Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 207: Thanh xuân của ai không mang theo thương đau (2)



Editor: Xám

“Rất tốt, có cá tính, đủ tư cách làm bạn gái anh.”

“. . . . .” Diêu Hữu Thiên nhìn tay của đối phương lại muốn vuốt lên mặt cô.

Nhớ lại chương trình đã từng xem trên TV, tên là 36 chiêu phòng kẻ xấu. Một chiêu trong đó chính là ——

,

Giơ chân lên, dùng sức đá xuống dưới háng của đối phương, đồng thời không quên dồn sức tấn công ngực đối phương bằng cùi chỏ.

Hai động tác liên tiếp khiến Lạc Li không thể không buông tay ra tránh.

Mà Diêu Hữu Thiên nhân cơ hội này, nhanh chóng hướng chạy ra bên ngoài con hẻm. Tốc độ đó rất nhanh.

Lạc Li nhìn bóng người như chạy trốn trước mắt của đối phương, cười nhạt, ánh mắt dừng lại dưới đất.

Một tấm thẻ học sinh, đã rớt lại bên chân anh.

,

Nhặt tấm thẻ học sinh lên, trên khuôn mặt của nữ sinh tóc dài còn có vẻ ngây ngô non nớt khó giấu, nhưng dù thế nào cũng không che giấu nổi sự thật cô là một tiểu mỹ nhân.

“Diêu Hữu Thiên?”

Muốn có tiền*? Cái tên thật là thú vị.

*Hiện tượng đồng âm: yáo yǒu  qiān (Diêu Hữu Thiên) = yāo yǒu qián (muốn có tiền).

Tên thú vị, người càng thú vị hơn.

Lẩm bẩm loáng thoáng tên của đối phương một câu. Trong mắt của Lạc Li, thoáng hiện vẻ quyết tâm giành được.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Dư Tiệp, tan học rồi.” Diêu Hữu Thiên sang lớp bên cạnh tìm Mạc Dư Tiệp, hai người cùng về nhà: “Đi thôi, mẹ chị bảo em hôm nay đến nhà chị ăn cơm.”

“Vâng.” Bây giờ Mạc Dư Tiệp thật sự không muốn về nhà. Mỗi ngày về đến nhà mình, đều phải đối mặt với Tuyên Tĩnh Ngữ luôn miệng than thở bà phải chịu thiệt. Nói cái gì mà người nhà họ Diêu đã lừa gạt bọn họ.

“Hôm nay dì lại bắt tay vào làm món ngon gì thế?”

“Thịt viên kho, vịt om bia, đều là món em thích ăn.” Dáng người Mạc Dư Tiệp rất nhỏ nhắn, nhưng là một người cuồng thịt, không thịt không vui.

,

“Oa. Vẫn là dì đối với em tốt nhất.” Mạc Dư Tiệp vỗ tay, chỉ cảm thấy sâu ham ăn đã chui hết ra.

“Tiểu quỷ ham ăn, đi thôi.” Diêu Hữu Thiên khoác vai Mạc Dư Tiệp, tư thế hoàn toàn là chị ôm em gái.

“Này. Em nói này chị họ, chị có thể đừng khoác vai em như vậy không?” Mạc Dư Tiệp nói đến đây cũng rất buồn bực.

Vóc dáng của ba mẹ đều không lùn, chị gái của cô cũng cao 1m6, chỉ có cô, năm nay đã mười sáu tuổi rồi, mới có 1m5. Nhưng Diêu Hữu Thiên đã cao 1m63 rồi. Lần nào đi cùng cô ấy, đều cảm thấy thấp hơn một bậc.

“Không được.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cười cực kỳ tà ác: “Chị cũng chỉ có thể khoác vai em như vậy thôi. Cho nên, em hãy chấp nhận số phận đi.”

,

Dáng người của mấy anh trai đều rất cao, mỗi lần cô đi ra ngoài cùng các anh, lúc nào bọn họ cũng thích xoa đầu cô, khoác vai cô, cứ giống như cô lùn lắm vậy.

