Editor: Xám
Trán chống lên cửa sổ thủy tinh. Cảm giác lạnh như băng, khiến cô hơi hồi thần lại.
Những cảnh tượng đó lóe lên trong đầu cô giống như cưỡi ngựa xem hoa.
Trong lòng cô biết rõ, không phải Cố Thừa Diệu không yêu cô, chỉ là không tin cô.
Anh không tin sự trung thành của cô, không tin vào tình yêu của cô, không tin cô không hề phản bội anh.
,
Bọn họ là vợ chồng, là quan hệ vốn phải thân mật nhất trên thế giới này.
Nhưng vì những sự không tin tưởng đó, mà bày ra một tấm hàng rào ngăn cách lẫn nhau.
Mà cô cũng không biết, phải phá vỡ hàng rào này như thế nào.
Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của cô, Tiểu Vi lại đi vào. Lần này trên mặt hoàn toàn là vẻ vui mừng.
Trên tay cô ôm một đóa hoa hồng đỏ thật to, thoạt nhìn là 999 đóa. Vòng ở trong là hoa màu hồng phấn xếp thành hình trái tim, bên ngoài là màu đỏ, nhìn lãng mạn lại quyến rũ.
“Tổng giám đốc, hoa của chị.”
,
Diêu Hữu Thiên ngây người, nhìn bó hoa hồng đỏ kia có chút ngây ngẩn.
Hôm nay là Valentine, cô vốn không hi vọng trong lúc chiến tranh lạnh với cô Cố Thừa Diệu vẫn nhớ ra.
Bây giờ anh lại tặng hoa cho mình?
Theo bản năng nhận lấy hoa, trên mặt của cô hiện lên nụ cười dịu dàng ngay cả bản thân mình cũng không chú ý đến.
Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm, tên ngốc Tiểu Mã kia cũng biết tặng hoa cho cô vào hôm nay, vậy Cố Thừa Diệu thân là ông chủ, chắc hẳn cũng sẽ không bỏ sót hoa của Diêu Hữu Thiên chứ?
Sau khi Tiểu Vi ra ngoài, Diêu Hữu Thiên nhìn bó hoa kia có chút vui mừng, có chút sung sướng, còn có chút cảm động.
,
Xem ra, anh không quên hôm nay là Valentine, còn là ngày kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ.
Tâm trạng vốn dĩ muốn ly hôn của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên đã lung lay.
Có lẽ, cô vẫn có thể nỗ lực một lần vì quan hệ giữa bọn họ.
Chỉ cần khiến Cố Thừa Diệu tin tưởng mình, tất cả đều sẽ giải quyết dễ dàng.
,
Buổi chiều hôm đó đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, trôi qua rất chậm, lại xem như rất nhanh.
Cô đã rất vội vã muốn xem thử, sau khi tan làm Cố Thừa Diệu sẽ tặng cho mình một bất ngờ vui vẻ như thế nào.
Chỉ là chờ mãi đến khi tan làm, cô cũng không nhận được điện thoại của Cố Thừa Diệu, thậm chí tin nhắn cũng không có.
Ôm bó hoa hồng lớn kia rời khỏi công ty.
Dọc đường đều phải đối mặt với ánh mắt hâm mộ của nhân viên công ty nhà mình. Cúi thấp đầu, hít mùi hương thơm dịu của hoa hồng một cái thật sâu.
Cố Thừa Diệu, anh sẽ tới sao?
,
Ý nghĩ này vừa hiện lên, một chiếc xe đúng lúc dừng ở trước mặt cô.
Hai chân thon dài của Cố Thừa Diệu bước xuống từ thân xe màu đen hình giọt nước.
Trên tay cầm một bó hoa hồng xanh lớn, có điều khi mắt anh nhìn đến hoa hồng đỏ trên tay Diêu Hữu Thiên, hơi híp lại.
Diêu Hữu Thiên nhìn hoa trên tay anh, lại nhìn hoa trên tay mình, trong mắt thoáng hiện chút nghi hoặc.
Trong bụng ngẩn ra, cúi đầu, bắt đầu tìm trong bó hoa hồng đỏ.
,
Từ trong những đóa hoa màu hồng phấn, cuối cùng cô đã tìm được, một chiếc thiệp màu hồng phấn kẹp ở bên trong.
"Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân."*
* Trích từ bài thơ Ly Tứ Kỳ 4 của Nguyên Chẩn. Dịch nghĩa:
Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Nguồn:
https://www.thivien.net/Nguy%C3%AAn-Ch%E1%BA%A9n/Ly-t%E1%BB%A9-k%E1%BB%B3-4/poem-z8m4XkS4QWih5hDz_Wg...Hai hàng chữ rồng bay phượng múa, không phải chữ viết mạnh mẽ có lực của Cố Thừa Diệu. Ngược lại là của một người khác.
Mà người sẽ nói như thế, hình như cũng chỉ có anh thôi.
