Anh lại nói thêm một câu, giọng điệu của câu này còn dịu dàng hơn câu trước.
Trong khoảnh khắc Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu ôm lấy, đã rối loạn.
Trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý trăm ngàn lần, nghĩ đến vô số cảnh tượng trùng phùng.
Cô đã từng nghĩ nếu như gặp phải Cố Thừa Diệu cô sẽ thế nào.
Nhưng bây giờ bị anh ôm thật chặt vào lòng, cô lại không phản ứng được một chút nào.
Cô muốn đẩy anh ra, muốn bảo anh buông mình ra.
Cô còn muốn nói anh nhận nhầm người rồi, cô không phải người anh muốn tìm.
,
Nhưng lúc này bị anh ôm vào trong lòng, ôm chặt như vậy, dùng sức như vậy, cô phát hiện hai tay mình lại trở nên vô lực.
Nhịp tim đã loạn.
Cô không hề đề phòng sẽ gặp mặt như vậy, cho nên đại não đã mất đi năng lực suy nghĩ bình thường trong một thoáng.
Cô chỉ có thể để anh ôm thật chặt. Cảm nhận lồng ngực dày rộng ấm áp của anh, vẫn như bốn năm trước. Ấm áp như vậy, rắn chắc như vậy, cho cô cảm giác an toàn như vậy.
Cô đột nhiên trở nên lạc lối, lạc lối trong lồng ngực anh. Có chút không hồi thần lại được.
Mãi đến khi: “Em còn sống, thật tốt.”
,
“Em còn sống, thật tốt. Thật là tốt.”
Ba chữ tốt liên tục, đã tiết lộ tâm trạng của anh lúc này.
Bàn tay ban đầu muốn đẩy anh ra của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên đã dừng lại bất động ở đó.
Trên thế giới này có một loại tình yêu, cho dù bạn có một ngàn vạn lý do để căm hận anh ấy, chán ghét anh ấy, nhưng vẫn sẽ không nhịn được muốn yêu anh ấy, đến gần anh ấy.
Cho dù là lúc cô và Cố Thừa Diệu cãi nhau gay gắt nhất, cô cũng chưa từng ngăn cản ý nghĩ muốn đến gần anh của mình.
Hận Cố Thừa Diệu sao?
Chưa nói tới.
,
Chuyện bốn năm trước, xét đến cùng, cô cũng có lỗi.
Cô mong đợi, yêu cầu ở Cố Thừa Diệu quá cao.
Tận mắt nhìn thấy vợ của mình và người đàn ông khác nằm trên cùng một chiếc giường.
Cho dù là cô, cũng sẽ tin vào điều mắt mình nhìn thấy.
Không hận sao?
Lúc anh ép buộc mình, một mực bắt mình đi phá bỏ đứa bé, quả thực cô đã hận.
,
Cho dù anh nghi ngờ mình hơn nữa, nhưng đó cũng là một sinh mạng mà.
Nhất là nghĩ đến hiện giờ sức khỏe Diêu Phàm yếu ớt như vậy, đều là vì nguyên nhân năm đó. Cô suy đi nghĩ lại cũng không có cách nào không sinh ra mấy phần oán hận anh.
Anh có thể không yêu cô, nhưng không thể dùng cách thức đó để ép buộc cô.
Nhắm mắt lại, cuối cùng khi Diêu Hữu Thiên nghĩ đến Diêu Phàm thì vẫn trở nên cứng rắn.
Giơ tay lên đẩy anh ra, lại phát hiện anh ôm quá chặt, hoàn toàn không đẩy ra nổi.
,
“Thừa anh, mời anh buông tay ra. Anh nhận nhầm người rồi.”
Cô gắng hết sức làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng chính cô cũng biết rõ, giọng nói của cô lúc này cứng nhắc đến mức nào, nụ cười lại giả dối đến mức nào.
Cô càng biết ơn anh đã ôm chặt cô, cho nên mới không thấy được vẻ mặt lúc này của cô.
Bình tĩnh lại, Diêu Hữu Thiên, mày phải bình tĩnh.
Vì cuộc sống bình an sau này của mày, mày nhất định phải bình tĩnh.
,
“Thưa anh, xin anh buông tôi ra được không? Tôi không quen anh ——“
Tay trên eo đột nhiên buông lỏng, anh vẫn ôm cô, nhưng không ôm chặt nữa, cúi đầu đối diện với ánh mắt cô, trên mặt còn lưu lại vẻ dịu dàng vừa nãy.
Có điều ánh mắt đó, lại khiến trong lòng Diêu Hữu Thiên run rẩy.
Đồng tử đen như chim ưng giống như con sói trong đêm tối, đã ngắm chuẩn con mồi của mình, không cho cô có một chút cơ hội chạy trốn nào.