Hiếm lắm mới có Mạc Dư Tiệp còn thấp hơn cô, cuối cùng cô mới tìm được một chút cân bằng.

“Chị họ, chị trở nên xấu xa rồi.” Mạc Dư Tiệp rơi lệ: “Em phải đi mách dì.”

“Đi đi đi đi.” Lúc Diêu Hữu Thiên nói, xoa đầu cô: “Mẹ chị nhất định sẽ đứng về phía em.”

“Chị họ ——” Mạc Dư Tiệp muốn giậm chân, nhưng vẫn bị Diêu Hữu Thiên khoác vai đi về nhà.
,

Diêu Hữu Thiên đã quen đi qua con hẻm nhỏ, hoàn toàn quên mất chuyện gặp phải ở đây vào ngày hôm qua.

Mãi đến khi ở tận sâu trong hẻm, nhìn thấy tên khốn kiếp đứng dựa vào tường đó, cô mới đột nhiên phản ứng lại.

Hôm qua mình cũng đã nói, sẽ không tiếp tục đi đường này nữa.

“Chị họ, chị làm sao vậy?” Mạc Dư Tiệp nhạy cảm phát hiện ra vẻ bất thường của Diêu Hữu Thiên.

“Chị, chị không sao.” Diêu Hữu Thiên nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt loli đáng yêu của Mạc Dư Tiệp: “Dư Tiệp, chúng ta đi đường lớn có được không?”

“Tại sao phải đi đường lớn?” Mạc Dư Tiệp khoác tay cô hoàn toàn không sợ hãi, tiếp tục đi lên phía trước: “Đường này gần hơn mà.”

“Nhưng ——” Diêu Hữu Thiên muốn rời đi, đã không còn kịp nữa. Lạc Li đã nhìn thấy cô, cong môi, đứng ở đó nhìn về phía bên này với vẻ đầy hứng thú.

,

Tên khốn kiếp đáng chết này.

Diêu Hữu Thiên thầm hận trong lòng, cho rằng như vậy cô sẽ sợ sao? Còn lâu cô mới sợ anh ta.

Khoác tay Mạc Dư Tiệp, cô đánh bạo đi tiếp trong con hẻm.

Lúc đi qua bên cạnh Lạc Li, cô cho rằng anh sẽ kéo cô giống như lần trước. Thậm chí cô đã nghĩ xong cách đánh trả.

Có điều khi đã đi thẳng đến đầu hẻm, Lạc Li đều chưa từng kéo cô.

Trong lúc cô thở phào nhẹ nhõm, phát hiện ra tên đáng ghét kia vẫn luôn đi theo phía sau mình.

,

Lần này, Diêu Hữu Thiên đã thật sự căng thẳng.

Tên đó muốn làm gì? Không phải là đi theo đến nhà mình chứ?

Mạc Dư Tiệp cũng phát hiện ra, trên mặt vừa có vẻ tò mò, vừa có vẻ khó hiểu: “Chị họ, chị có quen anh kia không?”

“Ai quen cái loại khốn kiếp đó?”

“Khốn kiếp?” Mạc Dư Tiệp không khỏi nhìn ra phía sau thêm một cái, phát hiện nhìn chàng trai kia có chút không đứng đắn, quả thực không giống người tốt.

“Chị họ, chúng ta đi nhanh hơn một chút.”

“Được.”

,

Diêu Hữu Thiên và Mạc Dư Tiệp đi rất nhanh, gần như là đã chạy về nhà.

Lúc vào nhà, cô quay đầu lại, phát hiện Lạc Li không đi theo, lúc này mới thở phào một hơi thật dài.

Không muốn mẹ lo lắng, Diêu Hữu Thiên nói với Mạc Dư Tiệp, phải giữ bí mật chuyện hôm nay, đừng để Tuyên Tĩnh Ngôn biết.

