“Có nghe thấy không? Cô ấy bảo mày đi ra ngoài đấy.” Cố Thừa Diệu nhếch môi, trong mắt chợt lóe lên vẻ gian tà. Cúi đầu, ấn một nụ hôn xuống mặt Diêu Hữu Thiên, nhìn dáng vẻ chán ghét của cô, đột nhiên giữ chặt cằm cô, sau đó hôn thẳng vào môi cô.
Nụ hôn này, bá đạo, nhiệt tình. Kịch liệt.
Diêu Hữu Thiên trợn to hai mắt, không thể tin được anh lại thật sự biểu diễn cảnh thật việc thật trước mặt Chiến Li.
Trong lòng quýnh lên, tay không ngừng dùng sức muốn đẩy anh ra.
,
Cố Thừa Diệu làm sao lại cho cô cơ hội. Bàn tay nhẹ nhàng nhéo một cái lên tay cô.
Thân mật hơn nửa năm, anh càng hiểu rõ hơn cô, chỗ mẫn cảm cô là ở đâu.
Eo Diêu Hữu Thiên mềm đi, sức lực không tự giác mà nhỏ lại.
Mà anh mượn cơ hội này, công đánh thành trì. Con rắn linh hoạt tiến công thần tốc.
“Ưmh ——” Khốn kiếp, buông tôi ra. Diêu Hữu Thiên bị hành động của anh chọc tức. Trong mắt hạnh đều là vẻ tức giận.
,
Cô càng như thế, Cố Thừa Diệu càng không buông. Chẳng những không bưng, thậm chí còn đưa tay đặt lên nơi mềm mại của cô ——
Chiến Li cảm thấy trong tim mình có một ngọn lửa đang cháy, anh nắm chặt hai quả đấm, nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau kịch liệt ở trước mặt.
Chính vào lúc anh muốn xông lên, cho Cố Thừa Diệu hai quyền.
Cửa phòng làm việc bị người ta gõ vang lên hai tiếng, Tiểu Vi ló đầu vào.
Nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy ở trước mặt, sắc mặt hơi cứng ngắc.
“Tổng, tổng giám đốc?”
,
Đây là tình huống gì vậy?
Tiểu Vi hoang mang.
Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ rần, ra sức đẩy Cố Thừa Diệu ra, anh đã rời môi, nhưng lại không buông tay.
Thản nhiên nhíu mày, xoay người cho Tiểu Vi một ánh mắt. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó, khiến Tiểu Vi suýt chút nữa thì đứng không vững.
“Chuyện… chuyện gì?” Giọng nói thốt ra, hơi khàn khàn, trên mặt ửng hồng, một nửa là giận, một nửa là thẹn thùng.
,
Diêu Hữu Thiên chưa bao giờ nghĩ tới, Cố Thừa Diệu lại to gan như vậy, đối xử như thế với mình. Tùy tiện như vậy, hôn môi suồng sã như vậy.
Người đàn ông này, quả thật chính là một kẻ điên.
Ánh mắt Chiến Li rơi xuống Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu, ánh mắt Diêu Hữu Thiên, rơi xuống người Tiểu Vi.
Tiểu Vi lại không nhịn được nhìn Cố Thừa Diệu. Cuối cùng mới đáp lời Diêu Hữu Thiên.
“Tổng, tổng giám đốc, trên công trường đã xảy ra chuyện.”
,
“Chuyện gì?”
Diêu Hữu Thiên nghiêm nghị, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên lạnh giá.
Vật liệu xây dựng có vấn đề, còn có thể xảy ra chuyện gì?
“Tổng giám đốc.” Tiểu Vi cũng không nghĩ tới, trong vòng một ngày, chuyện sẽ biến thành thế này: “Mặc dù công trường đã bị đình công, có điều vẫn còn một vài công nhân đang giải quyết hậu quả, một công nhân trong lúc dịch chuyển vật liệu thép, không cẩn thận đã ngã xuống. Té chết rồi.”
“Chết rồi?” Sắc mặt Diêu Hữu Thiên lập tức biến đổi, cũng không để ý đến Cố Thừa Diệu nữa, xông thẳng đến trước mặt Tiểu Vi: “Tại sao lại chết? Chết thế nào?”
Chỉ là ngã xuống thôi mà cũng chết người? Đây là lần đầu tiên cô nghe nói.
,
Nếu như nơi này không có ma, vậy cô thật sự không tin nổi.
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, ánh mắt quét qua Chiến Li, Chiến Li nhìn Diêu Hữu Thiên bằng vẻ mặt lo lắng.
