Lại xoay người một cái, nắm tay anh, lùi về sau vài bước, vào lúc định xoay trở về lòng anh.
Tay Diêu Hữu Thiên đột nhiên bị người khác kéo ra, rất nhanh, cô đã bị kéo vào lòng một người khác.
“Đổi bạn nhảy một lát.”
Giọng nói của Chiến Li rất nhẹ, nhưng hoàn toàn không cho người ta từ chối, động tác lại rất nhanh.
Chờ đến khi Cố Thừa Diệu phản ứng lại, Diêu Hữu Thiên đã bị Chiến Li kéo đi, hơn nữa xoay vòng rất nhanh, đã đến bên kia của sàn nhảy.
,
Ánh mắt lạnh lẽo, anh gần như lập tức muốn qua đó đổi lại bạn nhảy.
“Tổng giám đốc Cố. Đã lâu không gặp.” Động tác vốn dĩ định đổi bạn nhảy, đã ngừng lại khi nghe thấy giọng nói này.
“Cô Thượng.” Tên Chiến Li đáng chết đó, thật sự quá giảo hoạt rồi. Lại còn mời tiểu thư của thị trưởng thành phố Y.
Cho dù Cố Thừa Diệu có nóng lòng muốn đến chỗ Diêu Hữu Thiên đổi lại bạn nhảy hơn nữa, cũng phải nể mặt thị trưởng.
Ở bên kia, Chiến Li dẫn theo Diêu Hữu Thiên, cố ý cách xa phía của Cố Thừa Diệu.
,
Sàn nhảy không hề lớn, chỉ trong lúc xoay người, bọn họ đã đến đầu bên kia.
Nắm thật chặt tay Diêu Hữu Thiên trong lòng bàn tay, ánh mắt Chiến Li nhìn cô tràn đầy vẻ nóng bỏng: “Thiên Thiên.”
Tạo thành tương phản rõ ràng với vẻ nóng bỏng của anh là sự lạnh nhạt của Diêu Hữu Thiên.
Cô đi theo bước chân của anh, mặc dù đang khiêu vũ, mặc dù đang phối hợp, có điều sắc mặt lại cực kỳ xa cách. Nếu như có thể, cô thật sự không muốn khiêu vũ với anh.
Vừa rồi mặc dù Mạc Dư Tiệp nhiều lần phủ nhận Chiến Li không phải kiểu cô ấy thích, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy ánh mắt kỳ lạ đó rất bất thường.
Vừa nghĩ đến việc người đàn ông này sau khi trêu chọc mình, lại khiến cho Mạc Dư Tiệp thất thường, cô không nhịn được có chút giận cá chém thớt.
,
Người bị Chiến Li dẫn xoay tròn, làn váy bay lên, phóng khoáng như tiên.
“Thiên Thiên. Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp.” Ánh mắt Chiến Li chưa từng rời khỏi người cô.
“Cám ơn.” Máy móc nói cảm ơn, ánh mắt lại theo bản năng nhìn về phía Cố Thừa Diệu.
Cùng khiêu vũ với anh là con gái của thị trưởng. Tên Chiến Li trước mặt này, thật đúng là ——
,
Chiến Li vì hành động của cô mà ánh mắt tối sầm lại, dẫn cô xoay nửa vòng, thành công chắn lại tầm nhìn giữa cô và Cố Thừa Diệu.
“Thiên Thiên, em có thể chuyên tâm nhảy xong với anh điệu này không?”
Diêu Hữu Thiên ngước mắt, trong mắt có vẻ băng lạnh chợt lóe lên: “Anh Chiến, yêu cầu của anh, thật đúng là nhiều đấy.”
Tim đập dồn vì sợ hãi, lòng Chiến Li đau đớn, nhưng lại đang cười.
,
“Em vẫn như vậy.” Anh nghe lời cô nói vẫn giống như năm xưa.
Thời gian quay ngược lại, cô nữ sinh nhỏ của nhiều năm trước, lườm anh với giọng nói kiêu ngạo tột cùng: “Này, tại sao yêu cầu của anh lại nhiều như vậy?”
Khuôn mặt tràn đầy sức sống đó, kết hợp lại với khuôn mặt thanh lệ ở trước mặt.
Chiến Li đột nhiên không phân biệt rõ, lúc này là ảo hay là thật.
,
Bước chân xoay nhẹ, bước chân của hai người phù hợp đến bất ngờ.