Có điều dù thế nào Diêu Hữu Thiên cũng không ngờ, buổi sáng ngày hôm sau khi cô ra khỏi nhà định đi học, Lạc Li lại đi theo phía sau cô.

Cô đi nhanh, anh cũng đi nhanh.

Cô đi chậm, anh cũng đi chậm.

,

Giống như cố ý trêu đùa anh vậy. Lạc Li không ngại để cô biết mình đi theo cô, lại không đến gần, càng không có bất kỳ hành động nào khác.

Diêu Hữu Thiên mặc dù trên mặt không sợ, có điều trong lòng lại có chút lo lắng.

Cô cũng không đi vào con hẻm nhỏ nữa. Đều chọn đi đường có nhiều người, tin rằng Lạc Li không dám làm gì mình.

Suốt cả một tuần lễ. Ngày nào Lạc Li cũng đi theo cô.

Cô đi học, anh cũng đi theo đến cổng trường học.

Cô tan học, anh cũng đi theo đến cửa nhà.

,

Lạc Li càng không hành động, sợ hãi trong lòng Diêu Hữu Thiên càng nhiều lên.  

Tên đó chính là tên khốn kiếp, có chuyện gì mà không làm được?

Mấy ngày nay Diêu Hữu Thiên đi học đều có chút không yên lòng. Bởi vì cô không biết, rốt cuộc Chiến Li sẽ làm gì?

“Diêu Hữu Thiên.” Cô giáo ở trên bục gọi tên cô, lúc này cô mới phát hiện mình lại xao nhãng trên lớp.

“Em đứng dậy trả lời câu hỏi này đi.”

Diêu Hữu Thiên đứng dậy, nhìn tấm bảng đen, may mà bình thường thành tích của cô rất tốt, cho ra đáp án vừa nhanh vừa chính xác.

Cô giáo gật đầu, cho cô ngồi xuống: “Mặc dù thành tích tốt, nhưng cũng phải nghiêm túc nghe giảng. Các em không còn nhiều ngày tháng để lãng phí nữa rồi.”

,

Ánh mắt có ý tứ xâu xa của cô giáo khiến mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn cô đều được xem là đứa trẻ ngoan, học sinh ba tốt, đây lại là lần đầu tiên bị cô giáo quở trách.

Khỏi phải nhắc đến tâm trạng nữa.

Lúc tan học hôm đó, khi phát hiện Lạc Li lại đi theo phía sau mình, Diêu Hữu Thiên đi vào con hẻm nhỏ kia với thái độ khác thường.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Sau đó đến khi đi được nửa đường thì dừng lại, trừng mắt nhìn Lạc Li vẫn luôn theo sau mình.

,

“Này, anh đã thấy đủ chua?”

Đi theo đủ rồi phải không? Nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ không biết nên làm thế nào của cô rất thú vị đúng không?

Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên không tốt lắm, nhìn rất tức giận, nói chuyện cũng không khách sáo chút nào.

Lạc Li đứng lại trước mặt cô, đưa tay ra xoa cằm, trong biểu cảm ngả ngớn có chút trêu đùa: “Anh làm sao?”

“Anh ——” Tên khốn này: “Anh đi theo tôi làm gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Thứ nhất. Anh đi theo em?” Lạc Li buông tay xuống, vẻ mặt trơ tráo: “Lẽ nào đường này là của nhà em sao?”

,

“. . . .” Diêu Hữu Thiên nói không nên lời, Lạc Li lại thêm một câu: “Lại nói tiếp, anh muốn làm gì, chẳng phải em đã biết từ trước rồi sao?”

“Nằm mơ đi.” Diêu Hữu Thiên cực kỳ tức giận: “Tôi còn lâu mới làm bạn gái của anh, anh hãy vứt cái ý nghĩ đó đi.”

“Em đã nói rồi.” Lạc Li thưởng thức vẻ tức giận trên mặt Diêu Hữu Thiên. Không biết bản thân cô có phát hiện ra không, lúc cô tức giận, sắc mặt hồng hồng, nhìn cực kỳ đáng yêu.

