Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 215: Thiên Thiên là vợ của tôi, đương nhiên tôi ra mặt thay cô ấy



Editor: Xám

Cố Thừa Diệu nhếch khóe môi, mang theo ba phần bất mãn, bảy phần giễu cợt.

Với Chiến Li kia, anh nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.

Trong lòng biết sẽ không ai ngu xuẩn như vậy, nhưng lại không muốn Diêu Hữu Thiên nghĩ anh ta quá tốt.

Bộ dạng đó, khiến trong lòng Diêu Hữu Thiên cực kỳ không thích.

“Đừng nói như vậy.” Cô không thích ý nghĩ dùng ác ý lớn nhất để suy đoán tâm tư của người khác như vậy: “Anh ấy không phải là người như thế.”

Tay cầm lái của Cố Thừa Diệu siết chặt, vẻ mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng: “Thật ra cô rất hiểu anh ta.”

Chiến Li không phải người như vậy? Vậy thì là loại người thế nào?

,

Vào lúc Kiều Tâm Uyển chỉ trích mình anh chỉ nói bừa vài câu, cô đã nghĩ mình thậm tệ như thế.

Anh chỉ đi theo sau một người phụ nữ một đọan, cô đã xem như mình có nhân tình?

Bây giờ đổi thành Chiến Li? Lại là một câu aanh ấy không phải là người như thế.

Diêu Hữu Thiên, cô thật là giỏi.

Cố Thừa Diệu miệng không nói một lời, nhưng mắt đã phủ sương lạnh, nhìn cả người vô cùng tức giận.

,

Tiểu Vi ngồi ở phía sau, đột nhiên thấy hối hận.

Cô nên ngồi ở xe Chiến Li mới đúng chứ. Sẽ không cần ở đây cảm nhận áp suất thấp thế này.

Nhất là khi nhìn Cố Thừa Diệu bất giác tăng nhanh tốc độ. Ôi ôi, cô vẫn còn chưa kết hôn mà.

Nếu cứ ra đi như vậy, quá uổng phí rồi.

,

Mắt hạnh của Diêu Hữu Thiên hiện lên mấy phần bất đắc dĩ.

Người cô hiểu là Lạc Li của bảy năm trước. Không phải Chiến Li hiện giờ.

Nhưng thật sự trong lòng cô tin tưởng Chiến Li sẽ không làm chuyện như vậy. Vào tai Cố Thừa Diệu, chỉ sợ sẽ cảm thấy cô và Chiến Li không trong sạch rồi?  

Sự tin tưởng này, không liên quan đến tình cảm.

Bởi vì tình hình hiện giờ không có lợi gì cho anh. Thêm nữa, cho dù vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh thật sự có vấn đề, sẽ là anh bị người khác hãm hại.

Chuyện này lộ ra ngoài, người bị tổn thất không chỉ là cô, còn là Hồng Cảnh.

,

Chính Phát chỉ dùng vật liệu của Hồng Cảnh, hai bên giấy trắng mực đen, hợp đồng viết rất rõ ràng.

Nhưng tổn thất Hồng Cảnh phải chịu, tuyệt đối lớn hơn Chính Phát nhiều.

Dùng cái giá đắt thế này chỉ để có liên quan đến cô? Lẽ nào Chiến Li điên rồi?

Sự im lặng của cô, không khác nào cam chịu. Cố Thừa Diệu khẽ nhếch môi. Xe chạy rất nhanh trên đường lớn của vùng duyên hải.

Mà anh cũng đã dùng hết sức kiềm chế cực lớn, mới không đâm xe xuống biển.

Có một khoảnh khắc, anh thật sự muốn cứ như vậy mà chết chung với Diêu Hữu Thiên, ít nhất, bọn họ còn chết chung một chỗ.

Trong lòng cô, sẽ không còn có người đàn ông khác nữa.

,

Vừa nghĩ đến chuyện cô bảo vệ Chiến Li, bảo vệ Triệu Bách Xuyên, nhưng chưa bao giờ thấy cô bảo vệ một chút.

Từng cơn khó chịu trong lòng Cố Thừa Diệu càng lúc càng nặng nề hơn.

Nhắm lại hai mắt, vẻ tàn ác trong mắt Cố Thừa Diệu lóe lên, có điều rất nhanh đã khôi phục lại sự trong sáng.

Diêu Hữu Thiên, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ lại tính toán với cô.

Cô, cứ chờ đấy cho tôi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lúc này ở thành phố Y, tập đoàn Chính Phát còn có ba công trình đang tiến hành. Hai cái là chung cư, một cái là cao ốc dùng làm trung tâm thương mại.

Nơi xảy ra chuyện là trung tâm khu đô thị mới mà chính phủ mới quy hoạch, mà cao ốc trung tâm thương mại của nhà họ Diêu lại xây ở đây.

Đám Cố Thừa Diệu vừa xuống xe, đã có phóng viên mắt tinh, liều mạng chụp hình .

