Sau khi Cố Thừa Diệu vào cửa, đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đang nằm nghiêng trên ghế quý phi trong phòng.
Ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thời tiết cực lạnh. Mấy ngày nay trời rất âm u.
Lúc chập tối, lại bắt đầu đổ tuyết lất phất.
Có vài bông tuyết va vào cửa sổ, lặng lẽ không một tiếng động, rồi lại rơi xuống.
Cô cứ nhìn bông tuyết như vậy, mi tâm khẽ nhíu lại.
So sánh với không khí rét lạnh bên ngoài, trong phòng lại cực kỳ ấm áp. Hệ thống sưởi bật lên, trên người Diêu Hữu Thiên mặc một bộ quần áo ở nhà. Bởi vì nằm nghiêng, đã làm nổi bật đường cong yểu điệu của cô.
Anh đã tìm Diêu Hữu Thiên nửa ngày trời.
Từ công ty cô, rồi lại đến chỗ bạn thân của cô.
Gọi điện thoại không có ai nhận, đến đâu cũng không nhìn thấy cô.
Thậm chí anh còn tìm đến nhà Diêu Hữu Thiên. Nhưng không có ai nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.
Số điện thoại gửi hình chụp kia, không nhận điện thoại nữa.
Suýt chút nữa anh đã đi báo cảnh sát.
Khi anh ở bên ngoài điên cuồng tìm cô, cô lại nhàn nhã ở nhà ngắm tuyết, ngây người như vậy?
Rốt cuộc cô có biết, anh lo lắng cho cô không?
Cô ――
Bước chân lại tiến lên hai bước, Cố Thừa Diệu đột nhiên đứng đờ ở đó không nhúc nhích.
Chỗ vừa rồi không chú ý, hiện giờ nhìn thấy rất rõ ràng.
Bờ môi sưng đỏ của Diêu Hữu Thiên, còn tươi đẹp hơn màu sắc bình thường một chút.
Lại tiếp tục nhắc nhở anh, hai cánh môi xinh xắn đó vừa rồi có thể đã trải qua điều gì.
Ánh mắt Cố Thừa Diệu lạnh đi từng chút một.
Trước đó anh còn nghĩ, có lẽ là ai đó làm trò đùa dai, có lẽ là bọn họ cố ý ghép hình.
Có lẽ là có người cố ý muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ, môi của Diêu Hữu Thiên, bờ môi sưng đỏ đó lại giáng cho anh một cái bạt tai rất mạnh.
Diêu Hữu Thiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú ở bên cạnh, ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ chuyển tới, lúc nhìn thấy Cố Thừa Diệu, cô đã ngồi dậy ngay.
"Thừa Diệu, anh về rồi à?"
Cô mày mắt cong cong, ý cười trong trẻo.
Nếu như bỏ qua vẻ sưng đỏ trên môi cô, thoạt nhìn không khác lắm so với mỗi ngày trước đây.
Cô giống như một người vợ dịu dàng săn sóc nhất, nghênh đón chồng mình về nhà ――
"Em đã đi đâu?" Cố Thừa Diệu chưa bao giờ là một người biết che giấu tâm sự của mình.
Không phải là không biết, mà là chẳng màng.
Giọng nói lạnh như băng, không mang chút cảm xúc nào.
Anh đang đợi, đợi đáp án của cô, đợi giải thích của cô.
"Không đi đâu. Chỉ đi linh tinh một chút thôi." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, ngại nói mình là vì kinh nguyệt chưa đến, cho nên đã đi gặp bác sĩ.
"Tại sao anh gọi điện thoại cho em em không nhận?" Đi linh tinh một chút? Cô thật sự dám nói vậy.
"Em quên mang theo điện thoại." Diêu Hữu Thiên tiến lên một bước, đang định kéo tay Cố Thừa Diệu qua, anh lại tránh né.
Đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào môi cô, cảm giác lạnh lẽo lộ ra từ ánh nhìn đó, khiến Diêu Hữu Thiên sợ hãi một chút.
"Thừa Diệu?"
"Đi linh tinh một chút?" Cố Thừa Diệu nhíu mày, nhắm mắt lại, lúc mở miệng lại thì bên trong hoàn toàn tĩnh mịch, không nhìn ra chút cảm xúc nào: "Đi linh tinh một chút lại đi đến nhà của Triệu Bách Xuyên? Đi linh tinh một chút lại khiến môi sưng đỏ? Đi linh tinh một chút sao? Có phải em định đi lên giường của gã đàn ông khác không?"
Giận dữ, bắt đầu lên men từng chút một ở trong lòng. Gần như sắp nhấn chìm anh.
Anh có sự kích động, muốn lay cô thật mạnh, khiến cô nhìn cho rõ, anh là ai. Mà cô, là ai?
Nhưng anh bắt mình bình tĩnh lại. Không chỉ vì anh vẫn đang chờ đợi giải thích của cô. Còn có một điều, anh lại không nỡ.
