“Học Võ.” Bà quay mặt sang nhìn Cố Học Võ: “Tôi đã nói vừa gặp đã thân với đứa bé này, vừa nhìn đã rất thích. Nó lại chính là con của Thừa Diệu.”
,
Trên thực tế rời khỏi sân bay, bà vẫn buồn bực rất lâu, sớm biết như thế có được cách thức liên lạc với ba mẹ của đứa bé đó cũng không tồi mà.
Nếu như có thời gian, còn có thể thường xuyên qua thăm, nhưng bây giờ Phàm Phàm lại là con của Thừa Diệu. Việc này thật sự là quá tốt rồi.
Diêu Phàm cũng nhìn thấy Cố Học Võ, mặt của ông nội thật là đáng sợ.
Diêu Phàm gần như không dám nhìn thẳng vào Cố Học Võ, nhưng lại bắt mình phải can đảm lên: “Chào ông nội ạ.”
“Ừ.” Đáp lại bé chỉ có một âm tiết đơn lẻ của Cố Học Võ.
Đối với cách nói chuyện lạnh nhạt của ông, Kiều Tâm Uyển đã không ôm hi vọng nữa. Chỉ kéo tay Diêu Phàm không chịu buông: “Phàm Phàm, gọi một tiếng bà nội nữa đi.”
,
“Bà nội.” Giọng nói non nớt của Diêu Phàm khiến cho trái tim của tất cả mọi người có mặt đều ấm lên.
“Giỏi lắm.” Kiều Tâm Uyển càng gật đầu không ngừng: “Thật đúng là một đứa bé ngoan.”
Khác hẳn với Đường Hạo Triết nghịch ngợm phá phách. Dáng dấp của Diêu Phàm trước mắt vô cùng đáng yêu, lại an tĩnh, ngồi ở đó, giống như là thiên sứ giáng trần.
“Phàm Phàm, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tuổi.”
“Phàm Phàm có đi học chưa?”
“Chưa ạ.” Diêu Phàm lắc đầu: “Mẹ nói quay về nước Anh rồi sẽ cho cháu đi nhà trẻ.”
,
Quay về nước Anh ——
Không khí trong phòng bệnh đột nhiên lạnh đi mấy phần.
Ánh mắt chuyển về phía Diêu Hữu Thiên, Kiều Tâm Uyển buông tay Diêu Phàm ra, đi tới trước mặt cô: “Thiên Thiên, mấy năm nay thật sự đã vất vả cho con rồi.”
Một người ở nước ngoài, mang theo một đứa bé, sẽ vất vả đến mức nào.
Bà cũng đã từng trải qua, có thể hiểu được cảm giác như vậy.
“Thiên Thiên. Cảm ơn con.”
Cảm ơn cô đã sinh cho Cố Thừa Diệu một đứa con đáng yêu như vậy.
,
“Mẹ, mẹ nói quá lời rồi.” Đối với Kiều Tâm Uyển, cho đến nay Diêu Hữu Thiên vẫn luôn rất tôn kính.
Kiều Tâm Uyển nắm tay cô, lần đầu tiên dừng ánh mắt trên người Triệu Bách Xuyên đang đứng ở sau lưng cô. Cũng trong lúc đó nhớ ra sự che chở của người đàn ông này với cháu trai của mình ở sân bay.
Trong đôi mắt thông minh hiện lên chút nghiêm túc, nhưng lúc đối diện với Diêu Hữu Thiên thì chỉ còn lại ôn hòa: “Thiên Thiên, mẹ nhìn thấy Phàm Phàm thì thật sự rất yêu thích. Tuổi của bà nội Thừa Diệu đã lớn rồi, sức khỏe cũng càng ngày càng không tốt. Có thể để mẹ đưa Phàm Phàm về nhà họ Cố ở mấy ngày không?”
Bà hỏi rất cẩn thận, trong lời nói tràn đầy tình yêu đối với Diêu Phàm.
