Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 215-4: Thiên Thiên là vợ của tôi, đương nhiên tôi ra mặt thay cô ấy 4



Editor: Xám

Cố Thừa Diệu nghĩ, đúng là anh sắp điên rồi.

Yêu một người phụ nữ trong lòng có người đàn ông khác ——

“Xuống xe.” Cố Thừa Diệu quay đầu đi, không hề nhìn cô, chỉ mở cửa xe ra.

Diêu Hữu Thiên nhìn chằm chằm anh hồi lâu, gần như không dám tin mình đang nghe thấy cái gì: “Đây là trên cầu vượt, anh điên rồi?”

“Không phải cô muốn đến đồn cảnh sát sao?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt qua, con ngươi sâu thẳm cứ đối mặt với cô như vậy. Bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, không nhìn ra một chút cảm xúc .

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nhắm hai mắt lại, hít sâu một cái, để cho mình tỉnh táo lại: “Nếu như anh thật sự không tin tưởng em như vậy, nếu như anh thật sự cảm thấy giây tiếp theo em có thể phản bội anh, vậy anh có thể đi cùng em. Bây giờ anh như vậy, tính là có ý gì?”

,

“Không có ý gì.” Anh cũng muốn biết, anh như vậy là có ý gì.

Anh muốn rửa sạch oan khuất cho cô, nhưng lại thấy cô tỏ tình với một người đàn ông khác.

Cô bị công kích, anh che chở, cô không cảm động.

Cô gặp chuyện không may, anh ở bên, cô lại tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ một người đàn ông khác.

Mà bây giờ, cô lại hỏi anh có ý gì?

“Cô muốn đến đồn cảnh sát thì cứ đi, dù sao tôi sẽ không tiễn cô.”

Thái độ của anh, lạnh lẽo, xa cách, có ý hận anh rõ ràng để cô cảm nhận được.

,

Anh hận cô?

Diêu Hữu Thiên chấn động trong lòng, muốn nhìn lại cho rõ, Cố Thừa Diệu đã quay mặt đi không nhìn cô nữa.

Cắn răng, cô đột nhiên đưa tay ra, mở cửa xe, xuống xe.

Vừa xuống xe, cô đã đứng ở ven đường cao tốc, cũng không thèm nhìn anh một cái.

Cố Thừa Diệu cắn răng đến mức phát đau, hai mắt nheo lại mang theo chút lạnh lẽo, tay cầm tay lái gần như bóp vỡ nó, cuối cùng lại dùng sức đạp chân ga, xe nhanh chóng rời đi giống như mũi tên.

Diêu Hữu Thiên không ngờ anh lại rời đi thật.

Cuối cùng trong lòng đã tức giận, nhấc chân, đi về phía lối ra.

,

Thật may là, đường cao tốc của thành phố Y là đường vòng. Lúc mới xây, cũng chỉ muốn làm giảm đi áp lực giao thông nội thành.

Ở đằng trước không xa, chính là lối ra, đi về phía đông chính là khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, mà đi về phía nam, lại là quay về nội thành, đến đồn cảnh sát.

Gió rất to, thổi hơi lạnh. Thật ra bên cạnh đường cao tốc chính là các vùng nông thôn - thành thị kết hợp.

Thấp thoáng có thể nhìn thấy trước cửa lớn của một kiến trúc, đã bắt đầu treo đèn lồng rồi.

Đúng rồi, đã sắp bước sang năm mới rồi.

,

Diêu Hữu Thiên nhìn những vật màu đỏ kia, còn có mấy ngày, chính là kỳ họp thường niên của Cố thị.

Vốn là muốn quay về Bắc Đô trước kỳ họp thường niên, nhưng không ngờ gặp phải chuyện như vậy.

Bây giờ xem ra, sợ là chưa quay về trong một sớm một chiều được.

“Tình cảm của anh ấy đã vượt ra khỏi ranh giới, tình yêu của anh có còn hay không ——“

,

Điện thoại di động reo, là trợ lý của Diêu Đại Phát gọi tới.

Đối phương nói, không biết làm thế nào, truyền thông vẫn biết được, bây giờ cửa công ty chật kín người.

Hơn nữa ngay vừa nãy, cổ phiếu của công ty đã giảm 5%, hiện giờ hình như còn có xu hướng giảm tiếp ——

“Thông báo cho chủ tịch.” Diêu Hữu Thiên bình tĩnh mở miệng: “Không cần nói câu nào trước mặt phóng viên. Thông báo cho bộ phận PR, chuẩn bị mở buổi họp phóng viên.”