Chiến Li ——
,
Một khi hai chữ này hiện lên, cô đã có chút ôm không nổi hoa trên tay nữa.
Theo bàn năm muốn vò thiệp thành một cục rồi vứt đi, động tác của một bàn tay khác lại nhanh hơn cô nhiều.
Cố Thừa Diệu lấy tấm thiệp trên tay cô.
Khi nhìn thấy chữ phía trên, tròng mắt sâu thẳm như biển híp lại.
Diêu Hữu Thiên cảm thấy xung quanh cô tản ra hơi thở lạnh lẽo, trong tiết trời đầu xuân này, chỉ khiến cô cảm thấy lạnh lẽo từng cơn.
,
Khóe miệng hơi giật giật, Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ của Diêu Hữu Thiên. Vò thiệp trên tay thành một cục.
“. . . . .” Môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, muốn nói gì đó, lại cảm thấy không thể nói được gì.
Cô không ngờ Chiến Li sẽ tặng hoa cho mình, tấm thiệp này giấu bên trong một đống hoa hồng màu hồng phấn.
Cô cũng không ngờ không phải do Cố Thừa Diệu tặng.
Hành động vừa rồi của cô, lại khiến anh hiểu lầm rồi.
,
Bó hoa trên tay Cố Thừa Diệu, bị anh nắm rất chặt.
Hôm nay là Valentine, ban đầu anh lại quên mất. Anh vốn dĩ không để tâm đến những ngày lễ như thế này.
Nhưng sáng sớm, Tiểu Mã lại đặt hoa, lại tìm anh nhờ giúp đỡ, bởi vì cậu ta muốn mời Tiểu Vi đến club tư nhân của nhà nào đó ăn cơm, nhưng cậu ta lại không phải hội viên. Muốn nhờ Cố Thừa Diệu đánh tiếng.
Cố Thừa Diệu đã giúp cậu chuyện này, Tiểu Mã rất có mắt nhìn mà hỏi anh, có nhà hàng nào ngon không? Bởi vì hôm nay là Valentine, nhất định người rất đông.
Lại hỏi anh có cần giúp đặt hoa không ——
,
Có một trợ lý biết lấy lòng như vậy, Cố Thừa Diệu cho dù muốn không nhớ hôm nay là Valentine cũng khó.
Quan trọng hơn là chị già nhà anh còn cố ý gọi điện thoại cho anh. Nói hôm nay cô và Đường Diệc Thâm đều phải đi chơi Valentine, không về nhà ăn cơm.
Chuyện ngày hôm qua nhờ Diêu Hữu Thiên làm bánh bí đao, để hôm sau làm cũng được.
Thuận tiện còn chỉ điểm cho em trai nhà mình một chút, bảo anh nhất định nhất định phải nhớ hôm nay là Valentine, phải khiến cho phụ nữ bất ngờ.
Có hai chuyện này ở phía trước, Cố Thừa Diệu dù không muốn nhớ thế nào, cũng nhớ được, hôm nay là Valentine.
Không nghe lời đề nghị của Tiểu Mã tặng hoa hồng đến công ty Diêu Hữu Thiên trước một bước.
,
Anh mang một bó hoa lớn như vậy đến đón cô, mở chiếc xe mui trần của anh, anh tin rằng hành động này càng có thể thể hiện thành ý của anh hơn so với chỉ tặng một bó hoa đến công ty cô.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Chỉ là, hình như anh đã đến chậm một bước. Trước khi xuống xe, anh đã thấy, Diêu Hữu Thiên ôm một bó hoa hồng lớn, cúi đầu, hít thật sâu, giống như thứ cô đang ôm, không phải hoa hồng, mà là trân bảo.
Có người đã giành tiếng thơm trước anh, lấy lòng Diêu Hữu Thiên trước một bước.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.
Người sẽ nói câu này, không phải Chiến Li, thì là ai?
Lại nhìn hoa hồng trên tay Diêu Hữu Thiên, nhất là hình trái tim xếp từ hoa hồng màu hồng phấn kia, cứ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Diêu Hữu Thiên đứng đó, bó hoa hồng lớn trên tay ném không được, mà không ném cũng không được.
,
Ném đi, sẽ khiến Cố Thừa Diệu chột dạ, không ném, nhìn sắc mặt của anh đã biết tâm tranjglucs này của anh.
Nhất thời đứng đó, không có hành động gì.
Mà Cố Thừa Diệu răng cắn đến sinh đau lại dùng toàn bộ ý chí mới bắt mình không nói ra những lời sẽ khiến Diêu Hữu Thiên không vui.
Không nói một lời ném thiệp vào thùng rác ven đường, thuận tay ném cả hoa hồng trên tay Diêu Hữu Thiên đi.
Lại nhét hoa trên tay mình vào tay cô.
Diêu Hữu Thiên nhìn anh ném thiệp và hoa đi, kinh ngạc nhận lấy hoa trên tay anh, im lặng mặc anh dẫn mình lên xe anh.
