Cố Thừa Diệu quay mặt đi, không muốn nhìn mặt Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên thật sự không hiểu, tại sao chuyện lại biến thành như ngày hôm nay.
“Cố Thừa Diệu, muốn anh tin tưởng em một lần, khó khăn như vậy sao?”
Tại sao, tại sao anh không chịu tin mình?
“Cô có đi hay không?” Cố Thừa Diệu không muốn tiếp tục giằng co nữa, nói thêm một câu cũng không có ý nghĩa gì: “Cô không đi thì tôi đi.”
,
Anh nhấc chân đi ra ngoài, cũng không quan tâm hiện giờ bên ngoài trời vẫn chưa sáng.
Dù sao người phụ nữ này, bảo anh tiếp xúc thêm một phút anh cũng không chịu nổi.
“Em không đi.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên cuống lên, không quan tâm bất cứ điều gì mà ôm lấy eo Cố Thừa Diệu, ôm anh thật chặt.
“Vì sao em phải đi? Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh. Cố Thừa Diệu, em là vợ của anh mà. Vì sao anh không thể tin tưởng em?”
Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại, vươn tay dùng sức kéo tay Diêu Hữu Thiên ra, nhưng kéo thế nào cũng không ra.
Cô ôm rất chặt, cô rất rõ, một khi cô buông tay, anh sẽ đi, hơn nữa cũng sẽ không về nữa.
,
“Cố Thừa Diệu, tin em. Em yêu anh mà.” Một câu này, cô vẫn luôn không chịu nói ra, từ trước đến giờ vẫn chưa từng nói ra từ yêu.
Vào lúc đó đã phát ra ngoài.
Khi nói ra câu này, cô đã vứt bỏ hết tự tôn của mình.
Chỉ cần anh có thể tin tưởng mình, cô không ngại nói với anh, ý nghĩ chân thực nhất trong lòng cô.
Động tác kéo cô ra của Cố Thừa Diệu ngừng lại một chút, cúi đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng vẻ mặt kinh ngạc.
“Cô yêu tôi?”
,
Đây thật sự là câu nói châm chọc nhất anh từng nghe: “Diêu Hữu Thiên, nếu như cô dứt khoát chia tay, tôi còn có thể xem trọng cô một chút. Cô với bộ dạng hiện giờ, không cảm thấy cô rất thấp hèn sao?”
“Thừa Diệu, không phải như thế. Em cầu xin anh.” Vành mắt Diêu Hữu Thiên nóng lên, cô gần như sắp khóc: “Em xin anh hãy tin tưởng em. Em thật sự yêu anh, em không hề, không hề phản bội anh.”
“Cô không phải bội tôi? Cô yêu tôi?” Lần này Cố Thừa Diệu ra sức kéo tay cô ra, đẩy cơ thể cô ngã thật mạnh xuống giường.
Lùi về sau một bước, ánh mắt của anh gần như có thể gọi là dữ tợn.
“Cô yêu tôi? Tình yêu của cô chính là vừa nói yêu, vừa lên giường với thằng đàn ông khác sao? Câu đó, hình như là từng nói với tôi phải không? Diêu Hữu Thiên. Từ lúc kết hôn đến giờ, tôi có thể nói, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô. Cô thì sao?”
,
Hết lần này đến lần khác, lừa gạt anh, chơi đùa anh trong lòng bàn tay.
Cô thật sự coi mình là thằng ngốc phải không?
Cô càng như vậy, càng khiến anh cảm thấy hành động của mình giống như một kẻ ngốc.
Anh thậm chí đã muốn, vào ngày đặc biệt như hôm nay, cho cô một bất ngờ vui vẻ
Kết quả thì sao?
Bất ngờ vui vẻ của anh còn chưa tặng đi, cô đã cho anh một bất ngờ đáng sợ.
,
“Em không có, em thật sự không có. Thừa Diệu, em yêu anh, em thật sự yêu anh.”
