Cố Thừa Diệu vẫn chưa quay về, mãi cho đến sau nửa đêm, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau rời giường, nhìn căn phòng trống vắng, trái tim, mang theo chút mờ mịt.
Cố Thừa Diệu, anh như vậy, là đang tức giận? Hay là định chiến tranh lạnh với cô đây?
,
Mặc kệ, Diêu Hữu Thiên dậy rất sớm, làm xong bữa sáng.
Kết quả đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu, hôm qua anh lại ở nhà, có điều ngủ ở phòng khách ——
Lâu như vậy rồi, lần đầu tiên, bọn họ không ngủ cùng giường.
Anh im lặng, Diêu Hữu Thiên cũng không nói gì, lại vào phòng bếp.
,
Cố Thừa Diệu nhìn trên bàn ăn bày một nồi cháo nhỏ nóng hôi hổi.
Dưới mắt anh, có quầng đen nhàn nhạt.
Tối hôm qua anh cũng không ngủ ngon. Trên thực tế, đêm qua suýt chút nữa anh không nhịn được mà quay về phòng, ôm Diêu Hữu Thiên cùng ngủ.
Nhưng anh không thể.
Vừa chạm vào cô, ý chí của anh đã trở nên rất bạc nhược.
Mà anh, hiện giờ vô cùng căm ghét điểm này.
,
Múc một bát cháo đưa đến trước mặt anh, Diêu Hữu Thiên ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô không nói lời nào, anh cũng không mở miệng.
Diêu Hữu Thiên tiêu tốn cả một buổi tối, đã tìm ra được một sự thật.
Cô và Cố Thừa Diệu, có lẽ là yêu nhau.
Cô yêu Cố Thừa Diệu, điều này tuyệt đối không cần hoài nghi.
Cố Thừa Diệu, chắc là trong lòng cũng có cô.
,
Nhưng mà, bọn họ lại không tin tưởng đối phương.
Cho dù là cô, hay là anh.
Cô cố gắng muốn tin anh, cuối cùng lại có ám ảnh.
Mà anh, đoán chừng bây giờ cũng giống vậy.
Trước những âm mưu chưa làm rõ được kia, trước khi chưa biết được rốt cuộc là ai muốn làm khó bọn họ.
Cô không định tiếp tục giải thích cho mình nữa.
,
Quá mệt mỏi.
Anh nói anh chư từng làm chuyện gì có lỗi với cô.
Lẽ nào cô thì có sao?
Cô đã nói rồi, tin hay không tin, là ở anh.
Cố Thừa Diệu im lặng nhìn cháo trước mặt, cũng không nói nhiều, bưng lên lặng lẽ ăn.
Hôm qua chạy đến khu nghỉ dưỡng Vân Khởi tìm Cố Tĩnh Đình uống rượu, có điều, cô mới uống ba ly, đã bị Đường Diệc Thâm lôi đi rồi.
Có lòng muốn tiếp tục với Đường Diệc Thâm. Thê nô kia còn lâu mới cho anh cơ hội.
,
Một mình anh, ở lại không thú vị. Nhìn khu nghỉ dưỡng Vân Khởi hoành tráng. Trong đầu lóe lên hình ảnh từng cái nhăn mày từng nụ cười của Diêu Hữu Thiên.
Cô nói, cô yêu anh.
Mà anh, cũng yêu cô.
Nếu như điều cô nói là sự thật, vậy thì, bọn họ chính là một cặp vợ chồng yêu nhau.
Thế nhưng, lại không tin tưởng lẫn nhau.
,
Anh muốn tin tưởng cô, chỉ là, anh không làm được.
Anh thừa nhận mình là một người đàn ông bình thường. Đối mặt với vấn đề ngoại tình của vợ mình, anh không rộng lượng nổi.
Giải quyết cháo sạch sẽ, một lần nữa anh lại rời đi.
Nếu như thật sự không từ bỏ được, thì để anh có lý do thuyết phục mình đi.
Tin cô, tin cô không hề phản bội anh, tin cô, thật sự yêu anh ——
Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng cứng ngắc của anh, bản thân thở thật dài một hơi.
Giữa bọn họ, về sau sẽ thế nào?
Có yêu, nhưng lại không có tin tưởng. Hôn nhân như vậy, phải tiếp tục thế nào?
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu, giống như đã quên đi chuyện ngày hôm đó vậy.
Anh không nhắc đến Chiến Li, Diêu Hữu Thiên cũng không nhắc đến chuyện hôm đó.
Diêu Hữu Thiên cũng không muốn tiếp tục giải thích cho mình nữa. Cô đã nói đủ nhiều rồi.
Tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó quá hoang đường, ngay cả bản thân cô cũng không tin được.
,
Cố Thừa Diệu không nhắc tới, là bởi vì anh phát hiện mình lại không có cách nào buông tay.
Lại nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, lại chạm vào cô một lần. Anh không có cách nào tiếp tục nhắc đến hai chữ ly hôn.
Thấy cô, trong lòng khó chịu, không thấy cô, trong lòng càng khó chịu hơn.
Có điều không nhắc tới, không có nghĩa là không có vấn đề gì, mà anh cũng không chạm vào Diêu Hữu Thiên nữa.
Anh sợ vừa chạm vào cô, anh sẽ không nhịn được mà mở miệng, cầu xin cô ở lại.