“Mẹ.” Cố Thừa Diệu tiến lên một bước, trên mặt hiện rõ vẻ bất ngờ: “Phàm Phàm vẫn còn đang nằm viện, mẹ vội gì chứ?”
,
Thằng nhóc đần này, Kiều Tâm Uyển đã không còn nói được lời nào với đứa con trai ngớ ngẩn tột độ này nữa.
Không phải bà đang tạo ra cơ hội cho anh sao?
Đón đứa nhỏ về nhà, vậy chẳng phải người lớn không thể không đi theo sao?
Nhìn mức độ thân mật giữa Triệu Bách Xuyên và Diêu Phàm, cũng không biết mấy năm nay Diêu Hữu Thiên có thay lòng không, có vì sự dịu dàng của người đàn ông này mà quên đi Thừa Diệu không.
,
Nếu thật sự là vậy, anh đoạt vợ và con về như thế nào được?
“Mẹ thấy Phàm Phàm cũng không sao rồi. Ở nhà, mẹ và ba con sẽ mời bác sĩ riêng qua chăm sóc nó, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.”
Diêu Hữu Thiên im lặng, từ khoảnh khắc vợ chồng Cố Học Võ xuất hiện, cô đã biết, bọn họ nhất định sẽ đề xuất yêu cầu này.
,
Chỉ là ——
“Mẹ, chờ tình hình của Phàm Phàm ổn định, con sẽ đưa nó về nhà thăm bà nội.” Tạm thời, cô vẫn chưa chuẩn bị xong, Phàm Phàm cũng chưa.
“Được được được.” Chỉ cần không từ chối, thì vẫn có cơ hội: “Bây giờ mẹ đã mời người tới, Thừa Diệu, con đi gọi điện thoại cho viện trưởng Trương của bệnh viện Tam Phụ, gọi ông ấy qua đây một chuyến.”
Nói xong lại ngồi trở lại bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Phàm, thật sự là càng nhìn càng thích.
Cảm xúc này cho dù là đối với Đường Hạo Triết trước đây, cũng chưa từng có.
“Phàm Phàm, bà nội rất thích cháu, sau này cháu chơi với bà nội thật nhiều có được không?”
,
Khuôn mặt nhỏ của Diêu Phàm rối rắm trong nháy mắt, nhìn mẹ, rồi lại nhìn chú, cuối cùng gật gật đầu: “Vâng.”
“Thật biết nghe lời .” Lòng của Kiều Tâm Uyển đã sắp tan ra hết rồi.
Đứa bé này, hoàn toàn khác với con khỉ Đường Hạo Triết mà. Sau này chăm sóc thật tốt, nhất định có thể thân thiết với bé.
Lần này bà cũng sẽ không đối xử giống như với Cố Thừa Diệu trước đây nữa.
“Học Võ, gọi điện thoại kêu người dọn dẹp phòng đi.” Cháu trai nhà họ Cố của bà, cái gì cũng phải tốt nhất: “Chờ Phàm Phàm khỏe rồi, sẽ đón Phàm Phàm về ở."
Diêu Hữu Thiên không chen lời, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu, trong lòng không nói rõ được là có cảm giác gì.
Cố Thừa Diệu cho cô một ánh mắt bất đắc dĩ, chuyện phát triển đến mức này, đã không là thứ anh có thể khống chế nữa. Phải biết, đây chính là cháu trai đầu tiên đời thứ tư của nhà họ Cố.
,
Cả buổi sáng hôm đó Kiều Tâm Uyển không đi đâu hết, chỉ ở trong phòng bệnh chơi với Diêu Phàm.
Diêu Phàm lại ở thêm hai ngày. Về cơ bản tình hình của bé đã ổn định, cũng đã để bác sĩ có địa vị kiểm tra.
Giai đoạn sau điều dưỡng thật tốt, sẽ không có vấn đề lớn.
Mà người nhà họ Diêu nhận được tin tức, cũng vào lúc này, tới thăm Diêu Phàm.
