Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, hoàn toàn cách nào theo kịp tần số của anh.
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Diêu Hữu Thiên, nụ hôn này, cực kỳ nghiêm túc, đưa vào, rót xuống toàn bộ nhiệt tình của anh.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên được anh ôm trong lòng, lạnh lẽo ban đầu đã biến mất.
Lồng ngực dày rộng của anh, đã ngă cách gió lạnh ở bên ngoài.
Cùng lúc cơ thể được ấm lên, trái tim cũng ấm lên theo.
,
Môi lưỡi dây dưa, đã rất lâu rồi chưa từng thân mật như thế.
Rõ ràng mấy ngày trước, cô vừa mới quấn quýt triệt để với anh.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy đó là chuyện rất lâu về trước.
Anh, lại đồng ý chạm vào mình sao?
Nghĩ đến việc Cố Thừa Diệu làm, Diêu Hữu Thiên dùng sức, đẩy người anh ra.
,
Người của cô, đã không thể lùi lại được nữa.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu, ánh mắt cô hết sức phức tạp.
Cố Thừa Diệu môi mím thật chặt, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện ánh sáng cực kỳ phức tạp. Cuối cùng lại lên xe: “Lên xe.”
Diêu Hữu Thiên đứng bất động ở nơi đó: “Em muốn đến đồn sát.”
Ánh mắt Cố Thừa Diệu lạnh lẽo, xoay người nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên một hồi lâu, đột nhiên lùi về phía sau hai bước.
,
Đột ngột vươn tay, nhanh chóng ôm lấy người cô, sau đó mạnh mẽ nhét vào trong xe.
“Tên điên này.” Nếu như anh không tin cô, cần gì phải đi ra?
Diêu Hữu Thiên đưa tay ra kéo cửa xe, Cố Thừa Diệu giơ tay, lột cà vạt trên cổ mình xuống, trói chặt hai tay của Diêu Hữu Thiên.
Cô kinh hãi, nhưng vào lúc này anh đã lên xe.
Đạp chân ga. Rời khỏi cầu vượt.
,
Diêu Hữu Thiên muốn thoát khỏi cà vạt trên tay, làm thế nào cũng không thoát được.
Lườm Cố Thừa Diệu, mắt hạnh thoáng hiện vẻ bất mãn: “Buông em ra.”
Cố Thừa Diệu có tai như điếc, xe lái thẳng về phía khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.
Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm đang cưỡi ngựa, từ rất xa đã nhìn thấy, xe của em trai mình chạy băng băng vào thẳng khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, sau đó đi về phía phòng nghỉ của khu nghỉ dưỡng.
,
Người bị Cố Thừa Diệu ném mạnh lên giường, Diêu Hữu Thiên nảy lên hai cái.
Cô nỗ lực muốn chống người dậy, còn chưa ngồi vững, người Cố Thừa Diệu đã ập tới.
Ánh mắt anh, có vẻ âm độc không thể nhìn nhầm, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, lửa giận trong lòng, hoàn toàn không cách nào ngăn cản: “Cô muốn đi gặp người đàn ông kia đến vậy sao?”
Cho dù chuyện ngày hôm nay không phải do Chiến Li thiết kế, nhưng chuyện lại là vì anh ta mà ra.
Cô vì một người đàn ông, lần nữa bỏ rơi anh, không đặt anh trong mắt.
Diêu Hữu Thiên, thật sự cho rằng mình không dám làm gì cô sao?
Cơ thể cô bị anh đè lại hơn một nửa, côkhông cách nào nhúc nhích, đối với sự thất thường mấy ngày nay của Cố Thừa Diệu, cô có thể hiểu được, nhưng không thể quen được.
,
Quay mặt đi, cô lựa chọn không nhìn thẳng vào mắt Cố Thừa Diệu, có một số chuyện, dùng miệng nói cũng không có tác dụng.
Cô không có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình, cũng giống như cô không có cách nào khiến anh tin tưởng mình.
Cô dùng sự đau khổ sâu sắc đến vậy, dứt bỏ tình cảm với Chiến Li.
Vào lúc biết Chiến Li không phải cố ý bỏ mặc mình không quan tâm, cả người cô đều không ổn.
Một sự hiểu lầm, cô bỏ lỡ Chiến Li, bỏ lỡ một người đàn ông yêu mình như vậy.
Tận sâu trong lòng không phải không tiếc, không phải là không khổ sở.
,
Chỉ là vì tình yêu với Cố Thừa Diệu, cuối cùng vẫn áp đảo tình yêu với chiến Li.
Sau đó thì sao?
Vì người đàn ông không tin tưởng mình, hiểu lầm mình, cho dù cô nói gì cũng không muốn cho cô cơ hội ở trước mặt, cô liều mạng tổn thương Chiến Li.
Rõ ràng tin tưởng Chiến Li sẽ không làm chuyện như vậy, lại phải giả vờ không tin.
Rõ ràng biết lúc này Chiến Li đau khổ đến mức nào, muốn cho anh một chút an ủi, nhưng vì Cố Thừa Diệu mà lại kiêng dè.
Phải. Cô và Chiến Li có một khoảng thời gian, thậm chí bây giờ cũng vẫn có áy náy, có không đành lòng, thậm chí còn có một quyến luyến mơ hồ với Chiến Li.
Chiến Li ——
,
Nghĩ đến cái tên này, nghĩ đến sự bỏ lỡ bọn họ tải qua, Diêu Hữu Thiên đã cảm thấy trái tim hơi đau đớn.
Tổn thương Chiến Li không phải là điều cô mong muốn. Khiến anh đau khổ càng không phải ý định của cô.
Cô hiểu rất rõ, người minh yêu hiện giờ là Cố Thừa Diệu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô một lần nữa lùi bước, một lần nữa cách xa Chiến Li, chỉ hi vọng Cố Thừa Diệu tin tưởng mình, hiểu lòng cô.
Anh thì sao?
Anh thật sự yêu mình sao?
Nếu như trong lòng anh thật sự có mình, tại sao lại không tin tưởng cô như vậy?