Có lẽ là từng có kinh nghiệm một lần như vậy, lần này Diêu Hữu Thiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

,

Ngoài không thích ứng được lúc ban đầu với cỗ thi thể kia, những vết máu kia.

Bây giờ xem như cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Vâng.” Trợ lý đáp lời, chỉ là: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết vì sao sao chủ tịch không ở đây, tổng giám đốc cũng không ở đây.”

Diêu Hữu Quốc thì thôi, dù sao cũng vừa mới quay về thành phố Y, nhưng Diêu Đại Phát thì có chuyện gì?

,

“Trước tiên không quản.” Những lúc đặc biệt thế này, cần xử lý đặc biệt: “Chuyện quan trọng nhất hiện giờ của anh là nghĩ cách ổn định giá cổ phía, còn nữa, mau chóng mở họp báo. Đến lúc đó nhất định cho truyền thông một lời giải thích.”

Cô đã có thể tượng tượng ra truyền thông lần này sẽ bình luận thế nào rồi.

Lần trước chỉ là có người bị thương, lỗi còn không phải ở Chính Phát, những người đó đã vây công ty đến mức nước chảy không lọt.

Lần này liên quan đến mạng người, tạm thời vấn đề lại không thoát khỏi liên quan đến bọn họ. Chỉ sợ muốn phá sạch cửa công ty.

Nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, điện thoại lại reo lên.

,

Là Diêu Hữu Quốc.

“Thiên Thiên, em đang đâu?” Diêu Hữu Quốc nói luôn: “Công trường thế nào rồi?”

“Tạm thời không sao.” Diêu Hữu Thiên nói đơn giản vấn đề vừa gặp phải một lần: “Chúng ta đã ký hợp đồng hai năm với Hồng Cảnh, công trường đình công một ngày, tổn thất đã là mấy trăm vạn. Anh cả, chuyện này người của đồn cảnh sát và Ủy ban kiểm soát an ninh đều đang điều tra, chỉ là, em luôn cảm thấy đối phương sẽ không buông tay đơn giản như vậy.”

Diêu Hữu Quốc đầu bên kia điện thoại im lặng một lát: “Vật liệu xây dựng có vấn đề, cho dù là Hồng Cnahr vi phạm hợp đồng, bây giờ em lập tức tìm người liên hệ với thương nhân buôn bán vật liệu mới. Cho dù giá cả cao một chút cũng không sao. Đầu tiên là đảm bảo chất lượng và số lượng. Bộ phận PR bọn anh sẽ phát tin tức ——“

,

“Thời gian quá gấp, hoàn toàn không kịp đổi công ty vật liệu nữa.” Diêu Hữu Thiên cau mày: “Bây giờ lại là cuối năm, xảy ra án mạng, cảm xúc của các công nhân đều rất mạnh. Em thấy trước khi ăn tết nếu như muốn khởi công bình thường, có chút khó khăn.”

“Vậy thì qua năm mới tiếp tục khởi công.” Trong giọng nói trầm thấp của Diêu Hữu Quốc có mấy phần bình tĩnh: “Hồng Cảnh dù thế nào cũng phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý. Hiện giờ cách tết cũng không còn mấy ngày, cứ cho công nhân nghỉ, chờ chúng ta vượt qua khó khăn này rồi nói tiếp.”

“Vâng.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Vậy đống vật liệu kia ——“

Tiếp tục hợp tác với Hồng Cảnh sao?

“Bây giờ vẫn còn mấy ngày, cho Chu Chính đi liên hệ, sau tết, tiếp tục thỏa thuận cung ứng vật liệu xây dựng, là được rồi.”

Giọng nói của Diêu Hữu Quốc, trong bá đạo mang theo vài phần mạnh mẽ: “Bảng hiệu của tập đoàn Chính Phát bày ở đây, anh không tin không có ai vội vàng đến hợp tác. Nhiều công ty vật liệu xây dựng như vậy, cũng không kém Hồng Cảnh.”

,

“Vâng. Em biết rồi.” Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, nhìn dòng xe chạy dưới đường cao tốc: “Giá cổ phiếu của công ty giảm xuống, chúng ta phải nghĩ biện pháp.”