Trước đó Diêu Đại Phát đã quá vui mừng, hoàn toàn không ngờ con gái còn sống.
Đây đã niềm an ủi lớn nhất đối với ông.
Nhưng làm thế nào cũng không ngờ, chẳng những con gái còn sống, mà còn mang về một đứa cháu ngoại.
,
Diêu Phàm chưa từng gặp nhiều người thân như vậy.
Trong vòng hai ngày, bé đã có thêm ba, ông nội bà nội, và cả ông ngoại bà ngoại. Mặc dù bé thật sự không biết ông ngoại bà ngoại khác với ông nội bà nội ở điểm nào, không phải đều là grand father và grand mother sao?
Không chỉ như vậy, còn có thêm cậu. Hơn nữa còn là ba ông cậu.
Nghe mẹ nói bé còn một cậu nữa.
Không chỉ có cậu. Hai anh em Cố Thừa Kỳ, còn có đám bạn thân Lý Khả Nghi của Diêu Hữu Thiên, cũng đều tới thăm Diêu Phàm.
,
Phòng bệnh của Tiểu Phàm Phàm đã chất đống quà.
Đủ loại đồ chơi, mô hình, chỉ thiếu nước không nhấn chìm phòng bệnh.
Những món đồ chơi đó nhiều đến mức không có chỗ xếp. Cố Thừa Diệu đành phải cầm về một số món, mang về nhà họ Cố.
Kiều Tâm Uyển ở bên từ đầu, vào lúc Phàm Phàm sắp ra viện, bà càng không tiếc bày tỏ muốn đón Diêu Phàm về nhà.
Tiếp xúc mấy ngày, Kiều Tâm Uyển càng luyến tiếc Diêu Phàm.
Đứa bé này ngoan ngoãn nghe lời hơn hai đứa con của mình năm xưa nhiều. Bà không nỡ tách ra dù chỉ một ngày.
Cuối cùng Diêu Phàm không về nhà, mà đi theo Triệu Bách Xuyên quay về nhà của anh.
Bé rất quyến luyến Triệu Bách Xuyên. Mấy ngày nay, người có mắt đều nhìn ra được.
Cho dù Diêu Hữu Thiên cũng ở bên cạnh, nhưng chỉ cần nhìn bé không nhìn thấy Triệu Bách Xuyên quá nửa ngày, bé sẽ tìm bóng dáng của Triệu Bách Xuyên khắp nơi.
Những người khác của nhà họ Cố phát hiện, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng phát hiện.
Thấy Diêu Phàm được Triệu Bách Xuyên đưa về nhà của anh. Mà Diêu Hữu Thiên nhấc chân dường như cũng muốn đi theo, khuôn mặt Cố Thừa Diệu, cuối cùng đã bắt đầu có vết nứt.
,
“Thiên Thiên.” Chắn ở trước mặt Diêu Hữu Thiên, không cho cô lên lầu: “Em không cảm thấy, em nên đưa Diêu Phàm về nơi anh ở sao?”
Cho dù tiểu quỷ đó vẫn không chịu gọi anh là ba, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thực mình là ba của bé chứ?
Diêu Hữu Thiên cau mày, cô không nghĩ nhiều như vậy: “Hành lý của Phàm Phàm đều ở bên này. Hơn nữa Triệu Bách Xuyên cũng đã rất có kinh nghiệm chăm sóc nó rồi.”
“Anh không có kinh nghiệm, nhưng anh có thể học.” Cố Thừa Diệu rất bất mãn, cực kỳ bất mãn: “Diêu Phàm là con trai của anh, sau này nó sẽ đổi thành họ cố. Nó là người của nhà họ Cố. Không có lý do gì để người khác chăm sóc nó cả.”
“Cố Thừa Diệu ——“
,
Diêu Hữu Thiên biết rất rõ, lời anh nói đều là sự thật.
