Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 182: Cho dù chết, cũng phải chết có tôn nghiêm



Editor: Xám

"Vợ à?" Cố Thừa Diệu lại gọi Diêu Hữu Thiên một tiếng, nhưng cô không đáp lời.

Anh hơi nheo mắt lại, đột nhiên vác người cô lên đi đến bên giường.

"Cố Thừa Diệu ——" Anh muốn làm gì?

"Trừng phạt."

Trừng phạt cái gì?

"Trừng phạt em không để ý đến anh." Người Cố Thừa Diệu phủ lên người cô. Quyết định phải cho Diêu Hữu Thiên biết một lần, khi ở cùng anh, chỉ có thể nhìn anh, nghe anh, cảm nhận anh. 

Cô đột nhiên nghĩ, hình như kinh nguyệt của mình đã chậm mấy ngày rồi. 

Sẽ không phải là, cô đã mang thai rồi chứ?

"Vợ, hôm nay em sao thế?"

Diêu Hữu Thiên không nói gì. Chỉ ngẩng đầu, vòng cổ Cố Thừa Diệu xuống. Trao anh một nụ hôn nồng nhiệt.

Hồi đáp nhiệt tình của cô khiến báo oán của Cố Thừa Diệu biến mất không còn bóng dáng.

Mà trong ý thức mê man, Diêu Hữu Thiên quyết định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra thử xem. 

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Ngày hôm sau. Diêu Hữu Thiên đến bệnh viện kiểm tra.

Khi đi tâm trạng có chút vui buồn lẫn lộn, cô không biết mình đang hi vọng lúc này cô mang thai thì tốt, hay là không mang thai thì tốt.

Có điều lời của bác sĩ lại khiến sự rối rắm của cô biến mất. 

Chỉ là trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, mất cân bằng một chút. Không phải là có thai, uống thuốc điều trị một thời gian, là sẽ ổn.

Thở thật dài, Diêu Hữu Thiên đột nhiên có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm. 

Không mang thai, cũng tốt. Ít nhất hiện giờ, cô không cho rằng, quan hệ của Cố Thừa Diệu và cô có thể có em bé. 

Tiếp tục theo dõi một thời gian, tiếp tục quan sát một thời gian.

Chờ cô xác định được trong lòng Cố Thừa Diệu có người phụ nữ khác hay không. Chờ cô có thể xác định được tình cảm của anh dành cho cô. Cô sẽ sinh con cho anh. 

Ra hiệu thuốc lấy thuốc, trong bệnh viện kín người hết chỗ. 

Một hàng rất dài đã xếp đến tận cửa thang máy. Diêu Hữu Thiên đang định đứng ở chỗ sau cùng của hàng, ánh mắt lại nhìn thấy người đứng đầu đã lấy thuốc xong. Anh ta kéo thấp mũ, đang định đi về phía cửa thang máy. 

Trời rất lạnh, đối phương mặc áo khoác ngoài rất dày, vừa đội mũ, vừa đeo khẩu trang. Hơn nữa ra sức cúi đầu, không cho người khác nhìn thấy mặt anh. 

Ánh mắt Diêu Hữu Thiên đột nhiên sáng ngời. Trong nháy mắt đối phương sắp nghiêng người vào trong thang máy, cùng xông vào theo. 

"Triệu Bách Xuyên?" Lấy mũ của đối phương, là anh, quả nhiên thật sự là anh?

"..." Triệu Bách Xuyên rất bất ngờ lại gặp được Diêu Hữu Thiên ở đây, lúc muốn rời đi cửa thang máy đã đóng lại rồi. Anh có chút bất đắc dĩ. Gật gật đầu với Diêu Hữu Thiên, xem là chào hỏi. 

Diêu Hữu Thiên nhìn những gói thuốc trên tay anh, lại nhìn Triệu Bách Xuyên, mắt anh hiện ra tơ máu đỏ. 

Sợi tóc cũng có chút lộn xộn. Nhìn ra được, mấy ngày nay, anh sống không hề tốt. 

