Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 216-2: Cô là của tôi 2



Cho dù cô nói gì làm gì cũng đều không đúng.

Anh luôn luôn nghi ngờ mình, chất vấn từng quyết định của cô.

Cô đã phụ Chiến Li, lại làm tổn thương Cố Thừa Diệu. Cho dù cô cho rằng trong lòng cô thẳng thắn vô tư, nhưng theo Cố Thừa Diệu thấy, mình đã có lỗi với anh.

Nhưng người cô có lỗi, hà tất chỉ có Cố Thừa Diệu?

Nếu nói nợ, không phải cô nợ Chiến Li nhiều hơn sao?

Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa.

Cơ thể không giãy giụa không thể động đậy, cô không giãy giụa nữa.

,

“Tùy anh nghĩ thôi.” Diêu Hữu Thiên thả lỏng người, sức lực của anh, cô đánh không lại, giống như sự thật anh đã nhận định, cho dù cô nói thế nào, anh đều sẽ không thay đổi ý kiến: “Nếu như anh thật sự không tin em như vậy, vậy thì ly hôn đi.”

Đã từng vì Cố Thừa Diệu nói hai chữ ly hôn, khiến cho cô hoảng hốt lo sợ, mất hết chừng mực, thậm chí không biết phải làm thế nào mới tốt.

Bây giờ cô lại nói hai chữ này, bây giờ trái tim vẫn co rút đau đớn từng cơn.

Chỉ là một cuộc hôn nhân không có niềm tin, phải tiếp tục như thế nào?

Một tình cảm nghi ngờ lẫn nhau, thì phải đối mặt ra sao?

Nhắm mắt lại quay đầu đi, cô lựa chọn không nhìn không nghe.

,

Thôi. Anh muốn thế nào, thì theo anh đi.

Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, vươn tay, nắm lấy cằm Diêu Hữu Thiên, khẽ dùng sức, ép buộc cô mở mắt nhìn mình.

“Diêu Hữu Thiên, cô muốn ly hôn?” Nhìn cô vẫn không mở mắt, lòng bàn tay của anh dùng sức: “Cô nghĩ rằng, tôi cho phép?”

Diêu Hữu Thiên bị đau, mở mắt, đối diện với vẻ u ám trong mắt anh: “Cố Thừa Diệu, anh làm vậy thú vị sao?”

“Có chứ.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, đột nhiên cúi đầu, dùng sức cắn lên môi cô một cái: “Làm sao cô biết không thú vị?”

Môi Diêu Hữu Thiên bị cắn tạo thành một vết, cô hơi đau.

,

“Cố Thừa Diệu, tên điên này.”

“Phải không? Vậy tôi sẽ điên cho cô xem.” Cố Thừa Diệu giơ tay lên, bắt đầu xé rách quần áo của Diêu Hữu Thiên.

Cô kinh hãi, không tự giác muốn tránh ra.

Áo khoác bị cởi ra, bởi vì trên tay còn trói cà vạt, động tác của anh không thuận lợi như vậy.

Anh định cởi cà vạt ra, hai bàn tay Diêu Hữu Thiên vừa được từ do, đã bắt đầu vùng vẫy cánh tay muốn có được tự do

,

Cố Thừa Diệu nhếch môi, trên mặt lạnh lẽo: “Mấy ngày không động vào cô, quên ai là người đàn ông của cô rồi? Bây giờ muốn thủ thân cho Chiến Li, có phải quá muộn hay không?”

Bàn tay mang theo sự thô bạo, kéo quần áo trên người Diêu Hữu Thiên xuống.

Áo giữ nhiệt rất dày, xé ra làm hai.

Cơ thể anh đè lên, vừa dùng sức, cũng đã kéo quần cô xuống.

“Cố Thừa Diệu ——“

Giọng nói của cô, biến mất giữa môi anh.

,

Anh gần như là muốn cắn nuốt cô, tham lam hôn môi cô.

Sức lực đó rất nặng, cô không tránh được, nhưng cũng không làm tổn thương cô.

Môi lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, không khí trong miệng cô bị anh chiếm đoạt toàn bộ, cô bị anh hôn đến mức hoàn toàn không thở nổi ——

,

Tên điên này ——

Trái tim Cố Thừa Diệu có một ngọn lửa đang cháy, cô phản bội anh trước, anh còn chưa nói ly hôn, cô lại dám nghĩ tới ly hôn?

“Nói cho cô biết, muốn ly hôn ở bên cạnh Chiến Li? Cô nằm mơ đi.”