Anh không nỡ giống như trước đây, thô lỗ với cô, khiến cô phải chịu tổn thương mình gây ra cho cô.
Anh bắt mình bình tĩnh lại, muốn nghe giải thích của cô.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, nhìn Cố Thừa Diệu giống như nhìn một con quái vật: "Anh, anh nói bừa gì thế?"
Anh xem mình là ai? Xem mình là loại người tùy tiện đó ư?
Cô lại không phủ nhận? Trái tim Cố Thừa Diệu căng thẳng, híp mắt nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt.
"Các người đã làm gì?" Anh hỏi rất nhẹ nhàng, mỗi một chữ, đều nói rất chậm, rất chậm. Híp mắt lại, ánh mắt nhìn Diêu Hữu Thiên mang theo vài phần ý tứ không rõ: "Em không cảm thấy, em nên cho anh một lời giải thích sao?"
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, vẻ mặt mang theo chút kháng cự: "Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh. Tại sao anh phải nghĩ em thành như vậy?"
"Thành như vậy?" Đối diện với ánh mắt kháng cự của cô, Cố Thừa Diệu muốn cười, nhưng lại không cười nổi: "Không phải là em muốn nói với anh, môi của em là do tự mình ngã đấy chứ?"
"Em không hề nói như vậy."
"Vậy thì thế nào? Em nói đi, anh đang nghe." Nhìn Cố Thừa Diệu cực kỳ kiên nhẫn, từ đầu đến cuối đều không có chút dấu hiệu nổi giận nào, nhưng hai tay buông ở bên người lại nắm chặt lại thành quyền, tiết lộ tâm trạng lúc này của anh.
Hai môi Diêu Hữu Thiên động đậy, hình như đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào: "Em vô tình gặp Triệu Bách Xuyên, sau đó cơ thể anh ấy không thoải mái lắm, em đã đưa anh ấy về nhà."
"Sau đó thì sao?" Cố Thừa Diệu thật sự không muốn dùng tâm trạng này để suy đoán Diêu Hữu Thiên, nhưng anh không tin Triệu Bách Xuyên: "Em đưa anh ta về nhà, anh ta cảm động? Vậy nên hai người không kìm lòng được? Đã làm chuyện không nên làm?"
Anh càng nói càng tức giận, giọng điệu cũng càng lúc càng lạnh.
Cơn tức giận đã lên men, tạo thành bọt khí cực lớn. Nuốt lấy anh từng chút một.
"Cố Thừa Diệu. Anh nói linh tinh gì thế? Em và Triệu Bách Xuyên không xảy ra chuyện gì hết."
Cô chỉ an ủi Triệu Bách Xuyên một lát, nói với anh y học hiện giờ phát triển như vậy, có rất nhiều người bị ung thư nhưng cuối cùng vẫn sống.
"Vậy em nói cho anh biết, miệng của em là do ai làm?" Cô xem anh là kẻ ngốc sao? Sưng đỏ rõ ràng như vậy, anh lại không nhìn ra?
Hay là, cô chắc chắn mình không dám làm gì cô?
"Em ――" Diêu Hữu Thiên không biết phải nói thế nào.
Chiến Li, rõ ràng lần gặp mặt nào trước đây cũng cảm thấy anh ta rất bình thường.
Nhưng gần đây càng ngày càng bất thường, càng lúc càng giống một tên điên.
". . . . ." Sự im lặng của cô khiến Cố Thừa Diệu bỗng chốc đã đến gần cô. Cánh tay dài vươn ra, giam cô vào trong lòng mình.
Bàn tay nắm lấy cằm cô. Cơn giận dữ vẫn luôn đè nén, vào lúc này đã hoàn toàn bộc phát.
"Tại sao lại không nói? Là không nói được? Hay là không muốn nói? Lúc em lăn lộn một chỗ với Triệu Bách Xuyên, hẳn là đã nghĩ xong lời thú tội rồi chứ?"
Giọng nói nâng cao lên một bậc, vẻ tức giận trên mặt anh rõ ràng như thế.
"Em không có." Diêu Hữu Thiên giải thích, có chút mệt mỏi: "Đây chỉ là ngoài ý muốn. Hơn nữa ―― "
Người làm chuyện này, không phải là Triệu Bách Xuyên.
Chuyện ngày hôm nay, quả thực là cô đã sơ ý. Nếu như từ lúc bắt đầu cô đã liều mạng chạy trốn mà không để ý đến lời của tên điên Chiến Li kia.
Cũng sẽ không có chuyện sau đó.
Mặc dù cô và Chiến Li không hề xảy ra chuyện gì có tính thực chất, nhưng quả thực cô đã để Chiến Li chiếm được tiện nghi.
"Em không có?"