"Anh, anh có khỏe không?" Diêu Hữu Thiên thật sự có chút lo lắng cho anh: "Lần trước tôi bảo anh chờ tôi, sao anh lại đi mất?"

Triệu Bách Xuyên im lặng, không trả lời. Anh không cần sự thông cảm, đặc biệt là sự thông cảm của Diêu Hữu Thiên.

"Bây giờ anh đang ở đâu? Có người chăm sóc anh không?" Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, thang máy đã đến lầu một. 

Triệu Bách Xuyên cũng không để ý đến cô, lướt thẳng qua cô đi ra bên ngoài. 

Anh muốn đi, Diêu Hữu Thiên bèn đi theo, liên tục theo sau anh. 

Triệu Bách Xuyên đến bãi đỗ xe rồi định lên xe, Diêu Hữu Thiên đã lên theo.

"Xuống xe." Cả hồi lâu, cuối cùng Triệu Bách Xuyên đã mở miệng, câu đầu tiên chính là đuổi Diêu Hữu Thiên xuống xe.

"Không xuống." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Triệu Bách Xuyên: "Vì sao anh không nhập viện? Hẳn là bệnh của anh phải nằm viện rồi. Triệu Bách Xuyên ——"

"Xuống xe." Triệu Bách Xuyên không muốn nói câu nào với cô. Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên cứ không chịu xuống, Triệu  Bách Xuyên tự mình xuống xe. 

Diêu Hữu Thiên vội vàng xuống xe, muốn đi theo sau lưng anh. 

Cuối cùng Triệu Bách Xuyên không biết làm sao, một lần nữa quay trở lại xe mình. Nhìn Diêu Hữu Thiên bám đuôi mình đến. 

"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

"Bệnh của anh rất nghiêm trọng, anh phải nhập viện."

"Chuyện không liên quan đến cô không phải sao?" Triệu Bách Xuyên tháo khẩu trang xuống, trên mặt đều là vẻ giận dữ, đâu còn nhìn thấy chút thanh cao tao nhã trên màn hình: "Cô là gì của tôi? Cô dựa vào cái gì mà quản tôi?"

"Tôi là bạn của anh." Diêu Hữu Thiên nhìn anh với sự cố chấp: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Trong xe nhỏ hẹp, Diêu Hữu Thiên nói câu này, không có bất cứ câu trả lời nào. 

Triệu Bách Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đột nhiên mỉm cười.

Nụ cười đó, rất đau khổ.

Bạn bè. Anh còn có bạn bè sao?

"Bạn gì? Chẳng qua chính làm muốn nhìn thấy trò cười của tôi." Triệu Bách Xuyên cắn răng, vẻ mặt mang theo mấy phần sợ hãi: "Nhìn đi, đây chính là ảnh đế, hiện giờ sa sút đến mức nào, anh ta sắp chết rồi. Không sống nổi nữa. Kết quả tốt lắm nhỉ?"

"Triệu Bách Xuyên?" Diêu Hữu Thiên ấp úng, Triệu Bách Xuyên lại ngắt lời cô.

"Nằm viện? Nằm viện cái gì? Để những người đó biết bệnh của tôi? Để những người đó nhìn tôi như con khỉ?"

"Trị bệnh bằng hóa chất, trị bệnh bằng phóng xạ, trị liệu không ngừng, nhưng không biết có thể kéo dài bao lâu? Sống như vậy, có khác gì với chết đi?"

". . . . ."

"Cho dù tôi phải chết, cũng phải chết có tôn nghiêm." Giọng nói của Triệu Bách Xuyên cực nhẹ, giống như hạt bụi bay trong không khí. Nếu như không chú ý nghe, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói gì.

"Triệu Bách Xuyên, anh đừng như vậy."

Diêu Hữu Thiên có chút khó chịu. Trẻ tuổi như vậy, lại có bệnh thế này, đổi lại là người khác, đều sẽ khó mà chấp nhận phải không?

