Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 242: Đi phá thai



Editor: Xám

“Sắc mặt tệ như vậy, đã đi phá rồi sao? Tại sao không gọi anh đi cùng?”

Giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại cực kỳ tuyệt tình.

Diêu Hữu Thiên ngay cả biến sắc cũng khó, sắc mặt càng trắng bệch hơn, lạnh lùng lườm anh một cái.

Đang định mở miệng, ánh mắt lướt qua bờ vai anh, nhìn thấy mấy anh trai ngồi trên ghế sofa, cố gắng mấp máy miệng, không để cho mình lộ ra sơ hở, nhưng giọng nói kiềm chế vẫn mang theo tức giận rõ ràng.

Híp mắt lại, giọng nói đè xuống cực thấp: “Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy.”

,

Đủ rồi?

Như vậy làm sao mà đủ?

“Thiên Thiên, em nói em không bỏ được, rốt cuộc đứa bé này, có phải của tên họ Chiến?”

Đối diện với sắc mặt biến đổi của cô, Cố Thừa Diệu vẫn đang cười.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, không kiêng dè chút nào kéo người cô vào trong lòng. Xoay người đã đối diện với Tuyên Tĩnh Ngôn vừa mới đi ra từ hướng phòng ăn: “Mẹ, mẹ xem, Thiên Thiên tức giận rồi này.”

“Sao vậy?” Hôm nay tâm trạng Tuyên Tĩnh Ngôn tốt hơn hôm qua không biết bao nhiêu lần.

Chồng không ngoại tình, đối với bà mà nói đây chính là tin tốt lớn nhất.

“Trách con hôm qua không về.” Lúc Cố Thừa Diệu nói câu này, tay ôm trên eo Diêu Hữu Thiên hơi dùng lực: “Đang giận con ạ.”

“Thiên Thiên. Con lại tùy hứng rồi.” Lúc Tuyên Tĩnh Ngôn nói chuyện, mới phát hiện sắc mặt của Diêu Hữu Thiên trắng bệch đến dọa người: “Thiên Thiên, con làm sao vậy? Sao mặt của con lại trắng như vạy?”

,

“Nói bóng nói gió.” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu cũng đầy ý chỉ trích: “Trách con ngày hôm qua không về nhà, hôm nay lại không quay về kịp thời, một mình đi lại ở bên ngoài hơn nửa ngày. Xem cái tay này, lạnh cứng đến thế này rồi.”

Lúc anh nói chuyện, không quên đặt tay Diêu Hữu Thiên trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa: “Anh xoa cho em.”

Lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên biết được, Cố Thừa Diệu có bản lĩnh thế này, nói dối đến mức không cần bản nháp.

Đáng giận hơn là, ngay trước mặt mẹ và cả anh trai, cô lại không có cách nào rút tay về, không có cách nào phản bác ——

Chỉ có Diêu Hữu Quốc là ngoại lệ.

,

Anh biết chuyện của diêu Đại Phát là do Cố Thừa Diệu tính kế, đương nhiên biết Diêu Hữu Thiên vẫn còn đang tức giận Cố Thừa Diệu.

Mà điều anh không biết là em gái mình đã mang thai, mà Cố Thừa Diệu nghi ngờ đứa bé đó không phải là con của anh.

Nếu như anh biết, chỉ sợ lúc này ý định đánh Cố Thừa Diệu một trận tơi bời cũng có.

Cho nên lúc này trong lòng biết rõ Cố Thừa Diệu đang nói dối, nhưng vì kiêng nể suy nghĩ của ba mẹ, đã xem nhẹ sắc mặt tái nhợt của em gái.

Theo anh thấy nếu như hôm qua Diêu Hữu Thiên đã lựa chọn dằn chuyện này xuống trước mặt ba mẹ, có chút khó chịu, có chút không vui, cũng là bình thường.

,

“Thiên Thiên, lần sau muốn đi đâu thì gọi anh, anh sẽ đi cùng em. Sức khỏe quan trọng.”

“Anh cả.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên biết rõ Diêu Hữu Quốc hiểu lầm, muốn phơi bày bộ mặt thật của Cố Thừa Diệu nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.

Cô phải nói thế nào? Cô đã mang thai, nhưng Cố Thừa Diệu nghi ngờ đứa bé này không phải của cô, muốn cô phá bỏ?

Nếu cô thật sự nói ra, chỉ sợ Cố Thừa Diệu nhất định sẽ bị ba mẹ và anh trai nổi tiếng bao che đuổi ra khỏi nhà.

Cơ thể đứng đờ ở đó càng trở nên không biết phải làm như thế nào.