Ánh mắt đó, khiến trong lòng Cố Thừa Diệu lại khó chịu một hồi.
“Tôi cũng không biết tình hình cụ thể, bây giờ cảnh sát đã tới, rốt cuộc là thế nào, vẫn còn phải xem xét hiện trường mới biết được.”
“Chúng ta đi.”
Diêu Hữu Thiên xoay người, nhìn Chiến Li và Cố Thừa Diệu một cái. Cuối cùng không nói một câu nào, cầm áo khoác và túi xách của mình lên xông ra ngoài.
,
Con ngươi đen của Cố Thừa Diệu lóe lên ánh sáng sắc bén, xoay người, rời đi theo Diêu Hữu Thiên.
Tròng mắt hẹp dài của Chiến Li thoáng hiện vẻ không cam lòng, ngay sau đó đuổi theo.
Mấy người đi cùng một chiếc thang máy xuống lầu, bởi vì tin tức nặng nề này, sắc mặt mấy người đều rất không tốt. Cố Thừa Diệu cũng không còn đối chọi gay gắt với Chiến Li nữa.
Trong thang máy, ánh mắt Diêu Hữu Thiên vẫn nhìn chằm chằm xuống đất. Vẻ mặt có nỗi lo lắng không che giấu được.
Lúc này đã sắp cuối năm, lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu như chỉ là bị thương, còn dễ nói một chút.
Nhưng bây giờ lại là tính mạng người, tính chất đã hoàn toàn khác biệt ——
,
Tại sao lại xảy ra chuyện? Rốt cuộc chỗ nào đã có vấn đề?
Vẻ lo lắng trong mắt cô, không thoát được mắt của Chiến Li, anh vươn tay, đang muốn cầm tay Diêu Hữu Thiên cho cô một chút ủng hộ.
Trước khi anh vươn tay ra, Cố Thừa Diệu đã nhanh hơn một bước ôm Diêu Hữu Thiên vào trong lòng.
Liếc Chiến Li một cái, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường tất cả: “Yên tâm, trời không sập xuống được.”
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Cố Thừa Diệu.
,
Mấy phút trước, bọn họ vẫn còn tranh chấp, rõ ràng anh không tin mình.
Nhưng bây giờ ——
Bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt đen sâu thẳm của Cố Thừa Diệu, không khỏi khiến Diêu Hữu Thiên bình tĩnh lại.
Gật đầu vài cái không dễ nhận thấy. Vẻ hoảng loạn trong mắt cô đã biến mất không ít.
Không sao, nhất định sẽ không sao.
,
Tiểu Vi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như không nhìn thấy.
Mà Chiến Li nhìn bàn tay Cố Thừa Diệu đặt lên eo Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt không khỏi hoàn toàn u ám.
Đây, chính là quyết định của cô?
Đi xuống lầu, Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên, cuối cùng mở cửa xe của mình ra. Ý bảo cô lên xe.
Xe của Chiến Li cũng dừng ở lối đi bộ, hai người đều nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, không do dự, lên xe của Cố Thừa Diệu.
,
Tiểu Vi có chút áy náy nhìn Chiến Li một lái, theo lên xe Cố Thừa Diệu.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Chiến Li.
Trên mặt Chiến Li hiện rõ vẻ cô đơn, không suy nghĩ nhiều hơn, lên xe, đi theo.
Bầu không khí bên trong xe, có chút kỳ quái.
Diêu Hữu Thiên biết rất rõ, Cố Thừa Diệu không tin cô.
,
Mà bây giờ, sự tin tưởng giữa bọn họ, càng có thêm nhiều nguy cơ. Hay là không còn sót lại chút gì?
Vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh xảy ra chuyện vào lúc này?
Vào lúc này Chiến Li xuất hiện trong phòng làm việc của cô ở tập đoàn Chính Phát?
Mà trong cùng một ngày Cố Thừa Diệu cũng đến tìm mình, nghe thấy mấy lời giống thật mà là giả của cô.
Diêu Hữu Thiên có chút nhức đầu, nghiêng mặt sang liếc Cố Thừa Diệu một cái, anh đang chuyên tâm lái xe.
,
Mắt nhìn thẳng, vẻ mặt chuyên chú, không nhìn ra được cảm xúc lúc này của anh.
Tại sao, chỉ là khiến anh tin tưởng mình, lại khó khăn như vậy chứ?
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Thừa Diệu liếc cô một cái: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
,
Anh như vậy, xem như đang an ủi sao?