,
Diêu Hữu Thiên trong lòng có chuyện, không hề nhìn thấy, ở con đường đối diện, phía sau một tấm biển quảng cáo.
Chiến Li đứng ở đó, nhìn hoa anh tặng bị Cố Thừa Diệu vứt bỏ, lại nhìn cô bị Cố Thừa Diệu đưa đi.
Vốn dĩ đáy lòng mơ hồ tồn tại một chút mong chờ, vào lúc này ý nghĩ nếu như Cố Thừa Diệu không xuất hiện, anh có thể cùng Diêu Hữu Thiên trải qua một Valentine tốt đẹp đã tiêu tan.
Vẫn là anh xuất hiện quá muộn. Quá muộn.
,
Màn đêm bắt đầu buông xuống, lại là lúc tan ca thứ hai, trên đường phố Bắc Đô tắc rất kinh.
Thời tiết đầu xuân rất lạnh. Người qua lại tốp năm tốp ba trên lối đi bộ.
Có nam nữ trẻ tuổi đi cạnh nhau. Người đàn ông ôm vai cô gái, trên tay cô gái cũng giống như cô, ôm một bó hoa hồng ——
Quay đầu nhìn Cố Thừa Diệu một cái, anh đang lạnh mặt chuyên tâm lái xe. Rõ ràng phía trước là đèn đỏ, xe của anh bị vây trong trận địa xe.
Thế nhưng anh vẫn nhìn lên phía trước, không cho cô một ánh mắt nào.
,
Im lặng, cô không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì. Cũng không muốn giải thích.
Cứ như vậy, không khí bên ngoài xe cực lạnh, nhiệt độ bên trong xe cũng không cao hơn bao nhiêu, cả đường không nói một lời đã đến nơi muốn đến.
Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu đưa đến club tư nhân lần trước.
Tuyết đổ lần trước, đã tan từ lâu rồi.
Nhà hàng cực kỳ hợp hoàn cảnh, phía trên mỗi một chiếc bàn lớn, đều đặt một cành hoa hồng đỏ.
,
Bọn họ được bồi bàn dẫn đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới phát hiện ra, cả nhà hàng chỉ có hai người bọn họ.
Vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng người ngồi ở đối diện cô, vẫn lạnh mặt như cũ
Trong lòng tức giận, cho dù Diêu Hữu Thiên có nhẫn nhịn hơn nữa, lúc này cũng tức giận.
“Không muốn ở cạnh em, anh có thể đưa em về nhà. Không cần phải tỏ thái độ với em.”
Cô chỉ là không nhìn rõ, trong hoa hồng còn có một tấm thiệp, nếu không nhất định sẽ không ôm nó xuất hiện trước mặt anh.
,
Cô vẫn chưa đến mức không hiểu chuyện như vậy.
Động tác đang định bưng cốc lên uống nước của Cố Thừa Diệu ngừng lại, tay cầm cốc nổi gân xanh.
Cuối cùng chỉ uống nước trong cốc một hơi cạn sạch, lại không nói lời nào.
Diêu Hữu Thiên bị hành động của anh càng làm cho không thoải mái: “Cố Thừa Diệu, lẽ nào em nói sai? Bây giờ anh tỏ thái độ như vậy, là có ý gì? Lẽ nào em biết Chiến Li sẽ tặng hoa cho em? Hay là em bảo anh ấy tặng?”
,
Anh tức giận như vậy, hoàn toàn không có lý chút nào.
Hàm răng Cố Thừa Diệu cắn đến sinh đau, nhắm hai mắt lại, lúc mở ra vẻ mặt đã khôi phục sự bình tĩnh.
Vỗ tay phát ra tiếng, lập tức đã có nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong từ lâu. Thịt bò bít tết bảy phần chín vẫn đang tỏa hơi nóng, sâm banh đã mở ra.
Bồi bàn rót rượu cho hai người, khom người, lại cực kỳ lễ phép lui ra.
“Ăn cái gì đi.”
,
Giọng nói của anh rất nhạt, Diêu Hữu Thiên cảm thấy tất cả sức lực của mình giống như đều đánh vào bông vậy.
Có chút nản lòng, lại có chút buồn bực.
“Cố Thừa Diệu ——” Cô thật sự muốn sống hạnh phúc với anh. Muốn làm anh tin tưởng mình.
Tại sao đối với anh mà nói, lại khó khăn như vậy?
“Ăn cái gì đi.” Lời nói của Cố Thừa Diệu, gần như là bật ra từ trong hàm răng. Giống như nếu như cô không ăn, anh sẽ tự mình đút cho cô vậy.
,
Diêu Hữu Thiên bất đắc dĩ, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.
Hương vị của bò bít tết rất chuẩn, cô lại ăn không thấy ngon. Bữa cơm này đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, cực kỳ giày vò.
Mà Cố Thừa Diệu, cũng thế.