Cố Thừa Diệu muốn cười, nhưng anh lại không cười nổi chút nào, ngón tay nhéo cằm cô bắt đầu siết lại: "Diêu Hữu Thiên. Rốt cuộc em có biết em là vợ anh hay không? Lúc em quang minh chính đại đội mũ xanh (cắm sừng) cho anh như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của anh chút nào không?"
Chỉ trích của anh quá nghiêm trọng rồi. Diêu Hữu Thiên giậm chân: "Cố Thừa Diệu, anh đừng ngậm máu phun người. Em không hề làm chuyện gì có lỗi với anh."
"Ngậm máu phun người? Vậy thì cái này là thế nào?" Ngón trỏ đặt lên cánh môi cô. Lau thật mạnh bên trên: "Đừng nói với anh là bị ngã, em cho rằng anh sẽ tin?"
"Cố Thừa Diệu." Môi Diêu Hữu Thiên bị anh lau đến mức hơi đau đớn, không nhịn được quay đầu đi muốn tránh tay anh.
Động tác này, lại khiến lửa giận đã vốn bừng bừng của Cố Thừa Diệu càng thêm dâng cao.
"Thế nào? Bây giờ lại không muốn cho anh động vào? Năng lực của Triệu Bách Xuyên đó mạnh hơn anh? Các người đã làm mấy lần? Anh ta chạm vào em thế nào? Khiến em bây giờ nhớ nhung anh ta, ngay cả chồng cũng không cần nữa?"
Lúc nói chuyện, tay còn lại của anh đột nhiên kéo quần áo ở nhà của cô ra, để lộ da thịt phần cổ trắng mịn bên trong.
Vừa nghĩ đến vẻ xinh đẹp này của cô đã lộ ra trong tầm mắt của gã đàn ông khác. Để những gã đàn ông khác thưởng thức, xâm phạm. Làm hết những chuyện bọn họ từng thích làm nhất.
Nội tâm của anh lại không khống chế được sự tức giận của mình.
Có hành động muốn bộc phát, muốn phát điên.
Diêu Hữu Thiên bị dọa sợ, muốn tránh hai tay Cố Thừa Diệu: "Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy, chẳng lẽ anh không tin em sao? ."
"Tin em?" Động tác của Cố Thừa Diệu một chút: "Em và người đàn ông khác ở cùng một phòng, thậm chí ăn vụng cũng không biết lau sạch miệng. Em còn muốn bảo anh tin em?"
Mang theo dấu vết rõ ràng như vậy về nhà? Cô đang làm gì vậy? Thị uy sao?
Hay là muốn nhấn mạnh một chút, gã đàn ông lỗ mãng ở bên ngoài đó đã làm cô thỏa mãn như thế nào?
"Em không hề phản bội anh." Vào lúc anh lại đưa tay ra, Diêu Hữu Thiên đã dùng tốc độ nhanh nhất để giải thích cho mình: "Triệu Bách Xuyên bị bệnh, em đưa anh ấy về nhà. Không ngờ sau khi đưa anh ấy về, gặp phải Chiến Li. Anh ta giống như một kẻ điên, em mắng anh ta vài câu, anh ta tức giận, đã, đã làm vậy."
Tốc độ nói của cô rất nhanh, nỗ lực dùng vài ba câu giải thích rõ câu chuyện.
Cố Thừa Diệu nghe thấy giải thích của cô, tức giận lại không hề giảm bớt.
"Ý của em là, anh ta đã cưỡng ép em, em không muốn?"
"Không sai." Sự thật chính là như vậy. Diêu Hữu Thiên gật đầu thật mạnh, hi vọng Cố Thừa Diệu sẽ tin lời mình.
Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, chỉ cảm thấy bờ môi sưng đỏ của cô nhìn vô cùng chướng mắt.
"Vậy thì em nói cho anh nghe, vì sao Chiến Li lại gặp em? Bắc Đô lớn như vậy, các người đúng là có duyên đấy. Em tùy tiện ra khỏi cửa, đã gặp phải Chiến Li? Tùy tiện đưa một người về nhà, cũng gặp phải? Diêu Hữu Thiên, lúc em nói với anh những lời này, đã xem anh là kẻ ngốc sao?"
"Em không có." Đầu Diêu Hữu Thiên lắc rất nhanh: "Em không có ý đó. Chiến Li, anh ta theo dõi em. Anh ta ―― "
"Ồ, theo dõi em?" Lần này Cố Thừa Diệu thật sự muốn cười: "Diêu Hữu Thiên, lúc em nói dối, không thèm viết bản nháp sao?"
Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Cố Thừa Diệu: "Anh không tin em?"
"Tin em? Phải. Anh tin em." Cố Thừa Diệu gật đầu, khuôn mặt nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, mang theo chút u ám không rõ ý tứ: "Anh tin em ở trong nhà Triệu Bách Xuyên mấy tiếng đồng hồ nhưng không xảy ra chuyện gì. Anh tin em bị Chiến Li theo dõi. Anh tin anh ta đã cưỡng ép em."