"Vậy tôi có thể thế nào?" Cảm xúc của Triệu Bách Xuyên, cuối cùng đã trở nên kích động: "Cô có biết, vì ngày hôm nay tôi đã trả giá bao nhiêu không? Cô hoàn toàn không biết."

Anh là một đứa con riêng, mang tiếng xấu con riêng.

Từ nhỏ đến lớn, những ánh mắt khác thường kia tràn ngập ác ý, gần như muốn giết chết anh. 

Để thay đổi ánh mắt của những người đó, anh nỗ lực, anh vươn lên. 

Anh liên tục hướng về phía trước. Anh là người trẻ nhất thi vào Học viện Hý kịch Trung ương. Nhưng có ích sao?

Nước của giới giải trí quá sâu. Lúc anh vừa mới tốt nghiệp, môi hồng răng trắng, những đạo diễn kia cười anh giống đàn bà. Thậm chí muốn che giấu anh?

Anh ghê tởm những người đó, anh thà đóng vai phụ, cũng không muốn giống với phụ nữ, để trở thành ngôi sao, giao ra cơ thể mình. 

Anh nhớ anh đã từng có lần diễn vai một người qua đường. Bởi vì tâm trạng của vai nam chính hôm đó không tốt, rõ ràng lúc quay phim có thể tạo góc thay thế, nhưng lại khăng khăng muốn đánh thật.

Mặt anh bị đánh đỏ hết lên, nhưng không có ai ra mặt giúp anh.

Đạo diễn đang cười, giám chế đang cười.

Thậm chí ngay cả người đại diện, cũng bảo anh nhường nhịn nam chính lúc đó.

Anh đóng vai phụ không ai nhớ đến, nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, để anh cứu đạo diễn Trương, nào có ảnh đế sau này?

Có lẽ, bây giờ anh vẫn ở cái góc nào đó chịu đựng bạt tai của người khác rồi?

"Tôi sắp chết rồi. Tôi vẫn chưa làm được chuyện gì, đã sắp chết rồi."

Anh chưa có được thứ mình muốn, anh còn chưa trả thù được kẻ thay lòng đổi dạ năm đó.

Cuộc đời của anh, đã bắt đầu đi đến kết thúc. 

Anh không cam lòng. Thật sự không cam lòng. Thế nhưng con người, dẫu sao cũng không địch nổi ông trời.

Ung thư dạ dày. Anh mới chưa đến ba mươi, đã mắc căn bệnh như vậy.

Anh nghĩ nếu như chuyện này phơi bày ra ánh sáng, anh sẽ phải chịu đựng những ánh mắt dị thường đó. Sẽ lại giống như hồi nhỏ của anh, không phải là ánh mắt thông cảm, thì chính là ánh mắt vui sướng hả hê. 

Anh sẽ không thể chấp nhận. Nếu phải như vậy, anh thà chết đi một mình, im hơi lặng tiếng. 

"Cô hoàn toàn, không biết gì hết." Anh cúi đầu, dán mặt vào tay lái. Hai tay che mặt mình.

Anh sắp chết rồi. Sắp chết rồi.

Ngực Diêu Hữu Thiên chua chát. Đừng nói Triệu Bách Xuyên là bạn cô, cho dù là một người bình thường. Cô cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc. Đưa tay nắm lấy cố tay.

Vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai anh. Diêu Hữu Thiên lẳng lặng an ủi anh: "Triệu Bách Xuyên, anh đừng như vậy. Bây giờ y học phát triển như thế. Có lẽ có thể chữa khỏi mà? Trong nước không được, thì ngoài nước. Dù thế nào cũng sẽ có cách."

Triệu Bách Xuyên không hề động đậy, Diêu Hữu Thiên còn muốn tiếp tục nói gì đó. Triệu Bách Xuyên đột nhiên đứng thẳng người dậy, đưa tay ra, ôm lấy cô.

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, bên tai lại vang lên tiếng của anh.

"Làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết chút nào."