Chiến Li theo sát đến, cũng trở thành tiêu điểm chụp ảnh của truyền thông.

Nếu không phải còn có cảnh sát ở đây, tin rằng nhất định lúc này bọn họ sẽ bị chặn lại, không cho bọn họ đi.

,

Chắn ống kính truyền thông, ngăn lại những câu hỏi của bọn họ, đoàn người tiến vào trong dải phân cách.

Vào bên trong công trường.

Tiểu Vi nói lại tình hình mình đã nắm được.

Đống vật liệu thép vừa gặp chuyện, mấy ngày trước đưa đến, hôm kia bọn họ vừa mới bắt đầu đổ bê tông sàn gác.

Mà nguyên nhân công nhân xảy ra chuyện, là vì giẫm lên sàn gác hôm trước vừa mới đổ xong.

Lúc dọn vật liệu thép, sàn gác lại không chịu nổi áp lực, công nhân đã rơi xuống.

Sau đó bị vật liệu thép đập trúng, chết tại chỗ.

Sau khi kiểm tra, phát hiện cốt thép bên trong sàn gác mới đổ bê tông hoàn toàn không đủ chất lượng. Sàn gác cũng không đạt được độ dày cần có ——

,

Cảnh sát và người của Ủy ban kiểm soát an ninh đều đã đến.

Nhìn thấy cơ thể phủ vải trắng, và cả người nhà của người bị thương khóc đến mức gần như hôn mê, tâm trạng kích động không ngừng gào khóc.

Bọn họ vừa nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, gần như là ngay lập tức xông tới.

Có điều cảnh sát đang ở đây, động tác của bọn họ đã bị người ta ngăn lại.

Diêu Hữu Thiên sắc mặt nặng nề, sau khi làm bản tường trình với người của Ủy ban kiểm soát an ninh xong.

,

Bọn họ lại quay lại hiện trường xảy ra chuyện lúc đó. Chính là tầng lầu mà công nhân kia rơi xuống,

Công trình này tổng cộng 56 tầng, không bao gồm bốn tầng gara tầng hầm.

Trước mắt đã gần đến tầng thứ tám.

Mà sàn gác của tầng tám, là cái hôm trước vừa mới nhận được đống vật liệu xây dựng kia rồi mới bắt đầu đổ bê tông.

,

Nói cách khác, hôm kia nhận được vật liệu xây dựng, công trường trực tiếp mang vào sử dụng, mà những vật liệu này, không hề đạt chuẩn.

Nhận được thông báo vật liệu không đạt chuẩn vừa rồi, công trường đình công, công nhân chuyển những vật liệu thép đó xuống lầu.

Công nhân kia chính là trong lúc vận chuyển, đi ở phía sau, ai ngờ dưới chân đột nhiên trống không, rớt xuống.

Người đi trước đột nhiên mất thăng bằng, tay mất lực, vật liệu thép cùng theo đó rơi xuống, rơi vào đầu công nhân ——

Lúc này trung tâm sàn gác là một lỗ hổng to. Nhìn từ đây xuống, hiện trường còn lưu lại máu tươi công nhân chảy ra.

Hình ảnh đó, khiến Diêu Hữu Thiên không đành nhìn lại.

Trong cổ họng bồn nôn một hồi, chua chua, cô có chút hối hận, tại sao lại muốn tới. Nhưng rồi ép buộc mình, nhất định phải nhìn rõ ràng, phải làm rõ rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện.

,

Chắc chắn vật liệu thép có vấn đề. Diêu Hữu Thiên nhìn lỗ hổng to trống hoác trên sàn nhà.

Công nhân chính là ngã xuống từ chỗ này.

Cốt thép bên trong đã sớm đứt đoạn.

Cô đưa tay ra vặn cốt thép bên trong, phát hiện cốt thép bên ngoài này không cứng một chút nào. Chỉ hơi dùng một chút sức, đã cong rồi?

Híp mắt, ánh cô đảo qua Chiến Li lên lầu cùng mình.

Lúc ấy Chiến Li thu mua Hồng Cảnh, cũng chỉ là vì Hồng Cảnh và Chính Phát có hợp đồng mười năm. Anh muốn mượn cơ hội này thân cận với Diêu Hữu Thiên nhiều hơn.

,

Nhưng hoạt động của Hồng Cảnh, trước giờ anh không quan tâm.

Nhà họ Chiến, mới là chiến trường của anh. Nhìn thấy động tác trên tay Diêu Hữu Thiên. Anh cũng dùng sức bẻ một sợi cốt thép.

Quả thật nhẹ hơn cốt thép bình thường, hơn nữa không thể chịu lực: “Đây hoàn toàn không phải là cốt thép dùng cho công trình kiến trúc. Đây không thể nào là vật liệu Hồng Cảnh cung cấp.”