Giống như bọn họ đã từng có lúc thế này.
Diêu Hữu Thiên không chú ý đến điều này, hiện giờ toàn bộ tâm tư của cô, đều đang hi vọng kết thúc điệu nhảy này thật nhanh, sau đó rời đi.
“Thiên Thiên, anh rất nhớ em.”
Bảy năm, hơn hai ngàn ngày đêm. Từng ngày, từng đêm, anh đều nhung nhớ người trước mặt, nghĩ đến cảnh tượng sau này có thể ở bên nhau, niềm tin đó đã làm chỗ dựa cho anh, liên tục tiến lên phía trước.
,
Những nhớ nhung đó, cũng đủ để ép một người phát điên.
Không cố kỵ nữa, vươn tay, ôm cô vào lòng mình.
Tay đặt ở eo cô siết chặt, giọng nói trầm thấp, lộ ra đau khổ bị đè nén: “Anh thật sự, rất nhớ em.”
Diêu Hữu Thiên thình lình bị anh ôm lấy, ban đầu là kinh ngạc, phản ứng lại, muốn đẩy anh ra.
Có một cánh tay lại dùng tốc độ nhanh hơn cô, kéo cô ra khỏi lòng anh.
“Anh Chiến, trao đổi bạn nhảy một lát.”
Lúc nói, Diêu Hữu Quốc đưa Mạc Dư Tiệp trong lòng mình đến bên cạnh Chiến Li, mà anh lại dẫn Diêu Hữu Thiên xoay nửa vòng, tiện thể né tránh bàn tay của Chiến Li.
,
“Anh cả.” Nhìn thấy Diêu Hữu Quốc đến, Diêu Hữu Thiên thở phào một hơi, ánh mắt vô thức nhìn về phía Cố Thừa Diệu, vừa rồi cô còn cho rằng, Cố Thừa Diệu sẽ đến đây giành mình về.
“Thật ra cậu ấy muốn đến giành em. Có điều cô Thượng đã dẫn cậu ấy đến chỗ thị trưởng Thượng.”
Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ, hơi cúi đầu: “Không biết anh đang nói gì.”
Trên mặt Diêu Hữu Quốc có vẻ trêu ghẹo rất nhạt: “Dáng vẻ đầy thất vọng đó của em, lẽ nào không phải nhận ra gười đến giải cứu em là anh, mà không phải Cố Thừa Diệu sao?”
“Anh cả. Anh còn nói, em sẽ không để ý đến anh nữa.” Thật ra tâm trạng hiện giờ của cô hơi mâu thuẫn, đến mình cũng không thích một "mình" như vậy.
Diêu Hữu Quốc cười thản nhiên, không đáp lời, ánh mắt lại nhìn về phía Chiến Li. Người đàn ông đó, vẫn chưa từ bỏ sao?
Chiều cao của Mạc Dư Tiệp chỉ gần 1m55, mặc dù đã đi gày cao gót, vẫn khá chênh lệch với Chiến Li cao 1m8.
Lúc này cô không thể không ngẩng đầu nhìn Chiến Li, vẻ mặt mang theo chút không tán thành rất nhạt.
“Chị họ của tôi đã kết hôn rồi. Chiến Li.” Đây là lần đầu tiên Mạc Dư Tiệp gọi tên Chiến Li, thì ra anh là con cháu nhà họ Chiến, thật sự đến hôm nay cô cũng mới biết.
Vừa rồi sau khi phát hiện hành động cướp người trên tay Cố Thừa Diệu của Chiến Li, Diêu Hữu Quốc đã đến tìm cô trước tiên.
Hai người cùng nhau vào sàn nhảy, sau đó đổi bạn nhảy. Chính là để tách Diêu Hữu Thiên ra khỏi Chiến Li.
,
“Chiến Li, nếu như anh thật sự yêu chị ấy, hãy chúc chị ấy hạnh phúc. Mà không phải liên tục xuất hiện trước mặt chị ấy.”
Khóe môi Chiến Li mím rất chặt, người trước mắt, đương nhiên anh cũng biết.
Trước đây Diêu Hữu Thiên thích ở cạnh cô em họ này nhất. Hai người các cô cùng tuổi, gần như là như hình với bóng.
“Cô biết rõ người chị họ cô yêu là tôi, là tôi.”