Chung sống hơn nửa năm nay, với mỗi một chuyện nhỏ nhặt anh làm, cô đã động lòng với anh.
Cô yêu anh. Thật sự yêu, không hề có chút giả dối nào.
Trái tim Diêu Hữu Thiên đang run rẩy, cô thật sự không biết, tại sao chuyện lại biến thành thế này?
,
Giọng nói của cô cực kỳ dao động, gần như ngay cả lời cũng không nói rõ ràng.
Nhưng cô lại rất muốn khiến anh, nghe thấy giọng nói của mình, tin lời cô nói.
“Yêu?” Cố Thừa Diệu cười lạnh, hoàn toàn không tin lời Diêu Hữu Thiên.
Nếu như trước hôm nay, nghe thấy cô nói câu này, chắc hẳn anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy buồn nôn: “Cô thích sống ở đây, vậy thì cô cứ ở đi.”
Anh đi, không phải anh đi là được rồi sao?
,
“Đừng đi. Em xin anh.” Diêu Hữu Thiên cuống cuồng, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, ôm eo Cố Thừa Diệu không để anh rời đi: “Thừa Diệu, em thật sự yêu anh, tại sao anh lại không chịu tin em?”
Cố Thừa Diệu hít sâu, bắt mình mình tỉnh táo, dù cho hiện giờ đối với anh mà nói, tỉnh táo là chuyện khó khăn nhất.
Tin tưởng cô? Tin tưởng thế nào?
Anh cũng muốn tin cô. Nhưng cô đã cho anh cái gì?
Là nhục nhã, là phản bội, là coi anh thành thằng ngốc.
Xoay người, túm cổ tay cô. Bóp cằm cô bằng một tay.
“Diêu Hữu Thiên, có phải gã đàn ông kia chưa làm cô thỏa mãn không? Có phải thằng đó không làm được không? Cho nên cô mới quay về tìm tôi?”
,
Buông lỏng tay, cơ thể cô lại một lần nữa ngã xuống giường.
Cơ thể Cố Thừa Diệu đã theo đó đè lên, chống một cánh tay, liếc nhìn khuôn mặt thanh lệ dưới thân.
Trên khuôn mặt cô, còn mơ hồ có dấu nước mắt, đây là lần đầu tiên, cô khóc trước mắt anh phải không?
Anh chưa bao giờ nhìn thấy nước mắt của cô, chưa một lần nào.
,
Cô chưa từng khóc ở trước mặt anh. Khiến anh cho rằng, cô không biết khóc.
Giọt nước mắt này, thật sự khiến người ta thương tiếc.
Khuôn mặt ướt đẫm, lệ rơi đầy mặt này. Thì ra, cô cũng có thể có một mặt như thế.
Thế nhưng, đó là trước đây không biết bộ mặt thật của cô, bây giờ, anh chỉ muốn xé rách mặt nạ của cô.
“Gã đàn ông kia đã làm với cô bao lâu?” Tay giơ lên, xé rách quần áo của cô, chiếc áo khoác rất dày đó, lại bị anh kéo xuống: “Các người đã làm mấy lần?”
,
“Thằng đó đã "yêu" cô thế nào?” Cố Thừa Diệu càng nói, giọng nói lại càng giận.
“Thừa Diệu ——” Đừng, đừng nói như vậy. Diêu Hữu Thiên lắc đầu, từ trước đến nay cô luôn kiên cường, lần này lại không nói ra nổi một câu: “Đừng.”
“Đừng cái gì?” Trong lòng Cố Thừa Diệu cực hận, trong đầu tràn ngập vô số thủ đoạn cực đoan, nhưng đều không thể thực hiện được.
Anh nghĩ đến giấc mơ kia, anh không muốn giết chết người phụ nữ trước mặt.
Nhưng mà, anh cũng không muốn nhìn thấy cô. Tại sao cô lại thấp hèn như vậy.