Chiến Li nhìn miếng xi măng dùng sức là có thể bẻ vỡ trên tay, chỉ cảm thấy khó tin: “Thiên Thiên, xin em hãy tin đây, đây tuyệt đối không thể nào là vật liệu công ty Hồng Cảnh sản xuất ra.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

,

Cố Thừa Diệu cũng đã xem qua. Ngoài cái lỗ trống không của sàn nhà. Anh còn liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh, cuối cùng lúc nghe thấy lời Chiến Li, đã quay về đứng bên lỗ hổng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong giễu cợt: “Ý của anh là, thành phố Y còn có Hồng Cảnh thứ hai?"

“Tôi không có ý này.” Cho dù Chiến Li không chịu trách nhiệm, cũng tin chắc chuyện này nhất định đã bị người động tay động chân: “Tôi sẽ điều tra rõ, cho các người một lời giải thích.”

“Đó là đương nhiên.” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Không giải thích lẽ nào cứ như vậy mà cho qua?”

Cho dù Diêu Hữu Thiên bằng lòng, cũng phải xem xem anh có bằng lòng hay không chứ?

"Tổng giám đốc Cố cần gì phải nói như vậy? Hiện giờ bên ký hợp đồng với Hồng Cảnh là tập đoàn Chính Phát, hình như không phải là Cố thị của anh?”

,

“Anh nên cảm thấy may mắn. Không phải là Cố thị của chúng tôi.” Nếu anh để người ta tính kế như thế, chỉ sợ hắn nhất định sẽ làm cho đối phương không thấy được mặt trời ngày mai.

Diêu Hữu Thiên không có tâm trạng quản hai người đàn ông cãi vã. Cô nghiêng mặt, nhìn về phía giám sát đứng ở bên cạnh: “Sàn gác này là cái hôm trước đổ bê tông sao?”

“Vâng." Ngày hôm qua có công nhân đổ nước lên, gia cố, không hề phát hiện xảy ra vấn đề gì.

Sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện vật liệu xây dựng có vấn đề, trên lầu này lại vẫn còn chất một số vật liệu. Cho nên mới muốn chuyển hết đi, tiếp đó tìm Hồng Cảnh đòi một câu trả lời.

Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Vẻ mặt giám sát vô cùng lo lắng, dường như cũng đang thương tiếc sinh mạng mất đi kia.

,

Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Lúc thi công hôm trước, công nhân đều không có phát hiện vấn đề sao?”

Cốt thép này, chỉ cần hơi dùng sức, sẽ cong lại, hơn nữa rõ ràng chất liệu cũng nhẹ hơn rất nhiều. Trên công trường không có ai phát hiện sao?

“Tôi cũng rất muốn biết điều này.” Cố Thừa Diệu nhìn giám sát kia, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, chỉ đứng trước mặt anh ta, đã cảm thấy tràn ngập khí thế: “Chắc hẳn các anh đều là công nhân lão luyện nhiều năm rồi. Tại sao biết rõ vật liệu thép có vấn đề, còn muốn kiên trì đổ bê-tông?”

Vấn đề rõ ràng như vậy, anh không tin không có một người công nhân nào nhìn ra.

Nếu đã nhìn ra, tại sao còn muốn tiếp tục thi công?

Sắc mặt giám sát thoáng trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh: “Tôi…tôi không biết.”

“Không biết? Đổ bê tông sàn gác của một tầng lầu, cần dùng đến bao nhiêu công nhân? Không thể nào mà ai cũng không phát hiện ra bất thường chứ?”

,

Ánh mắt giống như chim ưng của Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm giám sát trước mặt, khí thế tương đối sắc bén, mang theo vẻ hung hãn muốn cắn nuốt người.

“Quả thực, quả thực không phát hiện ra.” Lưng giám sát kia đã ướt rồi: “Chúng tôi, vào lúc thi công, vẫn rất tốt.”

“Lúc thi công rất tốt? Kết quả vào lúc có người qua lại sàn gác lại có một lỗ hổng lớn? Thậm chí còn có người rơi xuống mà chết?”

Giọng nói của Cố Thừa Diệu cực lạnh, nhìn chằm chằm người trước mắt: “Thì ra anh làm giám sát như vậy?”

“Tôi…tôi thật không biết.” Mồ hôi trên đầu giám sát, cuối cùng đã rơi xuống. Cúi đầu, gần như không dám đối diện với ánh mắt sắc bén của Cố Thừa Diệu.

,

“Không biết?” Giọng điệu của Cố Thừa Diệu hơi cao, hừ lạnh một tiếng, vừa cất bước đã đứng ở trước mặt đối phương. Đưa một tay ra, đột nhiên nắm lấy cổ tay đối phương: “Hiện giờ tiền lương của giám sát đều cao như vậy sao? Rolex? Mang đến công trường này, không cảm thấy quá không tương xứng với hoàn cảnh sao?”

Vừa rồi lúc giám sát dẫn bọn họ lên, anh nhìn thấy trên tay anh ta lóe lên ánh sáng của kim cương.

Mặc dù trong bụng hơi ngạc, nhưng cũng không để trong lòng. Bây giờ nhìn lại, giám sát này, rất có vấn đề.

(còn tiếp ~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.