Trong lòng chấn động, giọng nói của cô không hiểu sao đã nhẹ đi rất nhiều: “Anh, thưa anh, xin ——“
“Diêu Hữu Thiên. Em cứ thử giả vờ không quen biết nữa với anh xem.”
,
Hung hãn, lạnh lẽo, là giọng nói của anh.
Tay anh vẫn đặt lên eo cô, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô.
Giống như chỉ cần cô cho ra một đáp án không đúng ý anh, anh có thể bẻ gãy tay cô vậy.
Môi Diêu Hữu Thiên mấp máy. Lời muốn nói không thể phát ra, cô chỉ có thể đứng đờ ở đó, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đã xa cách bốn năm kia.
Khuôn mặt như đao khắc búa đẽo góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen u tối sâu thẳm kia, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.
,
Trong giọng nói đè thấp của anh, lộ ra tức giận thấu xương: “Người phụ nữ chết tiệt này. Em có biết mấy năm nay anh sống thế nào không? Em có biết không?”
Sống không bằng chết.
Anh vì cô, nhớ nhung thành cuồng, gần như sắp đi theo cô, hôm nay cô lại nói một câu không quen hời hợt như vậy?
Cô cho rằng, anh cho phép?
Lòng bàn tay mảnh mai của Diêu Hữu Thiên phủ đầy độ ấm mà bàn tay anh truyền đến. Trong mắt, là đôi mắt nổi đầy tơ máu màu đỏ của anh.
Anh sống thế nào? Đương nhiên cô không biết.
,
Giống như anh sẽ không biết, cô đã sống thế nào.
Mấy tháng mang thai, liên tục nằm trên giường dưỡng thai, không ngừng uống thuốc, không ngừng tiêm thuốc an thai.
Về sau Phàm Phàm chưa đủ tháng đã sinh, vừa sinh ra đã bị đưa vào lồng kính.
Suốt cả nửa năm, ngày nào cô cũng ở trong bệnh viện, trông chừng cơ thể nhỏ bé gầy yếu hơn trẻ con bình thường của Diêu Phàm.
Có khoảng thời gian ngay cả ngủ cô cũng không dám.
Bởi vì bệnh viện liên tục ra thông báo bệnh tình nguy kịch, cô đã bị hù dọa, cô rất sợ, sợ Diêu Phàm sẽ bỏ mình đi như vậy.
,
Cô sợ đến mức không dám ngủ, cả đêm trông chừng bên cạnh Diêu Phàm.
Cho dù bác sĩ đuổi cô, cô cũng không đi.
Lúc cô gầy nhất chỉ còn lại 80 cân*. Trên người không có một chút thịt nào.
*1 cân Trung Quốc xấp xỉ 1/2 kg ~> Chị Diêu khoảng 40 kg.
Cuối cùng là Triệu Bách Xuyên không nhìn nổi, yêu cầu bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô, cưỡng chế cô nghỉ ngơi.
Cô chưa bao giờ để ý cô có khỏe hay không. Nhưng cô không thể không để ý Phàm Phàm.
,
Phàn Phàm là tính mạng của cô, là máu trong tim cô, nhưng lại yếu ớt như vậy, đáng thương như vậy.
Mà người tạo thành tất cả những kết quả này là anh.
Hôm nay anh bày ra sắc mặt giống như mình đã nợ anh như vậy, lại cãi nhau như thế?
Cố Thừa Diệu như thế nào, không liên quan đến cô. Không liên quan một chút nào.
Bốn năm trước, bọn họ đã thỏa thuận xong sẽ ly hôn rồi.
,
Phải rồi. Ở cửa bệnh viện thành phố Y, anh đã chính miệng đáp ứng, sẽ ly hôn với cô.
Cho dù anh không chịu, bọn họ ở riêng đã quá hai năm rồi. Nhìn từ thực tế mà nói, bọn họ đã sớm thoát ly quan hệ vợ chồng rồi.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đại não Diêu Hữu Thiên hoạt động rất nhanh, trong thời gian ngắn nhất, cô đã chỉnh lý xong tâm trạng của mình.
Cong môi, cười nhẹ, mày mắt cong cong.
Cô tin rằng với dáng vẻ lúc này của mình, người ngoài sẽ không nhìn ra được một chút manh mối nào.
Rút tay mình ra khỏi tay anh. Đã tốn chút sức lực, cổ tay hơi đau.
Cô bình tĩnh nhìn anh giống như không cảm nhận được cơn đau đó: “Thưa anh, tôi quen anh sao?”
,
Vào độ tuổi đẹp nhất của em, em đã gặp được anh, yêu anh.
