“Thừa, Thừa Diệu?” Lần này Diêu Hữu Thiên đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn cơ thể không một vật che thân của mình, và cả cơ thể lõa lồ của Chiến Li.
Cô mở to mắt, không ngừng nhớ lại, nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diêu Hữu Thiên không nhớ ra, ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt u ám của Cố Thừa Diệu.
Anh. Mặt của anh sao vậy? Trên mặt có dấu tay rõ ràng, bên còn lại lại có vết bầm đen lớn.
Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là bây giờ anh đang nhìn hung hăng nhìn mình chằm chằm.
,
Ánh mắt anh nhìn mình, chỉ là một cái nhìn, đã làm chấn động Diêu Hữu Thiên.
Tổn thương như vậy, đau đớn đến thế.
Gió bão tràn ngập trong ánh mắt ấy khiến cô không có tâm trạng để suy nghĩ vì sao chuyện lại trở thành thế này. Chỉ biết anh đã hiểu lầm rồi.
“Thừa Diệu.” Nội tâm dâng lên một cơn khiếp sợ, cơn khiếp sợ này đã quét sạch toàn bộ cảm xúc rối rắm của cô trước đó.
Cô không muốn, cũng không thể bị Cố Thừa Diệu hiểu lầm.
,
“Thừa Diệu, chuyện không giống như anh nghĩ đâu. Em ——” Vươn tay ra, muốn kéo tay Cố Thừa Diệu.
Nhưng không đề phòng động tác này của cô, khiến chăn trượt xuống, lộ ra phân nửa thân trên.
Trong phòng bật điều hòa, cực kỳ ấm áp, nhưng rời khỏi sự che phủ của chiếc chăn, vẫn khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
Hai người đàn ông đứng trong phòng, ánh mắt đều bị hấp dẫn rơi lên người cô.
Trên mặt lúng túng một hồi, nhanh chóng kéo chăn lên đắp kín cơ thể của mình.
Sắc mặt ửng hồng, trong lòng càng cuống cuồng muốn giải thích.
,
Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng hận, trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên, lồng ngực hô hấp kịch liệt, trong đầu thoáng hiện vô số ý nghĩ.
Từng suy nghĩ, đều gần như sắp ép anh phát điên. Anh không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Còn tiếp tục ở đây, nói không chừng anh sẽ giết người.
Giết người vì một người phụ nữ như thế, không đáng.
Anh không thể, cũng sẽ không làm.
,
Lý trí vẫn chưa trở về, phẫn nộ vẫn bao trùm lên đó. Nhưng trong lòng Cố Thừa Diệu cũng đã có quyết định.
Trừng mắt nhìn đôi "cẩu nam nữ" trước mặt bằng ánh mắt oán hận, trong đầu hiện lên lời của con giòi kia: “Tam thiếu độ lượng quá nhỉ, bị người ta đội nón xanh cho cũng không biết.”
Anh cắn răng, sự phẫn hận trong lòng, đã áp đảo tất cả.
“Diêu Hữu Thiên ——” Nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, Cố Thừa Diệu quay mặt đi, không nhìn Diêu Hữu Thiên, phẫn nộ tràn ngập trong lòng, anh cắn răng, nói từng chữ một: “Cả đời này, tôi đều không muốn nhìn thấy cô nữa.”
,
“Thừa Diệu?” Đừng. Đừng nói như vậy
Không phải. Chuyện không phải như vậy.
Trong mắt Diêu Hữu Thiên tràn đầy vẻ kinh hoàng, nhưng không thể ngăn cản bước chân rời đi của Cố Thừa Diệu. Lời giải thích trở thành vô lực, bởi vì cô hoàn toàn không làm rõ được hiện giờ là tình huống gì.
“Cố Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên không chút nghĩ ngợi vươn tay ra muốn túm lấy tay anh.
Nhưng không ngờ lúc xuống giường, đạp phải ga giường, cơ thể mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống dưới đất.
Chiến Li nhanh tay lẹ mắt tiện tay đỡ cô, giúp cô tránh khỏi số phận hôn môi với sàn nhà.
,
Cố Thừa Diệu đã đi đến cửa, nghe thấy tiếng động thì không nhịn được lại quay mặt lại, vừa vặn nhìn thấy Chiến Li và Diêu Hữu Thiên đang ôm nhau.
Mà thậm chí tay của Chiến Li còn đặt lên nơi đầy đặn của Diêu Hữu Thiên.
“Hèn hạ.” Anh không nhìn nổi nữa, bước chân cất nhanh. Rất nhanh, bóng người đã biến mất ở cửa phòng.
Tim Diêu Hữu Thiên đập nhanh và mạnh trong nháy mắt, cô hoàn toàn không hiểu, vì sao chuyện lại trở thành thế này?
,
Bàn tay ấm áp đặt ở ngực, ánh mắt trong kích động lại có thêm lo lắng của Chiến Li.