“Anh tên là Lạc Li, anh sẽ chờ em đổi ý.”

“Tôi vĩnh viễn sẽ không đổi ý.” Diêu Hữu Thiên oán hận trừng mắt nhìn anh một cái, quay người rời đi.

Lạc Li cũng không nhiều lời, tiếp tục đi theo.

,

Một tháng sau. Chỉ cần là ngày Diêu Hữu Thiên đi học, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Lạc Li ở phía sau.

Anh đi theo thì cứ đi, Diêu Hữu Thiên cũng không để ý.

Thời gian đã lâu, cũng chỉ là việc không đáng lo. Cứ không để ý đến là được rồi.

Thời tiết đã vào đầu đông, hôm nay Diêu Hữu Thiên tan học về nhà, đến khi đi được nửa đường, mới phát hiện, không nhìn thấy Lạc Li vẫn luôn đi theo phía sau cô nữa.

Tên đó, cuối cùng đã bỏ cuộc rồi?

,

Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, trái tim trẻ tuổi, không còn phải vướng mắc chuyện nhỏ nhặt buồn chán kia nữa.  

Trước mắt đã sắp đến cuối kỳ rồi, việc học tập đã bắt đầu trở nên rất căng thẳng.

Hôm nay cô giáo lại cho một đống bài tập, còn phải đọc sách ngoại khóa.

Diêu Hữu Thiên đến hiệu sách, mua xong mấy quyển mình cần, lúc này mới chậm rãi đi về.

Không có ngoại lệ, cô lại đi đến con hẻm nhỏ kia.

Lần này, cô lại nhìn thấy.

,

Một đám người, đang đánh nhau trong đó.

Nói đánh nhau thì không đúng. Là một đám người, đánh một người.

Mà người bị đánh đó ——

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, lại là Lạc Li?

“Thằng oắt thối, chán sống rồi à? Địa bàn của bọn tao, cũng giám tranh giành?”

“Hôm nay bọn tao sẽ dạy dỗ mày.”

"Đánh. Đánh chết cho tao.”

,

Những người đang đánh đó, ra tay cực độc, lại cực nhanh. Có điều, Lạc Li cũng chưa rơi vào thế bất lợi.

Diêu Hữu Thiên nên rời đi, phải biết Lạc Li cũng không phải người tốt gì. Có điều cô nhìn thấy đối phương cậy đông người, càng đánh càng độc.

Đánh trả của Lạc Li bắt đầu có chút đuối sức. Cô đột nhiên có phần không đành.

Nhìn Lạc Li này không phải người tốt, nhưng nhất định mấy người kia là kẻ xấu.

Có kinh nghiệm lần trước, cô nhẹ nhàng chạy ra khỏi con hẻm, sau đó liên tục chạy tại chỗ: “Cảnh sát tới rồi, cảnh sát tới rồi.”

Cô không biết lần này có tác dụng hay không.

,

Nếu như những người kia tin rằng cảnh sát đã đến, vậy thì chính là vận may của Lạc Li, nếu không tin, chỉ có thể trách số anh quá đen đủi.

Diêu Hữu Thiên kêu xong, đã về nhà. Mà ngày hôm sau sau khi tan học, cô lại nhìn thấy Lạc Li đang chặn ở trong con hẻm nhỏ.

Trên mặt anh, vẫn còn vết thương. Hai vết bầm ở khóe miệng, ở má hơi xưng đỏ.

Thoạt nhìn ngoài vẻ thảm hại, còn có chút buồn cười.

Diêu Hữu Thiên cũng không để ý đến anh, lướt thẳng qua anh đi về phía nhà mình.

Khi đi qua bên cạnh Lạc Li, tay bị anh kéo lại.

Diêu Hữu Thiên sợ hoảng hồn, quay mặt sang nhìn khuôn mặt bị đánh có chút thảm hại của anh: “Anh muốn làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.