộ phận sản phẩm tinh luyện ở lầu hai lần nữa, khi ánh mắt nhìn thấy vật phẩm trang sức nào đó, ánh mắt bỗng chốc sáng lên.
Cái này không tệ.
Hẳn là anh sẽ thích phải không?
Vừa mới muốn bảo nhân viên phục vụ lấy ra cho cô xem một chút. Áp suất thấp đột nhiên xuất hiện bên người khiến cô nhanh chóng quay đầu lại.