Nhưng anh không yêu em, đã vứt bỏ em. Vậy thì em quay người, từ nay về sau em và anh chỉ có thể là người lạ.
“Diêu Hữu Thiên ——” Cố Thừa Diệu gần như là bật ra ba chữ này từ kẽ răng, anh kéo tay cô, muốn đưa cô đi.
Vừa quay người, đã nhìn thấy những "khán giả" đứng ở phía sau.
Tiểu Mã, Hoa Chính Khang, còn có thư ký của Hoa Chính Khang ——
,
Bước chân đột nhiên dừng lại, anh quay mặt sang nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên, cũng là lần đầu tiên sau khi đi vào nghiêm túc chăm chú quan sát cô như vậy.
Cô vẫn là cô, nhưng đã có thay đổi rõ ràng so với cô của bốn năm trước.
Mái tóc cô đã được cô nhuộm thành màu rượu đỏ, khiến cho làn da cô càng trắng hơn. Đuôi tóc uốn xoăn, khiến nhìn cô càng hiện rõ sự nữ tính.
Trên mặt trang điểm nhẹ, ngũ quan được khắc họa càng nổi rõ hơn. Cô mặc một chiếc áo sơ mi vải chiffon cổ tròn màu trắng, phía dưới phối một chiếc váy màu đen.
Trang phục chuyên nghiệp, cộng thêm mấy tập tài liệu đặt trên bàn trà.
Còn có người ngoại quốc lộ rõ vẻ ngây ngô không biết phải làm thế nào ở bên cạnh ——
,
Người muốn thu mua Phú Hoa, là cô? Hay là công ty cô phục vụ?
Sau khi sự kích động ban đầu qua đi, đầu óc Cố Thừa Diệu bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ trở lại.
Bốn năm nay, Diêu Hữu Thiên ở đâu, đã làm những gì?
Bây giờ xem ra, cô đã trốn ra nước ngoài.
Bốn năm, cô thay đổi không ít. Hơn nữa nhìn ra được, cô sống không tệ.
,
Cô muốn thu mua Phú Hoa?
Khóe môi cong lên. Mấy tháng trước, để thu mua Phú Hoa, anh đã làm không ít việc.
Nếu như người cạnh tranh đó là cô, vậy dự án thu mua này, không tiến hành cũng chẳng sao.
Không buông tay cô ra, ngược lại anh áp đến gần cô, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, nhẹ nhàng mở miệng.
“Em muốn thu mua Phú Hoa. Anh sẽ không làm phiền em nữa. Em có thể ở đây từ từ bàn chuyện với lão hồ ly Hoa Chính Khang kia.”
“Diêu Hữu Thiên, thời gian còn nhiều. Anh có nhiều thời gian và kiên nhẫn, chúng ta, cứ chờ xem nhé.”
,
Từng chữ từng câu này, nói ra cực chậm, vang lên bên tai cô.
Khí nóng phả ra, khiến cô cảm thấy bên tai tê dại một hồi.
Cố Thừa Diệu nói xong, buông tay cô ra, lại khôi phục thành vị thần mặt lạnh bình tĩnh tự kiềm chế, nổi danh trên thương trường.
Nhìn vào mắt Hoa Chính Khang, vẻ mặt anh không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu.
“Chủ tịch Hoa, để ông chê cười rồi, phải phiền ông chiếu cố bà xã của tôi hơn rồi.”
Bà, bà xã?
Một câu nói, khiến trong mắt Hoa Chính Khang lóe lên vẻ kinh ngạc rõ ràng.
Cố Thừa Diệu là ai, cho dù trước đây không biết rõ lắm, nhưng mấy năm nay, lại không ai không biết.
,
Thương trường Bắc Đô bởi vì sự ra tay của người này, đã khiến Cố thị ngồi vững trên chiếc ghế hạng nhất của giới thương nghiệp.
Anh trẻ tuổi, có thủ đoạn. Quan trọng hơn sự liều lĩnh đó.
Lộ ra một khí chất của loài sói - không thèm quan tâm mà đối địch với cả thế giới.
Ông ta còn biết, Cố Thừa Diệu đang bàn chuyện thu mua với con trai của mình.
Ông ta vẫn không ra tay, là muốn con trai mình một cơ hội cuối cùng, xem xem có thể thuận lợi giải quyết hay không.
Nhưng bây giờ, anh lại gọi Diêu Hữu Thiên là bà xã?
,
Diêu Hữu Thiên không phải là người mà tập đoàn AOS phái tới sao?
Tại sao lại có quan hệ với Cố Thừa Diệu?
Bây giờ có một màn như vậy, rốt cuộc là Cố thị cố ý tung hỏa mù ra, hay là việc thu mua của AOS là giả, chỉ để lót đường cho Cố thị?