Trong lòng sinh hận, vươn tay dùng sức đẩy Chiến Li ra: “Tên khốn kiếp nhà anh, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”
Cố Thừa Diệu, anh ấy hiểu lầm rồi.
Tại sao anh có thể hiểu lầm?
Nhận thức này khiến trong lòng Diêu Hữu Thiên càng nóng vội vô cùng, cô muốn đi tìm Cố Thừa Diệu để giải thích.
Nhưng Chiến Li lại siết chặt cánh tay cô, vẻ mặt kích động: “Thiên Thiên, em nhớ ra rồi phải không? Có phải em nhớ ra rồi không?”
,
“Tên điên này, anh tránh ra.” Dù thế nào Diêu Hữu Thiên cũng không thể giãy khỏi tay Chiến Li, trong lòng hận tột cùng: “Tôi bảo anh tránh ra, anh có nghe thấy không.”
Cô muốn đuổi theo để giải thích với Cố Thừa Diệu.
Anh hiểu lầm rồi, anh sẽ không cho rằng mình và Chiến Li có gì đó chứ?
Trời ạ. Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Tay Chiến Li vẫn còn siết chặt lấy cô không buông: “Thiên Thiên, em nhìn kỹ anh đi. Là anh. Là anh đây. Anh là A Li, là A Li của em mà.”
Vừa rồi cô đã gọi tên anh, lẽ nào không phải là đã nhớ ra anh rồi sao?
,
“Tôi bảo anh tránh ra.” Diêu Hữu Thiên không tránh được, trong lòng càng hận.
Cô đột nhiên hất mạnh đầu lên. Chiến Li không hề đề phòng hành động này của cô, mũi bị đập vào.
Anh bị đau, không thể không buông lỏng tay ra.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên gấp gáp vô cùng, tùy tiện quấn một vòng ga giường lên người mình.
Đi ra bên ngoài muốn mặt trang phục của mình vào, nhưng phát hiện lễ phục vửa rồi đã bị xé thành hai nửa từ lâu.
,
“Thiên Thiên.” Chiến Li vẫn chủ động tiếp cận một cách không thức thời. Không ngừng muốn cô cho mình một đáp án.
Rốt cuộc cô có nhớ mình hay không.
Nếu như không, vì sao cô lại gọi tên anh như vậy?
Nếu như có, khuôn mặt lạnh nhạt của cô hiện giờ, là vì cớ gì?
Cô đang lo lắng? Lo Cố Thừa Diệu sẽ hiểu lầm?
Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Dù sao sau này, cô sẽ ở bên anh.
,
Trong lòng Diêu Hữu Thiên oán hận vô cùng, giơ tay lên muốn cho anh một cái bạt tai.
Chiến Li lại ôm cô vào lòng, anh ôm chặt như thế, hoàn toàn không cho cô cơ hội rời đi: “Thiên Thiên. Đừng đi. Anh xin em đừng đi. Có phải em nhớ ra anh rồi không? Em chỉ đang kiêng kỵ gã họ Cố kia ——“
Anh ôm cô thật chặt, giống như ôm một bảo bối tìm được sau khi thất lạc: “Em không cần phải kiêng kỵ anh ta, anh ta là người đến sau. Anh, anh mới là người yêu của em. Thiên Thiên, Thiên Thiên của anh ——“
“Buông tay.” Tay bị anh giữ chặt. Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không tránh được.
,
Diêu Hữu Thiên vừa nghĩ tới biểu cảm vừa rồi trên mặt Cố Thừa Diệu, đã cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Anh hiểu lầm rồi, lần này anh thật sự hiểu lầm rồi.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Lần trước mình chỉ bị Chiến Li hôn một cái, anh đã tức giận như vậy.
Hôm nay lại càng ghê gớm hơn, đã bị bắt ngay ở trên giường. Lại là tình hình như thế, anh không hiểu lầm mới kỳ lạ.
Nhưng làm thế nào đây? Cô không có, cô thực sự không có, Thừa Diệu, tại sao anh không ở lại để nghe em giải thích?
“Anh không buông. Anh đã sai lầm từ trước rồi. Anh không nên buông em ra. Thiên Thiên. Anh hoàn toàn không nên buông em ra.”
Bảy năm trước đã không nên buông ra, càng không cần nói đến bảy năm sau nữa.
,
Diêu Hữu Thiên liều mạng giãy giụa, nhưng cũng chỉ khiến ga giường cô đang quấn trượt xuống, làm gia tăng mức độ tiếp xúc da thịt của hai người.
Nhận thức này khiến cho cô ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn Chiến Li trước mặt.
“Đây chính là mục đích của anh? Đánh tôi ngất xỉu, lôi tôi lên giường anh? Làm Thừa Diệu hiểu lầm tôi?”