Diêu Hữu Thiên không biết, cô chỉ biết bây giờ đã xảy ra chuyện.
Nhưng Cố Thừa Diệu không hề phủi tay đi mất, anh đứng ở bên cô, giúp đỡ cô, ủng hộ cô, cho cô sức mệnh.
Cho dù bọn họ vẫn còn đang chiến tranh lạnh, ít nhất, anh không hề thêm dầu vào lửa.
Ngoài rung động ra, còn có chút xúc động trào lên trong lòng.
Những xúc động đó, khiến cho trái tim cô trở mềm mại.
,
Sự tức giận đối với việc Cố Thừa Diệu không tin mình ở trong lòng, hình như đã giảm bớt một chút.
Quay mặt đi nhìn lên phía trước, Diêu Hữu Thiên biết, cho dù bây giờ mình nói gì, Cố Thừa Diệu cũng sẽ không tin.
Nhưng có tin hay không là ở anh, còn nói hay không là ở cô.
,
“Chuyện này, vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh có vấn đề. Cho nên Chiến Li mới tới tìm em.”
Cố Thừa Diệu ngẩn ra, hình như không ngờ Diêu Hữu Thiên sẽ chọn lúc này để giải thích.
Chỉ là, giải thích của cô, lại không thể khiến Cố Thừa Diệu tin tưởng.
Anh đã chính tai nghe thấy cô oán hận, tại sao Chiến Li lại không đến nơi đã hẹn.
Bây giờ anh lại nguyện ý tin tưởng, Diêu Hữu Thiên thật sự đã quên Chiến Li.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Bảy năm trước, bọn họ từng yêu nhau?
Sau đó thì sao? Diêu Hữu Thiên quên mất, nhưng sau khi Chiến Li xuất hiện lại nhớ ra?
Cho dù trước đây Diêu Hữu Thiên chỉ giải thích sơ qua một lần, Cố Thừa Diệu vẫn để tâm.
,
Tình chàng ý thiếp, hơn nữa hình như là định bỏ trốn ——
Chậc chậc, nghĩ đến việc ba mẹ của Diêu Hữu Thiên đối tốt với Diêu Hữu Thiên như vậy, cô lại có thể vì một người đàn ông mà vứt bỏ tất cả.
Đây là tình cảm phải sâu đậm đến mức nào mới có thể làm được?
Bây giờ cô lại nói yêu mình, cô yêu thật sao?
Có phải bản thân cô cũng không rõ, người cô yêu rốt cuộc là ai?
,
Nói khó nghe một chút, ai biết được có phải Diêu Hữu Thiên đang tức giận Chiến Li, cho nên cố ý nói không ly hôn, lấy mình ra để chọc giận Chiến Li?
Tâm trạng khó chịu, thế nhưng anh vẫn tiếp lời cô. Dù sao lúc này, anh thật sự không muốn gây sự với cô.
“Vấn đề gì?”
“Vật liệu của Hồng Cảnh không đạt tiêu chuẩn.” Diêu Hữu Thiên mím môi, chuyện thế này, chưa từng xảy ra.
Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Diêu Hữu Thiên cảm giác được rõ ràng rằng, tấm lưới kia, dường như càng lúc càng rộng hơn.
,
Cố Thừa Diệu mím môi, vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh không đạt tiêu chuẩn: “Giống như chuyện tên đó sẽ làm.”
Khuôn mặt Diêu Hữu Thiên ngây ra, mím chặt môi. Vẻ mặt có chút dò xét: “Anh có ý tứ gì?”
“Không có ý gì.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, đạp chân ga: “Nếu là tôi... tôi cũng sẽ làm chuyện như vậy.”
Dò xét Diêu Hữu Thiên một cái, phát hiện ra dáng vẻ mơ hồ của cô, anh cười lạnh: “Giả ngốc. Vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh xảy ra vấn đề, công trình của các người dừng lại. Vào lúc này, anh ta nhảy ra, nói mình vô tội. Sau đó sẽ thế nào?”
,
“Tra ra được, Hồng Cảnh quả thật có vấn đề, nhất định anh ta sẽ chủ động gánh vác, gánh tiếng xấu đó.”
“Hoặc nếu không tra ra, anh ta sẽ mượn cơ hội này tiếp cận cô, khiến cho cô biết anh ta quan tâm cô đến mức nào ——“
Cho dù là trường hợp nào, đều đã có lý do quang minh chính đại để tiếp cận Diêu Hữu Thiên.