Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 268-2



Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên vừa thẹn vừa giận, cực kỳ xấu hổ. Nhai thịt bò trong miệng, đang định nói chuyện, anh lại đút thêm một miếng cá: “Mùi vị thật sự không tệ, là tay nghề của đầu bếp cao cấp.”

“Tiếp tục nếm thử món này.”

Anh đút rất nhanh, miệng Diêu Hữu Thiên đã bị nhồi đầy, để không khiến mình bị nghẹn, đành phải liều mạng nuốt những món kia xuống.

“Ừm ——” Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy?

Cô có tay có chân, biết tự mình ăn, anh đang làm gì vậy?

Có điều hình như Cố Thừa Diệu phát hiện ra niềm vui như vậy, cực kỳ hào hứng đút cho cô hết miếng này đến miếng khác.

,

Diêu Hữu Thiên quả thực đã đói, tay nghề của đầu bếp không tồi.

Rất nhanh đã giải quyết một phần ba thức ăn trên bàn.

“Không cần nữa.” Vào lúc Cố Thừa Diệu lại định tiếp tục đút, cô nhanh chóng quay đầu đi: “Tôi ăn no rồi. Anh buông tôi ra.”

“Vội cái gì?” Cố Thừa Diệu liếc cô một cái: “Em no rồi. Nhưng anh chưa.”

Anh áp tới gần bên tai cô: “Chờ anh ăn no rồi, tiếp tục đút cho em.”

“Cố Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên thật sự không biết, anh lại vô liêm sỉ như vậy: “Anh có cần mặt mũi không vậy?”

,

Ngày hôm qua người đè lên cô cả một buổi tối là ai?

Người ôm cô không buông tay là ai?

Anh cũng làm người bình thường một chút đi chứ?

Cố Thừa Diệu lại nắm lấy tay cô lần mò về phía thắt lưng mình: “Em cũng thông cảm một chút, chồng em đã đói bụng bốn năm, mới có hai đêm, em sẽ không cho rằng như vậy là đã có thể đuổi anh đi chứ?”

Cái gì gọi là đói bụng bốn năm?

Bản thân anh muốn làm một con quỷ háo sắc, còn muốn kiếm cớ cho mình.

Diêu Hữu Thiên rụt tay về giống như bị điện giật: “Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi, hôm nay tôi còn ăn cơm cùng với ba mẹ nữa.”

,

“Vậy thì liên quan gì?” Cố Thừa Diệu nhìn đồng hồ: “Còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn cơm, đủ để làm một lần nữa rồi.”

“Anh đi chết đi.” Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được, vung nắm đấm, đánh lệch mặt Cố Thừa Diệu ra. Khắp khuôn mặt là vẻ giận dữ: “Cố Thừa Diệu, anh lại đụng vào tôi thử xem?”

Bây giờ eo cô đã đau đến mức không ưỡn thẳng được nữa. Còn tiếp tục?

“Khụ.” Cố Thừa Diệu hắng giọng một cái: “Chi bằng em dùng tay?”

“. . . . .” Phản ứng của Diêu Hữu Thiên là trực tiếp giơ chân lên đá về phía anh, có điều người quá đau, sức lực đã mất đi sự chính xác.

Không đạp đến anh, nhưng lại suýt nữa khiến mình bị lệch eo.

Vì vậy, Diêu Hữu Thiên cực kỳ buồn bực.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Buổi trưa Diêu Hữu Thiên cùng ăn một bữa cơm với ba mẹ mình. Đến tối lại sắp xếp cho mấy cô bạn thân.

Đến lúc quan trọng, tụ tập buổi trưa coi như xong, cô kéo theo cơ thể đau mỏi không thôi gượng cười vui vẻ, nhìn Cố Thừa Diệu ở trước mặt ba mẹ được gọi là một người cung kính lễ độ, trong lòng thật hận không thể xóa tan nụ cười xán lạn trên mặt anh.

Người đàn ông này, quả nhiên là rất không cần mặt mũi.

,

Ăn cơm xong, Diêu Hữu Thiên ngày hôm qua không nghỉ ngơi bao nhiêu trò chuyện với ba mẹ một lát rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Cố Thừa Diệu đi theo phía sau cô, vẻ mặt có mấy phần lấy lòng: “Thiên Thiên, hôm qua ba mẹ anh từ Mỹ về, vừa nãy gọi điện thoại bảo anh về nhà, em theo anh về một chuyến nhé? Cũng tiện thể thăm bà nội một chút.”

,

Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cứ như vậy mà đối mặt với người nhà họ Cố sao.

Vậy cô thật sự không đi nổi nữa: “Cố Thừa Diệu, tôi vẫn chưa suy nghĩ xong.”

“Em còn muốn suy nghĩ cái gì?” Ánh mắt Cố Thừa Diệu lạnh lùng: “Rõ ràng hôm qua em đã đồng ý với anh, em sẽ ở lại.”

“Anh có cần tôi nhắc nhở anh, tôi đã đồng ý trong tình huống thế nào không?”

Nếu như không phải anh dùng ưu thế trời sinh, dùng cách thức không biết xấu hổ kia bắt cô khuất phục hết lần này đến lần khác, cô sẽ đồng ý sao?