“Cô lại đến tìm tôi, không phải vì cảm thấy gã đàn ông kia chưa làm cô đủ thỏa mãn sao?”
,
Giật quần áo của cô xuống, áo khoác, sau đó là áo lót bên trong.
Động tác của anh, qua loa mà thô bạo.
Diêu Hữu Thiên bắt đầu giãy giụa: “Thừa Diệu, em xin anh đừng như vậy, anh bình tĩnh lại đi, anh nghe em nói. Em cầu xin anh. Chuyện này. Em ——“
“Tôi rất bình tĩnh.” Cố Thừa Diệu nói như thế, nhưng chuyện anh làm lại hoàn toàn không giống vậy.
Chỉ vài động tác. Trên người Diêu Hữu Thiên đã không còn một vật.
Anh cúi đầu, gần như thô lỗ hôn lên vai cô, động tác đó, có thể xem như đang gặm cắn.
“Đau. Em rất đau, Thừa Diệu. Anh dừng tay. Đừng như vậy ——“
Động tác của Cố Thừa Diệu không ngừng, môi lưỡi hướng xuống dưới, nhưng khi nhìn thấy dấu vết ở xương quai xanh của cô, động tác đã đột nhiên dừng lại.
Vươn tay ra, bóp vai cô thật chặt, nhắm mắt lại, nhưng không thể tiếp tục tiến hành được nữa.
Diêu Hữu Thiên bị anh bóp rất đau, không giãy giụa, chỉ nhẹ nhàng gọi tên anh: “Cố Thừa Diệu, anh buông tay ra đi.”
Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, nhắm mắt lại, mím chặt môi, lồng ngực phập phồng. Và cả vầng trán nổi gân xanh. Đều thể hiện rõ tâm trạng lúc này của anh.
Anh đang cố hết sức khống chế mình.
,
Lắc đầu, anh đột nhiên đứng dậy, lùi về sau một bước dài. Vào lúc này cô đã nhanh chóng ngồi dậy, kéo chăn che kín người: “Thừa Diệu, chúng ta nói chuyện tử tế một chút có được không? Em ——“
Cố Thừa Diệu hít sâu một hơi, nắm đấm buông ở bên người, nắm rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt.
“Diêu Hữu Thiên. Cô vẫn nên đi tìm gã đàn ông kia đi.” Lúc anh nói, lại lùi về sau một bước dài: “Tôi không có cách nào đụng vào cô.”
Vừa nghĩ đến việc sau khi cô lên giường với gã đàn ông khác, rồi lại đến chỗ anh, anh đã cảm thấy bẩn.
Bẩn thỉu tột cùng.
,
“.....” Diêu hữu thiên trợn tròn mắt: “Cố Thừa diệu, ngươi có biết hay không ngươi ở đây nói gì? Ta là lão bà ngươi.”
Hắn thế nhưng, để cho nàng đi tìm nam nhân khác? Ở nàng nói thương hắn sau.
“Đúng vậy a. Ngươi là lão bà ta.” Cố Thừa diệu buông tay ra. Trong mắt có một vệt kiên quyết thoáng qua: “Nếu là như vậy, vậy thì ly hôn thôi.”
Diêu hữu thiên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn.
Cố Thừa diệu gật đầu lia lịa: “Diêu hữu thiên, ta nói, ly hôn.”
Đơn giản mấy cái chữ, hắn nói xong cực kỳ khó khăn.
,
Hốc mắt nóng lên, hắn thậm chí cảm thấy, có đồ vật gì đó muốn chảy xuống.
Khi hai chữ kia, chân chính nói ra khỏi miệng thời điểm, hắn mới ý thức được một chuyện.
Tại sao tức giận? Tại sao giận dữ? Tại sao không muốn đi tổn thương nàng.
Tại sao hắn sẽ như vậy hận nàng lại xuống tay không được?
Bởi vì, hắn yêu nữ nhân trước mắt này.
