Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 25: Rốt cuộc lại là anh ta



Mấy nhân viên phục vụ kia không ngờ sẽ có phát sinh thế này. Ánh mắt quét lên trên người của người đàn ông kia.

Lúc này người đàn ông đang ôm bả vai của Diêu Hữu Thiên, tư thế thân mật lại mang theo vài phần tùy ý. Một mái tóc lộn xộn hơi dài, gần như che khuất lỗ tai. Trên chiếc cằm hơi nhọn đầy vụn râu đen. Nhưng tròng mắt của đôi mắt hẹp dài kia hết sức có hồn.

Thân hình cao gầy khoác một chiếc T-shirt màu đen bên trong, phía dưới là một chiếc quần jeans đầy lỗ rách ——

Nhân viên phục nhìn thấy trang phục của đối phương, lúc này trên mặt lập tức lộ ra vài phần khinh thường .

“Tiên sinh tiểu thư, nếu như các người không mua, cũng đừng gây phiền phức được không?”

Gây phiền phức? Diêu Hữu Thiên vẫn chưa mở miệng, Abbott đã không nhịn được trước.

Cái gì gọi là gây phiền phức?

Thử một bộ trang phục mà thôi, cũng bởi vì hôm nay Diêu Hữu Thiên không mặc hàng hiệu trên người? Cũng bởi vì trang phục hôm nay của anh?

Thật là nực cười.

Mở cửa làm ăn, tươi cười đón khách tám phương. Nhân viên cửa hàng bợ đỡ thế này, đúng là rất lâu rồi anh không gặp. dinendian.lơqid]on

Trong lòng tức giận, giọng nói của Abbott cũng lạnh đi vài phần.

“Làm sao cô biết chúng tôi không mua?” Duỗi tay chỉ vào trang phục trên tay nhân viên cửa hàng, anh vỗ vỗ bả vai của Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, đi thử.”

Diêu Hữu Thiên không hề muốn cao giọng như vậy, có điều bộ trang phục kia, cô thật sự khá thích.

Nhân viên phục vụ nghe thấy giọng điệu này, cũng không nhúc nhích: “Tiên sinh, trang phục trong cửa hàng chúng tôi, giá cả chẳng hề thấp. Các người ——”

Chính bộ vừa rồi Diêu Hữu Thiên nhìn trúng cũng không thấp, yết giá hơn tám vạn, mà nhân viên cửa hàng thật sự không nhìn ra, Diêu Hữu Thiên giống người có tiền mua bộ trang phục giá này.

“Lời này là nói chúng tôi không mua nổi đúng không?” Thái độ Abbott ngang tàng lên: “Kiểu dáng mới mà các cô vừa nói, bây giờ đều lấy ra cho tôi. Thiên Thiên, bây giờ em đi thử từng cái. Thích cái nào, chúng ta lập tức mua toàn bộ.”

Diêu Hữu Thiên nhìn dáng vẻ của Abbott, cuối cùng nuốt lời muốn nói trở lại bụng, mặc anh xử sự.

Anh lên tiếng, nhưng nhân viên cửa hàng không làm việc, ngược lại nhìn về phía Bạch Yên Nhiên.

Bạch Yên Nhiên nhìn một nam một nữ trước mặt.

Người đàn ông kia, nhìn giống như một tên lưu manh. Lời nói ba lăng nhăng, giọng điệu hết sức lỗ mãng, khiến cô có chút nhíu mày. Theo bản năng không vui.

Ngược lại người phụ nữ kia, một mặt yên lặng đứng ở đó, nét mặt bình tĩnh, mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì, cô đều ung dung tùy ý như vậy.

Dáng dấp đối phương cũng rất xinh đẹp, trên người có một loại vẻ đẹp rất yên tĩnh.

Thật lòng mà nói, bộ trang phục vừa rồi, quả thật phù hợp hơn với cô gái này.

Cũng chính bởi vậy, khiến cho Bạch Yên Nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên mấy phần ý nghĩ đối địch mơ hồ.

Loại ý nghĩ đối địch này, đến quá khó hiểu.

Bạch Yên Nhiên chợt cầm lấy bộ trang phục trên tay nhân viên cửa hàng. Nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Thật ngại quá vị tiểu thư này, bộ trang phục này là tôi nhìn thấy trước.”

.

“Cô chắc chắn chứ?” Diêu Hữu Thiên vẫn luôn im lặng cuối cùng đã mở miệng, vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh không gợn sóng, trên mặt mày lại mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Tôi chỉ nhớ, rõ ràng là tôi đưa tay ra trước.”

“Nhưng là tôi nhìn thấy trước.” Đúng là Bạch Yên Nhiên vừa đi vào đã nhìn thấy bộ trang phục này rồi.

“Cô nhìn thấy trước thì là của cô sao? Quần áo trong cửa hàng này, người đi vào đều nhìn thấy được, chẳng lẽ đều là của cô?”

.

Bạch Yên Nhiên nhất thời lúng túng, nói tới đưa tay đúng là cô đã chậm một bước. Diêu Hữu Thiên nói như vậy, khiến trên mặt cô nhất thời có chút băn khoăn.

Nhưng không đợi cô nói gì, vào lúc này một bóng người thong thả bước vào cửa hàng.

Mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy anh, thái độ lập tức trở nên cung kính.

Bạch Yên Nhiên thấy Cố Thừa Diệu xuất hiện, trong mắt lập tức lộ ra một chút mừng rỡ.

.

Cố Thừa Diệu còn chưa vào cửa, thì đã nghe được đối thoại sau cùng của Diêu Hữu Thiên và Bạch Yên Nhiên trước.

Đứng ở trước mặt Bạch Yên Nhiên không chút nghĩ ngợi, kéo cơ thể mảnh khảnh của cô vào trong lòng mình, xoay người nhìn người đối diện.

“Cái cô ấy thích, đương nhiên chính là của cô ấy.”

Không chỉ nói là vài bộ trang phục này, cho dù là cửa hàng này, chỉ cần Yên Nhiên thích, anh tặng cho cô thì có sao?

Trong nháy mắt từ lúc Cố Thừa Diệu vào cửa, Diêu Hữu Thiên cũng có chút giật mình.

Rốt cuộc lại là anh ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.