,

“Em ——” Tâm trạng Cố Thừa Diệu lại khó chịu: “Anh không quan tâm, em bằng lòng cũng được, không bằng lòng cũng được, dù sao em phải về nhà cùng anh.”

“Hôm nay tôi thật sự vẫn chưa nghĩ xong.” Đã hai ngày cô không nhìn thấy Diêu Phàm, lát nữa cô còn định liên lạc với Diêu Phàm một chút.

Nhân tiện xác nhận với Triệu Bách Xuyên một số chuyện. Mới có thể ra quyết định: “Cố Thừa Diệu, anh đã đồng ý với tôi, chuyện tôi không thích, sẽ không làm. Vậy thì tôi cũng xin anh, đừng ép tôi được không?”

Cô dùng lời anh từng nói để chặn miệng mình, tay giơ lên của Cố Thừa Diệu lại hạ xuống.

“Thiên Thiên, rốt cuộc em đang băn khoăn điều gì?” Cố Thừa Diệu thật không thể hiểu được. Cực kỳ không thể hiểu nổi: “Tại sao em không thể nhìn thẳng vào tình cảm giữa chúng ta? Trốn tránh? Chỉ biết trốn tránh?”

“Tôi không có.” Không phải cô trốn tránh. Cô chỉ không biết nên nói ra sự tồn tại của Diêu Phàm thế nào thôi: “Cố Thừa Diệu, anh phải về nhà thì về trước đi, có thể để tôi yên tĩnh một chút không?”

,

Trước tiên cô muốn liên lạc với Diêu Phàm, xem thử xem bây giờ Phàm Phàm thế nào.

Cô luôn cho rằng nhu cầu của Phàm Phàm là số một.

Nếu như Phàm Phàm không muốn trở về nước, vậy cô nhất định sẽ về nước Anh.

Về phần Cố Thừa Diệu, trong lòng cô cũng không chắc chắn, anh có đón nhận Diêu Phàm hay không.

Dù là đó là con của anh.

,

Thật ra ít nhiều gì trong lòng cô cũng có ám ảnh.

Bốn năm trước, cảnh tượng Cố Thừa Diệu máu lạnh vô tình ép cô đi phá thai, mấy năm luôn dễ dàng lẻn vào giấc mộng khiến cô giật mình thức giấc.

Cô rất sợ, vô cùng sợ.

Mặc dù Diêu Phàm rất nhỏ, nhưng có một trái tim như thủy tinh.

Bé rất nhạy cảm, cộng thêm sức khỏe lại không được tốt lắm. Nếu như Cố Thừa Diệu không thể đón nhận đứa con trai này của mình.

Vậy thì sợ rằng chỉ cần ánh mắt, đều có thể sẽ khiến Diêu Phàm cảm thấy bị tổn thương.

,

Cô thừa nhận, trái tim cô yêu Cố Thừa Diệu chưa từng bị dập tắt.

Nếu không khí Chiến Li tìm cô, khi cô sớm chiều chung đụng với Triệu Bách Xuyên bốn năm nay, từ đầu đến cuối cô đều nhớ Cố Thừa Diệu.

Nhưng cô quan tâm đến Diêu Phàm hơn. .

Nếu như Cố Thừa Diệu là tình yêu của cô, Diêu Phàm lại là sinh mạng của cô, là tất cả của cô.

Trước khi chuẩn bị chu toàn xong, cô sẽ không, cũng không muốn để Cố Thừa Diệu xuất hiện ở trước mặt Diêu Phàm.

,

Dáng vẻ cô nóng lòng muốn thoát khỏi mình, khiến sắc mặt Cố Thừa Diệu sa sầm.

Muốn nói gì đó, nhưng chỉ lùi về sau một bước: “Được. Anh đi trước. Nhưng Thiên Thiên, em đừng nghĩ đến việc né tránh anh. Bốn năm trước là anh sai. Sai lầm giống vậy, anh sẽ không tái phạm lần thứ hai.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Anh về nhà trước, buổi tối em đừng tụ tập quá muộn với những cô bạn thân đó. Nếu như không biết đi đâu chơi, có thể đến chỗ Thanh Hiên. Hoặc là anh gọi mấy người Thừa Kỳ đến, mọi người cùng chơi náo nhiệt một lát.”

Diêu Hữu Thiên vẫn im lặng, sau khi Cố Thừa Diệu đi ra, trước tiên lấy điện thoại di động ra, liên lạc với Triệu Bách Xuyên.

Điện thoại không có ai nhận.

,

Cô lại lên mạng, nhấn gọi video, nhưng bên kia vẫn không có ai nhận.

Triệu Bách Xuyên đi đâu rồi? Diêu Phàm đâu?

Lúc này Triệu Bách Xuyên đã mang theo Diêu Phàm ở lại Bắc Đô một buổi tối.

Tiểu Diêu Phàm xem như nghỉ ngơi không tệ, lại vẫn có chút lệch múi giờ.

Buổi sáng vì hưng phấn, chơi một lát đã lại mệt, ăn cơm trưa xong đang nghỉ ngơi.