Hắn yêu Diêu hữu thiên.
Yêu cái này, vừa bắt đầu hắn cũng không tình nguyện cưới thê tử.
,
Hơn nửa năm này chung đụng, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, mặc kệ đoạn hôn nhân này lúc ban đầu là bởi vì cái gì mới bắt đầu.
Diêu hữu thiên, cũng đã thành công chiếm cứ tim của hắn.
Cho nên hắn mới sẽ ở bạch Yên Nhiên xuất hiện thời điểm. Mặc dù áy náy, mặc dù thiếu, làm thế nào cũng không chịu buông tay cùng Diêu hữu thiên ly hôn.
Cho nên mới phải ở biết chiến cách tồn tại thời điểm, giận dữ công tâm, làm ra tổn thương chuyện của nàng.
Cũng mới sẽ ở nàng thoát đi sau, như vậy nóng lòng, hoàn toàn quên hết mọi thứ vấn đề, chỉ muốn truy nàng trở lại.
Hắn thậm chí không có đi truy nguyên tìm kiếm nàng lời nói chân thật tính, bởi vì nghĩ tới cùng nàng cùng nhau.
,
Hắn nói qua, bọn họ phải qua cả đời.
Khi hắn cho phép ra này câu cam kết thời điểm, tim của hắn đã có quyết định.
Bởi vì hắn yêu nàng, cho nên mới muốn cùng nàng cùng cả đời.
Có lẽ là ở nàng cố ý đùa hắn, nói ngươi mặt của đỏ thời điểm.
Có lẽ là ở nàng không để ý hắn mặt lạnh cho hắn rửa tay nấu canh này thời điểm.
Có lẽ là ở nàng tiến sát trong ngực, đi theo hắn cùng nhau nhìn cảnh đêm thời điểm.
,
Mặc kệ như thế nào, hắn đã yêu nàng, yêu cái này miệng đầy lời nói dối, vĩnh viễn không biết câu nào là thật câu nào là giả tâm cơ ả lừa đảo.
Hắn không thèm để ý nàng đã từng dùng là những thứ kia thủ đoạn nhỏ.
Hắn cũng không ở tính nàng đã từng có mấy cái kia chút mưu kế.
Nhưng hắn đang tính chính là, nàng đối với hắn không quan tâm.
Là bởi vì không quan tâm, mới có thể không chút kiêng kỵ thượng một người đàn ông khác chuang. Cùng một người đàn ông khác xảy ra quan hệ tới làm cho hắn nhục nhã.
,
Là bởi vì không quan tâm, mới có thể một lần lại một lần, không để ý tới cảm thụ của hắn, cùng những thứ khác nam nhân đi được gần như vậy.
Cái này nhận thức, khiến Cố Thừa diệu tâm lại một lần nữa bị thương.
Yêu, hắn yêu nữ nhân này. Nhưng nàng đây?
Nàng là thế nào hồi báo của mình?
,
A Ly ——
Dù là nửa ngủ nửa tỉnh giữa.
Như vậy thân mật nỉ non, hoàn toàn tin tưởng. Nói rõ chiến cách trong lòng hắn phân lượng.
Mà nàng, chưa từng có cứ gọi như vậy qua mình.
Này nhàn nhạt hai chữ, thành trong lòng hắn gai.
Lắc đầu, lui về phía sau một bước, lui nữa sau một bước. Cố Thừa diệu đã thối lui đến cạnh cửa rồi. Nhìn chằm chằm Diêu hữu thiên mặt của, hắn cắn răng, nội tâm nhận thức, khiến hai chữ kia cũng nữa không nói ra miệng.
,
Ly hôn sao? Thả cô đi? Để cô đến bên cạnh Chiến Li?
Trước đây khi chưa phát hiện ra mình yêu cô, anh có thể nói mà không hề do dự.
Nhưng bây giờ, hai chữ đơn giản như vậy nhưng làm thế nào cũng không có cách nói ra.