“Cho dù cô chết, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi. Là vợ của Cố Thừa Diệu tôi.”

“Còn để tôi thấy cô và Chiến Li ở cạnh nhau, tôi sẽ trói cô trên giường, khiến cô ba ngày không xuống được giường ——"

,

Lửa giận trong lòng Cố Thừa Diệu rất lớn, động tác lại không hề thô lỗ.

Chỉ đè lên Diêu Hữu Thiên, không cho cô nhúc nhích.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Ba ngày nay, anh không hề vào phòng của Diêu Hữu Thiên, không ở chung với cô.

Trên thực tế không phải anh không muốn, mà là lửa giận trong lòng anh vẫn chưa tiêu tan.

Rõ ràng người phụ nữ này đã làm sai, sau đó một câu mềm mỏng cũng không chịu nói, còn có qua lại với Chiến Li ——

Người phụ nữ đáng ghét, thật sự coi anh là người chết sao?

,

Ngón tay lướt qua cơ thể cô như gảy đàn, nhìn cô cau mi tâm lại, vẻ mặt không không tình nguyện.

Anh càng có ý nghĩ chinh phục cô.

Cho dù là cơ thể, hay là trái tim ——

“Diêu Hữu Thiên, không được tiếp tục nghĩ đến ở bên cạnh Chiến Li nữa, cô là vợ của tôi, là của tôi.”

Nụ hôn, di chuyển xuống theo ngón tay.

Nhẹ nhàng gặm cắn da thịt mịn màng ở cô cô, hoan ái dưới tên trừng phạt. Rốt cuộc là để trừng phạt, hay là để thỏa mãn mình?

Bản thân Cố Thừa Diệu cũng không phân biệt rõ.

,

Ngón tay lúc nhẹ lúc mạnh, nụ hôn từ từ thả nhẹ.

Nhìn Diêu Hữu Thiên vật lộn, giãy giụa, cuối cùng biến thành thả lỏng, chịu đựng trên người anh.

Cuối cùng là vẻ mặt giống như đau khổ lại giống như vui sướng, là hưởng thụ, lại dường như là kiềm chế ——

Cho dù là loại nào, sự tức giận anh nhẫn nhịn ba ngày, đều được giải thoát vào lúc này.

Những bất mãn, vướng mắc, khó chịu ứ đọng kia, dường như đều đã tìm ra được một lối ra ——

Tình yêu đối với Diêu Hữu Thiên, khiến động tác của anh không thô bạo nổi.

,

Nhưng sự thực trong lòng cô có một người đàn ông khác lại làm cho tâm trạng của anh cực kỳ tồi tệ.

Anh chỉ có thể không ngừng va chạm vào nơi sâu nhất của cô. Hết lần này đến lần khác. Muốn cho cô biết, rốt cuộc ai mới là chồng của cô.

“Cô là của tôi. Diêu Hữu Thiên, cô nghe cho rõ, cô là của tôi ——“

“Đừng nghĩ đến việc ở bên cạnh người đàn ông khác. Trừ phi tôi chết.”

Không. Không đúng, cho dù chết, anh cũng phải kéo theo cô, không cho người đàn ông khác bất cứ cơ hội nào ——

Cô, chỉ có thể là của anh ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

【 Hậu trường 】

Má Nguyệt: Tại sao mỗi lần tức giận anh đều muốn lôi kéo Thiên Thiên XXOO?

Cố tam thiếu: Người phụ nữ không nhớ rõ, tôi phải khiến cô ấy hiểu rõ, biết rõ, cô ấy là của ai.

Má Nguyệt: Đừng có kiếm cớ cho sự vô liêm sỉ của mình. Rõ ràng chính là anh thèm khát người ta rất lâu rồi.

Cố tam thiếu: Cô còn muốn tôi đá cô ra ngoài không gian sao?

Thiên Thiên: Má Nguyệt, tôi kháng nghị, tôi không muốn XXOO. Tôi muốn đổi nam chính. Tôi muốn ở bên Chiến Li ——

Cố tam thiếu: . . . . . . Em nói cái gì? ( có sát khí )

Má Nguyệt: . . . . . . Hình như chuyện này có thể ( nghiêm túc suy tư )

Cố tam thiếu: Nếu như cô dám đổi nam chính, cô cứ tiếp tục ở bên ngoài không gian đi.

Má Nguyệt: . . . . . . Chuyện này thật sự không thể.

Thiên Thiên: . . . . . . Kháng nghị, lệ rơi ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.