“Đó là trước kia.” Mạc Dư Tiệp thật sự không ngờ, Chiến Li lại cố chấp như thế: “Anh có nghĩ, bây giờ chị họ đã kết hôn rồi, chị ấy yêu chồng của chị ấy. Nếu như anh khăng khăng cố chấp, nhất định muốn tiếp cận chị ấy, thì sẽ dẫn đến hậu quả gì?”
,
Sắc mặt Chiến Li u ám, trong mắt lóe lên vẻ hi vọng: “Tôi chỉ muốn làm cô ấy nhớ ra tôi.”
Sau đó lại ở bên cạnh nhau.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Đúng vậy, chị ấy nhớ ra anh, phát hiện ra mình yêu anh, nhưng chị ấy vừa kết hôn rồi, vừa yêu một người đàn ông khác. Sau đó thì sao? Chị ấy sẽ thế nào? Có khả năng, chị ấy sẽ phát điên hay không?”
Mạc Dư Tiệp là một bác sĩ, về mặt y học, đã từng có ví dụ như vậy. Sau khi bệnh nhân mất trí nhớ, rồi lại khôi phục ký ức, không cách nào tiếp nhận cuộc sống sau này của mình, cuối cùng tâm thần phân liệt: “Lẽ nào anh hi vọng chị họ của tôi sẽ phát điên sao?”
“. . . . . .” Nắm tay bỗng chốc siết chặt, ánh mắt Chiến Li lạnh lẽo đến đáng sợ: “Thiên Thiên sẽ không như vậy.”
Cô ấy chưa bao giờ là người yếu đuối như thế.
Mạc Dư Tiệp bị anh nắm đến mức bàn tay sinh đau, nhưng không bỏ qua: “Được. Chị họ sẽ không điên. Vậy anh hi vọng chị ấy làm thế nào? Ly hôn? Ở bên anh? Hay là, không ly hôn, duy trì quan hệ ngoại tình với anh? Anh có từng nghĩ quyết định đó của anh, ích kỷ đến mức nào không?”
,
Im lặng, Chiến Li mặt đầy đau khổ. Sự giãy giụa của anh, không ai biết.
“Chiến Li, buông tay đi.” Mạc Dư Tiệp thật lòng thông cảm với anh, nhưng cô lại suy nghĩ cho Diêu Hữu Thiên hơn: “Anh như vậy, cuối cùng sẽ hại chị họ của tôi .”
“Tôi không làm được.” Chiến Li cắn răng, nếu như có thể buông tay, anh đã buông từ lâu rồi: “Cô không phải là tôi, nếu như cô là tôi, cô cũng sẽ không buông tay ——.”
“Chiến Li. Đến giờ chị họ vẫn không muốn lái xe, lẽ nào không phải trong tiềm thức của chị ấy, không muốn đối mặt với tình cảm trước đây sao? Quả thực hai người đã từng yêu đương rất mãnh liệt, nhưng tình yêu của hai người, cũng đã làm tổn thương người khác.”
Trước đây, dượng gần như bạc đầu, dì cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, và cả bốn anh em nhà họ Diêu buồn rầu ủ rũ.
,
Trên khuôn mặt loli của Mạc Dư Tiệp, lúc này không còn vẻ đáng yêu, chỉ có sự chỉ trích nặng nề.
Chiến Li im lặng, anh nhớ lại cảnh năm xưa Diêu Đại Phát gần như đã quỳ trước mặt anh, cầu xin anh chia tay với Diêu Hữu Thiên.
Hình ảnh đó khiến hốc mắt anh nóng lên, chớp chớp mắt, trái tim anh, thật sự rất đau.
Vào lúc này vũ khúc đã kết thúc, đổi sang một điệu mới.
“Chiến Ly.” Mạc Dư Tiệp thở dài một hơi, thấp giọng, mang theo chút khẩn cầu: “Xem như tôi cầu xin anh, vì chị họ, đừng tìm chị ấy nữa.”
,
Chiến Li không nói gì, Mạc Dư Tiệp cũng không mở miệng nữa. Có một số chuyện, nếu như không phải là người trong cuộc, quả thực không thể quyết định thay người khác.
Nếu như hiện giờ Diêu Hữu Thiên chưa kết hôn, cô nhất định sẽ ôm chúc phúc Chiến Li bằng sự chân thành nhất, thậm chí sẽ hi vọng Diêu Hữu Thiên có thể ở bên anh một lần nữa.
Nhưng Diêu Hữu Thiên đã kết hôn rồi, bọn họ đều có thể cảm nhận được, Diêu Hữu Thiên rất thích Cố Thừa Diệu.