Anh còn có nhiều chuyện chưa làm như vậy, anh còn có nhiều mục tiêu chưa thực hiện như vậy.

Anh làm sao có thể chết?

"Anh sẽ không sao đâu." Diêu Hữu Thiên cho anh lòng tin: "Anh phải tin tôi, cũng phải tin tưởng chính anh."

Giọng điệu của cô, ít nhiều đã cho Triệu Bách Xuyên một chút tự tin. Anh buông lỏng tay ra, nhìn Diêu Hữu Thiên trước mắt: "Thiên Thiên, cám ơn cô."

"Tôi nói rồi, chúng ta là bạn bè mà."

Bạn bè?

Triệu Bách Xuyên mím chặt môi, ngồi trở lại vị trí: "Tôi đưa cô về nhà nhé."

"Anh đang ở đâu?" Diêu Hữu Thiên rất muốn về nhà, nhưng cô sợ anh giống như lần trước, biến mất không thấy bóng dáng: "Tôi đến chỗ anh trước, nhìn anh thật sự rất không ổn. Hơn nữa, anh uống thuốc gì thế? Nếu như có thể, vẫn cứ nằm viện đi."

"Không cần đâu." Triệu Bách Xuyên lắc đầu: "Tôi không muốn nằm viện. Cô yên tâm. Tôi sẽ không tự sát."

Anh tín Phật, hiểu đạo luân hồi, hiểu đạo nhân quả. Anh sẽ không tự buông bỏ.

Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, anh sẽ không tự sát, đã là tốt nhất rồi.

Dưới sự kiên trì của Diêu Hữu Thiên, cuối cùng Triệu Bách Xuyên vẫn để cô cùng mình về nhà.

Mà Diêu Hữu Thiên cũng báo đáp ân tình Triệu Bách Xuyên nấu cơm cho cô lần trước. Động tay làm một bữa cơm cho Triệu Bách Xuyên, cùng ăn với anh một bữa cơm, lúc này mới rời đi. 

Đi ra khỏi nhà Triệu Bách Xuyên, đã là buổi chiều rồi. Diêu Hữu Thiên đứng ở bên đường bắt xe taxi.

Trong một chiếc xe bên đường, vào lúc này có một người bước xuống. 

Nhìn thấy khuôn mặt Chiến Li, theo bản năng Diêu Hữu Thiên muốn xoay người rời đi. Trên cổ tay đột nhiên siết lấy, người cô bị Chiến Li vòng chặt lại.

"Vì sao? Vì sao anh lại không được?"

"Anh làm gì vậy?" Đây là ở trên đường quốc lộ? Tên điên này, rốt cuộc muốn làm gì?

Chiến Li nghĩ, có thể anh đã điên rồi.

Anh lại theo dõi Diêu Hữu Thiên một lần nữa. Vốn là muốn nói cho cô chuyện của Cố Thừa Diệu.

Nhưng không ngờ rằng, cô lại đến bệnh viện, khi anh muốn theo vào, lại nhìn thấy cô và Triệu Bách Xuyên kia cùng rời đi, sau đó cùng về đây.

Hơn hai giờ.

Diêu Hữu Thiên ở nhà Triệu Bách Xuyên hai giờ đồng hồ mới đi xuống.

Trong khoảng thời gian này, sẽ xảy ra chuyện gì?

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

【 Hậu trường bản nhảm nhí 】

Đêm nào đó. 

Cố tam: Tối hôm nay anh ngủ phía trên.

Thiên Thiên: Không được, em muốn ở trên.

Cố tam: Anh ở trên mới có cảm giác an toàn.

Thiên Thiên: Em ngủ phía trên mới vững được.

Cố tam: Được rồi, em ngủ phía trên đi.

Thiên Thiên bình tĩnh trèo lên giường tầng trên của chiếc giường tầng, bất đắc dĩ than thở, cái căn phòng đáng chết này, lúc nào chúng ta mới có thể đổi căn phòng lớn hơn, không cần tiếp tục nằm giường tầng nữa ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.