Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 233: Giữ lại làm chứng cứ



Công trường có bụi, ông dính vào, ngứa, tự mình gãi.

Diêu Đại Phát lúc đó, đã giải thích với bà như vậy.

Bà đã tin.

Bà vốn là một người phụ nữ đơn thuần, truyền thống. Bà sẽ không dùng ý định không tốt để suy đoán chồng của mình.

Nhất là gần đây tập đoàn Chính Phát xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, bà biết ông bận, ông cũng mệt. Trong lòng rất hiểu lại càng đau lòng hơn.

Đương nhiên cũng đã bỏ lỡ, vẻ hốt hoảng khác với bình thường trên khuôn mặt chất phác của Diêu Đại Phát.

Nhưng sau này, chứng minh bà đã sai rồi.

,

Ngày hôm sau, có một người phụ nữ tìm tới cửa. Nói muốn Diêu Đại Phát chịu trách nhiệm với cô ta.

Lúc ấy bà đã trợn tròn mắt.

Nhất là sau khi nhìn thấy những tấm hình đối phương đưa ra.

Càng thêm hoàn toàn không có cách nào phản ứng.

“Chồng bà ấy mà, nói người ông ấy yêu là tôi. Còn nói muốn lấy tôi.”

“Xem con người bà cũng gọi là biết điều. Vậy thì tốt rồi, bà nhường lại vị trí bà Diêu, tôi bảo đảm, sẽ bảo ông ấy cho bà tiền cấp dưỡng nhiều một chút, thế nào?”

,

“Người phụ nữ này, phải tự mình biết mình, bà xem bà đã là phụ nữ luống tuổi rồi. Đàn ông lại không yêu bà nữa, tự mình rời đi, cũng sẽ không khiến người ta chán ghét, bà nói có đúng không?”

Người phụ nữ kia, dùng giọng điệu gió thoảng mây bay nói ra chuyện ngoại tình của chồng bà.

Cô ta trẻ tuổi hơn bà, dung mạo xinh đẹp hơn bà.

Quan trọng hơn là thái độ quyết kiệt, lời lẽ hùng hổ dọa người của cô ả.

Cho dù tuổi tác của Tuyên Tĩnh Ngôn gấp đôi cô ta, cũng vẫn không có cách nào phản ứng.

Đương nhiên, khiến bà không thể phản ứng, ngoài thái độ của người phụ nữ kia ra, còn cả chuyện ngoại tình của Diêu Đại Phát.

Những bức hình đó, lời nói dối của ông, khiến bà đột nhiên cảm thấy mình giống như một câu chuyện cười.

Lời editor: Để tránh tình trạng truyện bị copy thì giờ mình sẽ đăng 1 phần chương mới + chương cũ bất kỳ, 1 ngày sau mình sẽ cập nhật toàn bộ chương mới. Mọi người thông cảm giúp mình nhé. Bên dưới là chương cũ.

Mang theo ý nếu không được việc thì không ngừng.

Nhịp tim của Diêu Hữu Thiên rất nhanh, vào lúc Chiến Li muốn động vào cô lần nữa.

Cô lạnh giọng mở miệng: "Anh đã đủ chưa?"

,

Động tác của Chiến Li ngừng lại, Diêu Hữu Thiên cong môi, trong mắt đẹp là vẻ giễu cợt không che giấu: "Thì ra sở thích của anh Chiến đặc biệt như thế, thích cưỡng ép phụ nữ?"

"Cho dù bây giờ anh có ở bên trên tôi, tôi cũng nhất định không thể phản kháng. Có điều Chiến Li ——" Âm cuối kéo dài, mang theo phẫn nộ khó mà kiềm chế: "Trừ phi anh có thể giết tôi, tôi nhất định tống anh vào tù. Sau đó hận anh đến chết."

Cô không biết rốt cuộc cô đã làm gì, chọc vào tên điên này.

Thế nhưng, cô tuyệt đối sẽ không để mặc anh ta làm nhục mình. Nếu như anh ta thật sự dám cưỡng ép, vậy thì cho dù cô làm quỷ cũng sẽ không tha cho anh ta.

,

Chiến Li không có động tác gì, anh không tiến thêm bước nữa, nhưng cũng không buông Diêu Hữu Thiên ra.

Anh chỉ liếc nhìn cô, liếc nhìn vẻ căm ghét, phẫn nộ, khinh bỉ, và cả không biết xấu hổ lộ ra trong mắt cô.

Mỗi một loại cảm xúc, mỗi một ý tứ ánh mắt biểu đạt ra, đều có thể ép anh phát điên.

Anh có một kích động, không quan tâm đến điều gì hết, cứ như vậy, muốn cô.

Không thể khiến cô yêu, làm cô hận cũng tốt.