,
Cũng không biết hàng ngày anh bận rộn cái gì, đi sớm về trễ. Kỳ thực tâm trạng mâu thuẫn của anh, không một ai biết. Một mặt, anh hi vọng Diêu Hữu Thiên bị oan.
Mặt khác, lại cảm thấy mắt thấy là thực.
Vậy nên anh hi vọng, video đã lừa mình, camera theo dõi đã bị người khác động chân động tay.
,
Diêu Hữu Thiên thì sao. Cũng có chuyện mình muốn làm.
Ví dụ như đi tìm Hoàng Đế muốn điều tra kết quả, lại ví dụ như hỏi người ở khu nghỉ dưỡng hôm đó, có ai nhìn thấy người lạ ra vào hay không.
Có điều kết quả điều tra của cô, thật sự không có tiến triển gì.
,
Hoàng Đế nói video đó không có vấn đề, nhưng mà, điều đó không có nghĩa video là thật.
Nếu có hacker, làm nhiễu sóng hệ thống camera theo dõi lúc đó, là có thể khiến camera liên tục cố định ở một góc độ, sau đó là cùng một thời gian.
Thế nhưng camera theo dõi không hiển thị được.
Diêu Hữu Thiên hết cách. Nếu như băng ghi hình không có vấn đề, camera giám sát có vấn đề, hiện giờ thời gian đã trôi qua mấy ngày rồi, cô làm thế nào để tẩy trắng cho mình đây?
Lúc ấy mình từ toilet đi ra ngoài, sau đó bị người ta đánh ngất, đó tuyệt đối là chuyện cô nhớ cực kỳ rõ ràng.
Lẽ nào nói, trí nhớ của cô đã đánh lừa cô?
Hay là nói cô thật sự bị người khác thôi miên?
,
Thở dài một hơi, không tìm được vấn đề mấu chốt. Cũng chưa có cách trả lại sự trong sạch cho mình.
Mà quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu, vẫn còn đang căng thẳng.
Mặc dù ngày nào anh cũng về nhà, cũng sẽ ăn cơm cô nấu.
Thế nhưng anh luôn ngủ ở trong phòng khách, cũng không hề chạm vào cô nữa.
Lại một lần nữa hồn bay phách lạc đi ra khỏi cục cảnh sát, lòng Diêu Hữu Thiên, cực kỳ rối rắm.
Hoàng Đế nói, tạm thời anh không có tiến triển mới nào.
Không có tiến triển chính là tin tức xấu, nghĩa là cô không có cách nào rửa sạch oan khuất cho mình.
Hiện giờ Cố Thừa Diệu và cô chính là tương kính như băng*. Có phải cô nên thấy may mắn, ít nhất, tạm thời bọn họ chưa ly hôn?
*bắt nguồn từ tương kính như tân. Ý chỉ quan hệ rất khách sáo, lạnh nhạt.
Ít nhất, trong lòng anh vẫn còn do dự?
,
Cười khổ, yêu cầu của cô thấp đến vậy sao?
Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự không tin tưởng cô, vậy thì ly hôn đi.
Cũng không phải cô không thể không có anh.
Có điều mấy ngày nay mỗi lần nghĩ đến ý niệm này, đều sẽ khiến cô đau lòng vô cùng.
Và cả không cam lòng. Cô không muốn, ly hôn với Cố Thừa Diệu không minh bạch như vậy ——
,
Cho dù thật sự không thể ở bên cạnh nhau, cô cũng muốn đường đường chính chính, rời đi với sự trong sạch.
Không đợi cô điều chỉnh tâm trạng xong, đã nhận được điện thoại của Tiểu Vi.
Cô ấy nói vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh đã xảy ra vấn đề, hai công trường của tập đoàn Chính Phát bởi vì sử dụng những vật liệu xây dựng đó nên đã bị người của Ủy ban kiểm soát an ninh đến tra hỏi.
Hiện giờ còn có người đang làm công tác điều tra ở công ty. Công trường đã bị cưỡng chế chỉnh đốn và cải cách, nói cách khác, chính là đình công.
Vội vã chạy tới công ty, người của Ủy ban kiểm soát an ninh đã đi rồi.
Hiện tại người của Tổng cục giám sát, kiểm tra và kiểm dịch chất lượng đã đến công trường,
,
“Mới có hai ngày, vì sao Hồng Cảnh lại xảy ra vấn đề?”
Vừa vào công ty, Diêu Hữu Thiên đã gọi Tiểu Vi ra muốn nghe trực tiếp tình hình.
Chính Phát và Hồng Cảnh đã hợp tác nhiều năm, bỏ qua việc lần trước Chiến Li cố ý thiết kế khiến cô nợ anh một lần.
Chất lượng sản phẩm và tốc độ cung cấp hàng hóa của bọn họ, vẫn luôn rất tốt so với những công ty khác cùng ngành. Nếu không hai nhà cũng sẽ không liên tục hợp tác.
“Không biết ạ.” Tiểu Vi cũng không hiểu ra sao: “Sáng hôm nay lúc tôi nhận được thông báo, người của nhóm điều tra đã đến công trường rồi. Ở hiện trường tra ra hai bãi vật liệu đều trộn lẫn vật liệu giả. Còn có cả một bãi xi măng cũng không đạt tiêu chuẩn.”
,
“Bây giờ thế nào rồi?” Diêu Hữu Thiên chỉ quan tâm đến tình hình của tập đoàn Chính Phát hiện giờ: “Rốt cuộc thế nào rồi?”