Mà trong lòng Cố Thừa Diệu cũng có Diêu Hữu Thiên. Ánh mắt giao nhau giữa bọn họ, người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra. Người ngoài hoàn toàn không thể can dự.
Một khi Diêu Hữu Thiên nhớ ra Chiến Li, sẽ thế nào? Bọn họ đều không dám đoán trước.
Mạc Dư Tiệp nói hết nước hết cái, có nghe hay không lại là chuyện của Chiến Li.
,
Bản nhạc vui vẻ vang lên, sàn nhảy lại được thay bằng một đám người khác.
Chiến Li mất hồn lạc phách rời khỏi sàn nhảy, ánh mắt đuổi theo Diêu Hữu Thiên. Phải buông tay sao? Thật sự cứ buông tay như vậy sao?
Tại sao mỗi lần ý nghĩ này trào lên, anh đều không cam lòng như vậy chứ?
Cố Thừa Diệu ở bên kia, lúc này đang bị mấy vị quan chức chính phủ vây lại.
“Tổng giám đốc Cố thật đúng là tuổi trẻ tài cao mà.”
“Đúng vậy, xây dựng nên khu nghỉ dưỡng này, bổ sung vào chỗ trống của thị trường du lịch ở thành phố Y. Chúng tôi đều tin rằng sự tồn tại của nó, sẽ mang đến cơ hội mới cho khách du lịch của thành phố Y.”
“Danh sách mười gương mặt trẻ ưu tú của năm nay, tôi thấy hoàn toàn có thể tiến cử tổng giám đốc Cố.”
Cố Thừa Diệu hàn huyên với một đám người, nghe những lời khách sáo đó, trong lòng lại hận không thể lập tức đến bên cạnh Diêu Hữu Thiên.
Cái tên Chiến Li kia, nếu như đây không phải là tiệc rượu của nhà mình, anh tin rằng mình nhất định sẽ đánh cho anh ta hai quyền.
,
Vất vả lắm mới kéo được hai anh em Cố Thừa Kỳ qua, anh đã có thể thoát thân.
Cố Thừa Diệu lại phát hiện, trong phòng tiệc, đã sớm không còn bóng dáng của Diêu Hữu Thiên. Không chỉ riêng cô, Chiến Li cũng không thấy.
Chiến Li lại có ý đồ với Diêu Hữu Thiên, sẽ không phải anh ta đưa Diêu Hữu Thiên đi rồi chứ?
Cố Thừa Diệu tìm Diêu Hữu Thiên khắp tứ phía, nhưng nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, chắn ở trước mặt anh.
“Cố tam thiếu. Đã lâu không gặp.”
,
“Tại sao cô lại ở đây?” Nếu như anh không nhớ lầm, hình như anh không hề mời con "giòi" trước mặt này.
“Đúng là Cố tam thiếu không mời tôi. Có điều, tôi đến cùng người khác.” Hà Nhược Băng cười rất xán lạn, đối diện với khuôn mặt khó chịu của Cố Thừa Diệu, nghĩ đến việc lát nữa có thể khiến anh đau khổ, trong lòng hưng phấn một hồi.
*Về Hà Nhược Băng, xem lại chương 160.
Khách khứa hôm nay rất đông, cũng có một số người bình thường không hay giao thiệp ở thành phố Y.
Cố Thừa Diệu không có ý định nhiều lời với người phụ nữ trước mặt.
Hà Nhược Băng lại đi trước một bước, chắn trước mặt anh khi anh định rời đi, mở miệng: “Bây giờ Cố tam thiếu muốn đi tìm bà xã của anh phải không? Có điều, cô ta không có ở toilet đâu.”
,
Cố Thừa Diệu híp mắt, trong mắt lóe lên chút nguy hiểm: “Cô đã làm gì?”
“Cố tam thiếu không nên nói chuyện như vậy.” Hà Nhược Băng lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Thật ra anh nên hỏi, vợ anh đã làm gì. Tôi nhìn thấy, cô ta đã đi cùng một người đàn ông rồi.”
Trong nháy mắt sắc mặt Cố Thừa Diệu đã lạnh đi: “Nếu như cô còn phỉ báng vợ của tôi nữa, tôi không ngại mời bảo vệ ném cô ra ngoài.”
(Hết chương 198)
*Lời editor: Sắp đến đoạn cẩu huyết rồi đây, các nàng hãy vững tâm nhé, haha..