,

“Ăn cơm đi.” Tuyên Tĩnh Ngôn hơi chỉ trích nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Con cũng thật là. Biết trời lạnh như thế, không có việc gì thì về nhà sớm một chút. Mau tới ăn cơm, uống bát canh nóng là tốt rồi.”

Diêu Hữu Thiên gật đầu qua quýt, tay lại rút ra ngoài không dấu vết, muốn bảo Cố Thừa Diệu buông mình ra.

Sao anh lại để cô được như ý nguyện: “Đúng, phải uống chút canh nóng. Nhìn bàn tay lạnh này này, nếu như em lạnh cóng, anh sẽ đau lòng.”

Anh hơi nhướn đuôi lông mày, giọng điệu dịu dàng như thế, tựa hồ như anh đang nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay vậy.

“Chậc chậc. Anh nói này Cố Thừa Diệu, tốt xấu gì em cũng phải kiêng nể những người độc thân như bọn anh đi chứ?”

,

Diêu Hữu Gia nhìn thấy dáng vẻ này của em rể, da gà rơi đầy đất: “Nổi cả da gà.”

Cố Thừa Diệu chỉ cười, tay vòng ngang eo Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa khẽ dùng sức. Nghiêng người qua, giọng nói không lớn không nhỏ vừa vặn có thể để tất cả mọi người nghe được.

“Thiên Thiên, anh đối tốt với em như vậy, em, đừng tùy hứng nữa.”

Tay Diêu Hữu Thiên buông xuôi bên người siết chặt, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Cố Thừa Diệu, nhưng trong mắt lại không ra sức che giấu vẻ u ám lạnh lẽo chút nào.

Cô lại một lần nữa cảm thấy trái tim mình đã rơi vào trong biển băng vô bờ vô hạn, lạnh lẽo, hơn nữa còn có đau đớn nghẹt thở.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chiến Tiên vừa vào đến phòng làm việc của mình, đã ném thật mạnh tập tài liệu trên tay ra phía sau. Sức lực to lớn khiến cho tài liệu kẹp bên trong rơi ra ào ào, tản mát đầy đất.

“Phế vật, đều là một đám phế vật.”

Nhìn chằm chằm mấy người đi theo phía sau mình, vẻ tàn bạo trên mặt anh ta không giảm mà lại tăng: “Đám phế vật chúng mày, chẳng lẽ không có một người nào nghĩ ra cách để áp chế thằng con hoang đáng chết đó sao?”

Anh ta thật sự đã giận điên lên rồi.

Gia nghiệp nhà họ Chiến, rõ ràng là của anh ta. Công ty nhà họ Chiến, rõ ràng phải là do anh ta làm lão đại.

,

Nhưng bây giờ thì sao?

Lão gia kia không biết là lệch đường gân nào, đã cho thằng con hoang kia 30% cổ phần của Chiến thị.

Cho nó cổ phần thì thôi đi, còn cho nó tham dự vào hoạt động của tập đoàn.

Cho nó làm phó tổng giám đốc gì đó, ngồi lên đầu anh ta.

Vừa nghĩ đến dự án vừa nãy người của anh ta đề xuất đều bị thằng con hoa kia gạt bỏ, mà ông già của anh ta lại không đứng về phía anh ta chút nào, một mực giúp thằng con hoang kia chèn ép mìn.

Chiến Tiên đã có kích động muốn giết người.

,

“Thằng con hoang đáng chết. Tao phải giết nó, tao nhất định phải giết nó ——“

“Tổng giám đốc, anh nhỏ giọng một chút đi.” Một cấp dưới của anh ta vội vàng nhìn ra bên ngoài một cái, lại nhanh chóng đóng cửa lại: “Bây giờ đang ở công ty, nếu để cho chủ tịch nghe được, anh có thể bị ——“

“Tao kệ xác ông ta. Lão già già nên hồ đồ rồi, bây giờ tao chỉ mong sao lão chết đi mới tốt.”

“Tổng giám đốc ——” Mấy cấp dưới vội vàng khuyên nhủ.

Chiến Tiên hít thở không ngừng, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn: “Đúng rồi, bây giờ lão già vẫn chưa thể chết.”

,

Nếu ông ta chết rồi, chuyện thằng con hoang kia cầm trên tay 30% cổ phần đã trở thành sự thực chắc chắn rồi.

Dựa vào đâu chứ?

Anh ta muốn công ty thuộc về anh ta, cũng chỉ có thể thuộc về anh ta.

Thằng con hoang chết tiệt kia, thật sự cho rằng mình không có cách đối phó với nó sao?

“Chúng mày nói xem, có cách gì có thể khiến nó cút khỏi công ty không?” Không chỉ là muốn cút ra ngoài, còn muốn khiến nó vĩnh viễn không thể trở mình.

Anh ta không muốn để Chiến Li chết, cái anh ta muốn là Chiến Li sống không bằng chết.