,

Anh không muốn.

Anh không muốn cô hận mình, không muốn chút nào.

Tay không có sức rũ xuống, dã thú trong lòng bị anh ra sức ngăn chặn.

Nhưng anh đè nén được dục vọng trong lòng, lại không đè nén được khát vọng trong lòng.

Anh không thể buông tay, không thể bỏ đi như vậy.

,

Cưỡng ép cô, anh không muốn.

Không cưỡng ép cô, cô lại khiến anh đau khổ.

Tiến thoái lưỡng nan.

Chiến Li cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ có ngày phát điên.

Mà anh đã sắp điên rồi.

,

Trong nháy mắt tay anh từ từ buông xuống, Diêu Hữu Thiên biết cách của mình sắp có hiệu quả rồi.

Nhưng cô sẽ không ngây thơ cho rằng, bây giờ cô đã an toàn.

Tay len lén dò tìm về phía cửa, cơ thể cô dán lên cánh cửa, cẩn thận di chuyển sang ngang.

Chiến Li rơi vào trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý đến động tác của Diêu Hữu Thiên.

Tay của Diêu Hữu Thiên đã chạm vào tay cầm cửa, nhẹ nhàng vặn, cửa đã có thể mở ra.

Nhưng tiếng động lạch cạch đó đã thức tỉnh Chiến Li.

,

"Em muốn trốn?" Trong lòng anh, dâng lên cơn phẫn nộ ngay chính anh cũng khó nói thành lời: "Sao em có thể trốn? Em không muốn ở bên cạnh anh đến vậy sao?"

Anh yêu cô như vậy.

Cho dù cô làm gì, có nhớ mình hay không, cho dù trong lòng cô có anh hay không, anh cũng vẫn yêu cô.

Nhưng cô thì sao? Lại một lòng muốn trốn chạy khỏi anh?

Anh đột nhiên vươn tay vây cô trong lòng mình, cúi đầu xuống, không hề nghĩ ngợi hôn lên môi cô.

,

Lần này, Diêu Hữu Thiên không tránh thành công, để anh hôn được.

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không ngờ anh sẽ làm như vậy. Tránh không kịp, chỉ đành cắn chặt hàm răng, dù thế nào cũng không chịu để cho anh tiến thêm một bước.

Chiến Li lại không chịu buông tha dễ dàng như vậy.

Giữ chặt eo cô, hoàn toàn mang theo ý đồ cướp đoạt và xâm lược, muốn đánh chiếm thành trì.

Diêu Hữu Thiên cực lực phản kháng, anh lại liều mạng không chịu buông tay. Môi của cô, bị anh cọ xát sinh đau đớn.

Bất đắc dĩ, đành phải mở miệng, cắn thật mạnh xuống môi Chiến Li.

,

Môi của anh đã bị cô cắn rách.

Máu tươi chảy ra, môi mỏng dính máu, lộ ra vẻ gợi cảm kỳ dị.

Anh bị đau, nhưng không chịu buông tay, cố chấp muốn nhiều hơn.

Cánh môi xinh xắn kia ngọt ngào như trước đây. Anh không khống chế được.

Diêu Hữu Thiên thấy anh ta mãi không chịu buông tay như vậy, trong lòng cực hận, giơ chân đá tới vùng kín của anh ta.

Trong lúc Chiến Li né tránh, không thể không buông tay.

Vào lúc này Diêu Hữu Thiên cũng đã có được tự do.

,

Nhanh chóng kéo cửa ra muốn rời khỏi.

Cơ thể lại một lần nữa bị Chiến Li kéo trở về. Anh liều mạng nắm chặt cổ tay cô.

Sức lực đó lớn đến mức, gần như sắp siết nát cổ tay cô.

"Vì sao? Vì sao lúc nào em cũng muốn trốn chạy?"

Ở bên cạnh anh, đau khổ đến vậy sao?

Rõ ràng trước đó bọn họ đã nói, sẽ ở bên nhau suốt cả một đời.

,

Một đời của cô, đã dành cho người khác. Còn anh thì sao?

Vẫn ở đây chờ cô.

"Triệu Bách Xuyên đó có gì tốt? Chẳng phải anh ta chỉ là một diễn viên thôi sao? Anh ta so được với anh sao?"

"Thiên Thiên. Tại sao anh ta có thể, anh lại không thể?"

Anh ta không cam lòng, thật sự không cam lòng: "Nếu như em nhất định muốn tìm đàn ông, tìm anh đi. Anh cũng có thể khiến em thỏa mãn."

,

Cổ tay Diêu Hữu Thiên bị anh kiềm chế, không cách nào động đậy. Nếu như có thể cử động, tin rằng mình nhất định sẽ tát tiếp cho anh ta hai cái bạt tai.