“Không cần.” Diêu Hữu Quốc cười lạnh: “Chỉ là một chút dao động, nếu như em thật sự để tâm, em sẽ thua. Có chuyện gì, trước tiên giải quyết rồi nói tiếp.”

“Vâng.” Diêu Hữu Thiên nói tiếp mấy câu, lại cúp điện thoại, trái tim rất ổn định.

Anh trai cũng ở đây, những chuyện nhỏ nhặt này, cuối cùng sẽ giải quyết ổn thỏa.

Chỉ là, nhìn cầu vượt trước mặt, gió lạnh thổi đến từng cơn ớn lạnh.

Diêu Hữu Thiên kéo chặt áo khoác, muốn làm mình cảm thấy không lạnh đến thế.

Vào lúc này bụng lại cảm thấy đói.

,

Cô vừa mới đến công ty, Chiến Li và Cố Thừa Diệu lần lượt đến náo loạn một trận. Lại vội vàng đến công trường xem tình hình.

Giày vò hơn nửa ngày, cô hoàn toàn chưa ăn gì.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Bây giờ không khỏi cảm thấy đói bụng.

Ngửa đầu, nhìn trời với một góc 45 độ.

Cô cảm thấy đột nhiên mình lại quay về lúc còn nhỏ, chờ cha mẹ thu nhặt phế phẩm về nhà, cô xách chiếc ghế nhỏ chờ ở cửa, vừa lạnh, vừa đói ——

Nghĩ tới đây, cô lại đột nhiên cười ra tiếng.

Đây có tính là, tìm niềm vui trong đau khổ?

,

Trong nụ cười của cô, mang theo vài phần chua xót.

Cô và Cố Thừa Diệu, rốt cuộc tại sao đi tới bước này?

Một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng ở bên cạnh cô.

Tiếng xe phanh kít kia khiến cô phục hồi tinh thần, nụ cười cứng đờ ở đó.

,

Người lùi về phía sau một bước dài, lưng va vào hàng rào bảo vệ trên cầu vượt.

Cửa sổ xe hạ xuống, Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm cô với khuôn mặt không biểu cảm: "Lên xe."

Diêu Hữu Thiên không hề cử động, hơi cúi đầu xuống, hoàn toàn không nhìn Cố Thừa Diệu.

“Lên xe.” Đây lại là trên đường cao tốc. Giọng nói của Cố Thừa Diệu cao hơn một bậc.

“Không lên.” Diêu Hữu Thiên không hề ngẩng đầu lên: “Lên xe làm gì, để lát nữa anh lại ném em xuống thêm một lần?”

,

Cố Thừa Diệu hận đến cắn răng, nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên đang đối diện với mình bằng đỉnh đầu.

Anh đột nhiên xuống xe, đứng ở trước mặt Diêu Hữu Thiên.

Gió trên cầu cao tốc rất to, tóc Diêu Hữu Thiên bị gió thổi cho hỗn độn. Vài sợi tóc không nghe lời, mềm mại rủ xuống gương mặt cô.

Nheo mắt lại, cô không nhìn thấy biểu cảm của Cố Thừa Diệu.

Anh nhìn chằm chằm khuông mặt cô, cho dù không cần nhìn, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ bướng bỉnh trong mắt cô.

,

Anh không quên, mới vừa rồi ở xa xa, nhìn thấy cô hơi ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười.

Người phụ nữ này, quả thật đáng hận ——

Diêu Hữu Thiên vươn tay gạt tóc sang một bên, ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Cố Thừa Diệu, cơ thể cô chấn động, không tự chủ lại lui về phía sau một bước dài.

Lại phát hiện sau lưng đã là hàng rào bảo vệ. Thân trên lại một lần nữa ngã về phía sau.

Cô lùi, anh tiến.

,

Cô không còn đường lui, anh lại đứng yên bất động.

Trong gió lạnh, bốn mắt nhìn nhau.

Cô hút lấy sự lạnh lẽo trong mắt anh lúc này, không tự giác đã mím chặt môi.

Gió khô khốc khiến cô cảm thấy hơi khát nữa, đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi ——

Mắt Cố Thừa Diệu híp lại, cánh tay dài vươn ra, cúi đầu, hôn lên môi cô ——

,

Bốn phiến môi kề nhau.

Cảm giác mềm mại hơi lạnh này, khiến Diêu Hữu Thiên ngây người. Vào lúc này, Cố Thừa Diệu anh đang làm gì?

(Hết chương 215)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.