,

Nheo mắt lại, vẻ u ám trong mắt càng đậm hơn.

“Chuyện lần trước chúng mày giúp tao tra, thế nào rồi?”

Một cấp dưới trong số đó bước lên trước một bước: “Đã nghe ngóng rõ ràng rồi ạ. Tài liệu ngày hôm qua đã đưa tới, em cũng tìm người chứng thực rồi.”

Lúc nói chuyện, đối phương đưa tài liệu đã chuẩn bị xong đến tay Chiến Tiên.

Chiến Tiên nhìn những tài liệu kia, vẻ u ám trong mắt bắt đầu tiêu tán.

Chiến Li à Chiến Li, lần này, tao sẽ xem mày chết như thế nào.

Không, không phải chết, là xem mày sống không bằng chết như thế nào ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáng sớm Diêu Hữu Thiên đã thức dậy.

Mấy ngày nay, cô đều ngủ rất nông, thường nửa đêm đã tỉnh.

Mấy ngày trước là bởi vì chuyện của Diêu Đại Phát, mấy ngày nay là vì Cố Thừa Diệu ——

Vừa mới đứng dậy, cảm giác buồn nôn ở cổ họng làm thế nào cũng không nén xuống dược.

Cô nhanh chóng xông về phía phòng tắm, không ngừng nôn ọe, nhưng không nôn ra được gì.

,

Rất khó chịu.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Người nằm sấp ở cạnh bồn rửa mặt, nôn nghén này mỗi sáng sớm đều phải đến một lần.

Thật may cũng chỉ là sáng sớm, nếu không ba mẹ đã sớm phát hiện cô mang thai rồi.

“Ọe ——” Lại là một tràng tiếng nôn mửa kịch liệt, trong dạ dày trống trơn, cảm giác không nôn ra được bất kỳ thứ gì khiến sắc mặt cô càng trắng bệch hơn, cũng càng tiều tụy hơn ——

Cố Thừa Diệu đứng ở cửa phòng tắm nhìn Diêu Hữu Thiên nôn liên tục.

Ba ngày, suốt ba ngày, bắt đầu từ khi anh biết cô mang thai, khi ở riêng anh đã không còn nói thêm một câu nào với cô.

,

Cho dù ba ngày nay anh luôn ở nhà họ Diêu, nhìn bề ngoài anh và Diêu Hữu Thiên là một đôi vợ chồng vô cùng ân ái, nhưng đó là ở trước mặt người nhà họ Diêu.

Anh không vượt qua được hố sâu trong lòng mình, anh không thể làm cách nào đón nhận một đứa trẻ không phải của mình.

Anh càng không thể nào tiếp nhận quá khứ của Diêu Hữu Thiên và Chiến Li.

Lạnh lùng nhoài người bên cửa, ánh mắt rơi lên khuôn mặt rõ ràng mới có mấy ngày nhưng đã gầy đi không ít của cô.

Lúc này nhìn cô tiều tụy như vậy, tái nhợt đến thế.

,

Không vui trong lòng, càng nặng nề hơn.

Tất cả những điều này, đều là vì đứa bé kia. Nếu như không có đứa bé kia, cô sẽ không nôn mửa, cũng sẽ không khó chịu.

Càng sẽ không khó coi giống như một con quỷ.

Nếu như không có đứa bé này, vậy thì mấy ngày nay cô cũng sẽ không tỏ thái độ với mình. Giống như anh đã nợ cô vậy.

Đứa bé này, không thể giữ ——

,

Quả đấm siết chặt, lại buông ra, lại siết chặt.

Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, mãi đến khi cô không nôn nữa, đứng dậy rót một cốc nước súc miệng.

Cuối cùng anh không nhịn được tiến lên, dùng sức kéo cánh tay cô, kéo nàng đi ra bên ngoài.

“Cố Thừa Diệu, anh làm gì thế?”

Diêu Hữu Thiên bị hành động của anh hù dọa, cả người theo bản năng lùi về phía sau.

“Thay quần áo. Chúng ta đi ra ngoài.” Lạnh lùng, chỉ có mấy cái chữ phát ra.

,

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không hiểu ý anh: “Đi đâu?”

Đã ba ngày anh không để ý đến cô rồi. Ít nhất đóng cửa phòng lại, anh không chịu nói với cô một câu nào.

Cô biết anh đang dùng cách thức này để chiến tranh lạnh với cô, ép cô đi phá bỏ đứa con này.

Nhưng làm sao cô có thể?

Cố Thừa Diệu kéo người cô đến trước tủ quần áo, đẩy cửa tủ ra, tùy ý lấy một cái áo khoác bên trong ra. Ném lên người Diêu Hữu Thiên.

“Đi phá thai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.