Người đàn ông này, thật sự quá đê tiện.

Anh ta cho rằng cô là người thế nào? Cho rằng cô là dâm phụ sao? Cho rằng cô nhìn thấy đàn ông là muốn sao?

Triệu Bách Xuyên ngã bệnh, sắp chết.

Cô và anh là bạn bè.

Cổ vũ bạn bè một chút, động viên đối phương. Có lẽ kẻ điên giống như Chiến Li sẽ không hiểu được tình cảm này phải không?

,

Sao mà anh ta biết được cảm giác đó?

Cô nghĩ đến vẻ khổ sở ẩn giấu dưới lời nói của Triệu Bách Xuyên, nghĩ đến đôi mắt tràn đầy vẻ không cam lòng của anh.

Anh ấy đã đáng thương như vậy rồi. Người đàn ông này còn nghĩ quan hệ của bọn họ sang hướng bẩn thỉu như thế.

Không thể tha thứ, thật sự không thể tha thứ.

"Anh Chiến, anh đang tức giận cái gì? Anh đang hận cái gì? Chuyện đó có liên quan đến anh sao? Anh là gì của tôi?"

"Muốn tức giận, cũng phải là chồng tôi mới có tư cách chứ?"

,

"....." Chiến Li cứng đờ, ngơ ngác nhìn Diêu Hữu Thiên.

Cô lại cảm thấy như thế hoàn toàn chưa đủ: "Trên thế giới này, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể làm tôi thỏa mãn, chỉ riêng anh không được."

"Bởi vì anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm, vô cùng ghê tởm —— "

Giọng nói của cô, không hề sắc bén. Giọng nói của cô, thậm chí còn có thể gọi là nhẹ nhàng chậm chạp.

Cô nói ra cảm giác về anh từng câu như vậy. Không hề nhận ra, đang đâm vào tim anh từng dao, từng dao.

,

Bước chân Chiến Li lảo đảo, gần như đã sắp đứng không nổi nữa.

"Thiên Thiên ——" Rốt cuộc cô ấy có biết không...

"Đừng gọi tôi thân thiết như vậy." Cảm giác không thoải mái đó của Diêu Hữu Thiên lại kéo đến, cảm giác đó khiến cô càng thêm điên cuồng muốn công kích người đàn ông xấu xa, đê hèn trước mặt.

"Bạn của tôi mới gọi tôi như vậy. Anh gọi tôi như thế, chỉ có thể khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

Cô liên tục dùng ba từ ghê tởm, trái tim Chiến Li đã vỡ tan nát, không còn cách nào tiếp nhận được.

"Còn nữa, tôi ghét anh, mời anh về sau cách xa tôi một chút. Bằng không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."

,

Diêu Hữu Thiên nói xong, dùng sức đẩy anh ra. Nhặt túi xách vừa rồi vì xô đẩy mà rơi xuống, kéo cửa đi ra ngoài.

Tay Chiến Li đã giơ lên, nhưng lại buông xuống. Muốn ngăn cô lại, cuối cùng lại cảm thấy mệt mỏi đến thế.

Vì sao anh lại cứ không nhìn ra?

Rõ ràng trong lòng biết rất rõ, cô đã quên tất cả. Cũng không còn là Thiên Thiên mà anh yêu trước đây nữa.

Trong lòng lại vẫn không muốn buông tay.

,

Là vì cô ở bên cạnh Triệu Bách Xuyên, khiến anh sinh ra liên tưởng sai lầm.

Mà anh dưới cơn nóng giận, lại một lần nữa phá hỏng tất cả.

Thậm chí anh chưa nói với cô. Những chuyện Cố Thừa Diệu đã làm.

Gã đàn ông đó, hoàn toàn không yêu cô.

Hoặc có lẽ, Diêu Hữu Thiên đã biết Cố Thừa Diệu có vấn đề, cho nên mới ở cùng Triệu Bách Xuyên?

Là vậy sao?

,

Chiến Li không biết. Quan tâm sẽ bị loạn, cả người anh đều đã loạn rồi.

Thứ cả người có thể cảm nhận được, ngoài đau lòng ra, cũng chỉ là đau lòng.

Thiên Thiên, tại sao em có thể đối xử với anh như vậy? Nếu như có một ngày, em nhớ lại tất cả. Em có hối hận không? Hối hận vì sự tuyệt tình của em với anh hôm nay?

Cả người Chiến Li đều rơi vào một vòng luẩn quẩn.

Khi không nhìn thấy, còn có thể khống chế. Hiện giờ, lại càng lúc càng không khống chế nổi.

,

Mệt mỏi ngồi xuống sàn nhà, cơ thể Chiến Li mềm nhũn, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, trong đầu chỉ còn lại bóng hình của Diêu Hữu Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.