Chiến Li mở to mắt, đánh cô ngất xỉu? Cô đang nói gì vậy
Rõ ràng người đánh anh ngất xỉu là cô ——
,
“Anh cho rằng làm như vậy, tôi sẽ ở bên anh?” Diêu Hữu Thiên xem sắc mặt anh thành ngầm thừa nhận. Nhìn vết bầm trên mặt anh, không cần nói nữa, là Cố Thừa Diệu đánh.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy Cố Thừa Diệu đã đánh quá nhẹ rồi.
Tại sao anh không đánh chết người đàn ông trước mặt cho rồi?
“Nằm mơ đi.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên cực hận: “Cho dù anh dùng thủ đoạn này, tôi cũng sẽ không ở bên anh. Anh bỏ cái suy nghĩ ấy đi.”
Chiến Li bị vẻ quyết đoán trên mặt cô làm cho chấn động, cánh tay lại bất giác buông lỏng ra.
“Em… em không nhớ ra anh?” Vậy vừa rồi, tại sao cô lại gọi anh là A Li: “Em không nhớ ra?”
,
Anh còn ngây thơ cho rằng, cô đã nhớ ra rồi. Anh cho rằng ——
“Nhớ ra cái gì?” Diêu Hữu Thiên dùng ga giường quấn lấy mình thật chặt, hận không thể róc xương lóc thịt Chiến Li.
“Tôi tặng câu vừa rồi của Thừa Diệu cho anh. Cả đời này tôi đều không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Cơ thể Chiến Li chấn động, bày tay siết chặt cô hoàn toàn buông ra.
“Họ Chiến.” Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự sắp phát điên rồi: “Anh còn chạm vào tôi nữa, có tin tôi tìm người giết anh không?”
Vẻ điên cuồng, kháng cự, chán chường, ghét bỏ trên mặt cô đều rõ ràng như vậy, cho dù Chiến Li muốn trốn tránh, cũng không trốn nổi.
Nhắm mắt lại quay mặt đi chỗ khác, không nhìn ánh mắt đó của cô.
Giọng nói của anh, vang lên trong phòng mà như xa vời vợi: “Trang phục của em, không mặc được nữa. Trước tiên em khoan đi đã. Anh gọi điện thoại, cho người mang quần áo đến.”
Diêu Hữu Thiên hất tay anh ra, không mở miệng, nhưng cũng không đi.
,
Trong lòng lại một lần nữa oán hận Chiến Li. Nếu không phải anh ta xé rách lễ phục của mình.
Cô ——
Chiến Li tìm điện thoại trong túi áo vest của mình. Nhấn vài số, bảo đối phương mang một bộ trang phục nữ tới.
Cúp điện thoại, anh dùng tốc độ nhanh nhất nhặt quần áo của mình lên rồi tùy ý mặc vào.
Ngước mắt, lại nhìn thấy Diêu Hữu Thiên ngồi trên ghế sofa, dùng ga giường bọc mình thật chặt. Chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, mà trên khuôn mặt ấy, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Thiên Thiên.”
,
“Câm miệng. Đừng gọi tên tôi.” Suy nghĩ đầy ắp trong đầu Diêu Hữu Thiên hiện giờ là, đi giải thích với Cố Thừa Diệu như thế nào.
Cảnh tượng như vậy, là người đều sẽ hiểu lầm.
“Thiên Thiên. Vừa rồi chúng ta ——“
“Tôi nói câm miệng.” Diêu Hữu Thiên hận không thể ăn thịt Chiến Li, uống máu của anh. Bây giờ cô không muốn nghe anh nói thêm một chữ nào: “Bây giờ tôi không muốn nghe anh nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy anh, anh cút ra xa một chút cho tôi.”
Chiến Li im lặng, lời muốn giải thích, không thể nói ra một chữ nào.
,
Anh muốn nói anh không hề đánh cô ngất xỉu, muốn nói anh không hề làm chuyện vô lễ với cô.
Nhưng anh biết, cho dù anh nói thế nào, cô đều sẽ không tin.
Anh là đàn ông, có làm chuyện đó hay không, lẽ nào bản thân anh lại không biết hay sao?
Nhắm mắt lại, đau khổ trong lòng một lần nữa đã nhấn chìm tất cả.
Trong lòng anh đang cười chính bản thân mình, vì sao rõ ràng biết là chuyện không có hi vọng, nhưng vẫn không chấp nhận?
,
Cô đã hoàn toàn quên mất rồi, câu A Li đó, cho dù là vì nguyên nhân gì mới gọi ra.
Tin rằng đối với cô mà nói, hoàn toàn không có có bất cứ ý nghĩa gì.
Rất nhanh, đã có người mang quần áo tới. Từ trong ra ngoài đều có hết.
Diêu Hữu Thiên vừa lấy được quần áo, đã nhanh chóng chui vào phòng mặc vào.
Lúc đi ra, Diêu Hữu Thiên lạnh mặt trừng mắt nhìn Chiến Li trước mặt: “Anh Chiến, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tôi, không muốn nhìn thấy anh nữa.”