Từ trước đến giờ bé ngủ phải yên tĩnh. Triệu Bách Xuyên đã đặt chế độ yên lặng cho điện thoại.

,

Chờ đến khi Diêu Phàm ngủ trưa tỉnh lại, Triệu Bách Xuyên ra gọi điện thoại cho Diêu Hữu Thiên, mới phát hiện trên mười cuộc gọi lỡ trên điện thoại di động, toàn bộ là của Diêu Hữu Thiên.

Trong lòng nhỏ giọng hô một tiếng, xong đời. Quên liên lạc với Diêu Hữu Thiên rồi.

“Thiên Thiên.” Trong lúc gọi điện thoại cho Diêu Hữu Thiên, giọng nói của Triệu Bách Xuyên mang theo mấy phần tự trách: “Thật xin lỗi, vừa nãy Diêu Phàm đang ngủ trưa, anh đặt chế độ yên lặng cho điện thoại.”

Ngủ trưa?

Bây giờ nước Anh, lẽ nào không phải là sáng sớm sao?

Diêu Hữu Thiên hơi nghi ngờ, bất giác hỏi ra miệng.

,

“Thiên Thiên.” Chuyện thật sự có chút khó giải quyết. Triệu Bách Xuyên tự làm chủ đưa  Diêu Phàm về là để cho Diêu Hữu Thiên một niềm vui bất ngờ, bây giờ thật sự muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, nhưng có phần khó nói ra miệng.

“Anh nói ngủ trưa cái gì? Phàm Phàm đâu? Cho nó nghe điện thoại.”

“Mẹ.” Diêu Phàm đã nghe được tiếng mẹ, nhanh chóng lấy điện thoại qua: “Mẹ, mẹ đang ở đâu?”

“Phàm Phàm ——“

Nghe thấy giọng nói của con trai, trái tim Diêu Hữu Thiên cũng mềm đi.

“Mẹ. Con đang ở Trung Quốc rồi. Có phải bây giờ mẹ sẽ đến thăm con?”

“. . . . .” Hóa đá, trong thoáng chốc Diêu Hữu Thiên cho rằng tai mình đã có vấn đề: “Con nói cái gì? Con đang ở đâu?”

,

“Mẹ, con đang ở Trung Quốc, chú nói ——“

Điện thoại bị Triệu Bách Xuyên lấy đi, trên mặt anh mang theo mấy phần cười khổ: “Thiên Thiên, thật xin lỗi, đã tự tiện quyết định rồi. Anh đã đưa Phàm Phàm vê, đang ở ngôi nhà trước đây ở Bắc Đô của anh. Em, bây giờ có muốn đến thăm nó không?”

“Triệu Bách Xuyên. Tên khốn kiếp này.”

Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại, cầm túi xách trên bàn trà lên tiện tay nhét điện thoại vào, nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn.

Cô quá nóng ruột thậm chí không chú ý đến, xe Cố Thừa Diệu đã đi rồi quay lại, ở cửa khách sạn nhìn thấy bóng dáng Diêu Hữu Thiên điên cuồng chạy ra.

Vẻ vội vàng, và cả vẻ căng thẳng giống như nghênh đón kẻ địch trên mặt cô khiến Cố Thừa Diệu dâng lên lo lắng vô hạn một cách khó hiểu, sau khi Diêu Hữu Thiên lên xe taxi đã đi theo không chút nghĩ ngợi.

,

Thời gian trôi qua bốn năm, nhất thời Diêu Hữu Thiên lại quên mất Triệu Bách Xuyên ở đâu.

Không thể không lấy điện thoại ra: “Nhà anh ở đâu? Nói cho em biết địa chỉ.”

Nói địa chỉ của Triệu Bách Xuyên cho tài xế. Trong lòng cảm thấy may mắn hình như nơi này cách chỗ đó không xa lắm.

Diêu Hữu Thiên nhìn cảnh sắc lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập căng thẳng với Diêu Phàm.

,

Cơ thể của bé có thể thích ứng được với bay đường dài sao?

Rốt cuộc đoạn đường đó có vấn đề gì không? Bác sĩ Putte đang làm gì vậy? Lại đồng ý cho Triệu Bách Xuyên đưa Diêu Phàm về nước?

Lần trước kiểm tra tim của Diêu Phàm vẫn có phần không tốt lắm.

Diêu Hữu Thiên vô cùng rối rắm, hoàn toàn không phát hiện ra xe của Cố Thừa Diệu vẫn đi theo phía sau.

Cho đến xe taxi dừng ở trước chung cư, Triệu Bách Xuyên sợ Diêu Hữu Thiên không tìm được, cố ý xuống lầu đón cô.

Đương nhiên, không phải một mình anh, bên cạnh dắt theo Diêu Phàm.

,

Hai người một lớn một nhỏ đã đứng ở cửa chung cư, Diêu Hữu Thiên hoàn toàn chẳng quan tâm, cùng lúc xuống xe đã chạy nhanh về phía con trai của mình.

Không chút nghĩ ngợi ôm bóng hình nhỏ bé đó vào trong lòng mình.

(Hết chương 268)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.