Nhưng Phàm Phàm cần có thời gian thích ứng, mấy ngày nay mặc dù người đến thăm Phàm Phàm rất nhiều, ai cũng tặng quà, nhưng cô nhìn ra được, Diêu Phàm không quen giao tiếp với nhiều người như vậy.
Tính cách bé vốn dĩ rất hướng nội, rất yên tĩnh.
Xem con người bé, tiếp xúc với càng nhiều người, Phàm Phàm sẽ càng dễ bất an.
,
“Thiên Thiên.” Cố Thừa Diệu nắm tay Diêu Hữu Thiên: “Anh đã nói, anh sẽ chăm sóc em, chăm sóc Phàm Phàm. Đây không phải là nói suông. Anh làm được lời hứa của mình, nhưng anh cũng xin cho em cơ hội. Em không thể phủ nhận, Phàm Phàm là con trai của anh, em cũng không có quyền tước đoạt tình cha của anh đối với nó.”
,
“Những điều anh nói, em đều biết.” Diêu Hữu Thiên không hề phủ nhận lời anh nói, chỉ là: “Nhưng thời gian Phàm Phàm chung sống với Triệu Bách Xuyên mấy năm nay, còn nhiều hơn thời gian ở cạnh em. Anh phải cho nó thời gian.”
“. . . .” Cố Thừa Diệu buồn bực, còn cho Diêu Phàm thời gian?
Bây giờ Diêu Phàm đã bắt đầu nói muốn Triệu Bách Xuyên làm ba rồi. Nếu như anh thật sự cho Diêu Phàm thêm thời gian, chưa biết chừng con trai trở thành con của người khác rồi.
,
“Thiên Thiên. Bây giờ chúng ta cứ đi lên thu dọn hành lý. Đưa Diêu Phàm về nhà. Nếu như em không muốn về nhà họ Cố, về biệt thự của anh cũng được. Chỗ đó lớn như vậy, đủ để Phàm Phàm ở rồi.”
“Thiên Thiên. Em không thể để Phàm Phàm ở cùng với Triệu Bách Xuyên cả đời.” Cố Thừa Diệu nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt cô, trong lòng kiên quyết: “Triệu Bách Xuyên chăm sóc em bốn năm, em cũng đã liên lụy tới anh ta bốn năm. Dù sao anh ta cũng phải kết hôn sinh con chứ? Em kéo theo anh ta như vậy, lẽ nào muốn để anh ta chăm sóc em cả đời này? Không có cuộc sống của mình?”
Cố tam thiếu: Tôi kháng nghị. Vì sao để họ Triệu ở bên cạnh Thiên Thiên bốn năm? Tôi mới kết hôn với cô ấy được một năm thôi mà?
Má Nguyệt ngoáy mũi: Kháng nghị cái gì? Trừ đi bốn năm đó, cuộc đời còn lại của cô ấy đều là của anh.
Cố tam thiếu: Tôi kháng nghị, vì sao để con trai của tôi mang họ Diêu?
Má Nguyệt: Lẽ nào anh cảm thấy họ Triệu hay hơn?
Cố tam thiệu, đổ mồ hôi lạnh, đổ mồ hôi lạnh: Khụ, họ Cố hay hơn. ╮(╯_╰)╭
Má Nguyệt: Thiên Thiên sinh con anh bỏ sức ra không?
Cố tam thiếu: Không ╮(╯_╰)╭ .
Má Nguyệt: Anh bỏ tiền không?
Cố tam thiếu: Không ╮(╯_╰)╭ .
Má Nguyệt: Anh bỏ thời gian ở bên cô ấy không?
Cố tam thiếu đổ mồ hôi: Không ╮(╯_╰)╭ .
Má Nguyệt: Chẳng có gì mà anh kêu gào cái gì? Ai đặc biệt quy định con cái nhất định phải mang họ của người đàn ông? Còn cãi nữa, tôi cho đứa bé mang họ Triệu.
Cố tam thiếu ( Phật Sơn Vô Ảnh Cước ): Trái đất không thích hợp với cô, đi về sao Hỏa đi. (→_→)