Diêu Hữu Thiên nhấc chân định đi theo người kia, bàn tay nhỏ của Diêu Phàm đang dắt trong tay siết lại, lúc này cô mới phản ứng lại, đưa Diêu Phàm vào phòng nghỉ đã chuẩn bị xong từ trước.
“Phàm Phàm, con nghỉ ngơi trước một lát có được không? Mẹ ra ngoài một lát, sẽ về ngay.”
“Vâng.” Quả thật Diêu Phàm đã hơi mệt, ngoa ngoãn leo lên giường, nhắm hai mắt lại: “Mẹ, lát nữa gọi con.”
,
Trong lòng Diêu Hữu Thiên có chuyện, trấn an Diêu Phàm xong, đã rời đi, bước chân đi tới căn phòng vừa nãy, gõ cửa.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, cô nhíu mi tâm, lại gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra. Người đứng đằng sau cánh cửa, lại là Từ Tư Nhiễm?
“Tư Nhiễm, tại sao lại là cậu?”
"Mình đang nghỉ ngơi ở đây.” Sắc mặt của Từ Tư Nhiễm vẫn hơi tái nhợt: “Sao thế?”
“Không, không sao.” Ngoài miệng Diêu Hữu Thiên nói như vậy, ánh mắt lại không nhịn được quét vào trong phòng.
,
“Mình, bây giờ mình sẽ xuống.” Lúc Từ Tư Nhiễm nói chuyện thì muốn ra ngoài. Diêu Hữu Thiên lại ngăn cô: “Không có việc gì, bây giờ Phàm Phàm đang nghỉ ngơi, lát nữa mới là lúc quan trọng nhất của buổi tiệc, nếu như cậu mệt thì cứ chợp mắt một lát, lát nữa mình lại lên gọi cậu.”
“Được.” Từ Tư Nhiễm gật đầu, trong lòng Diêu Hữu Thiên vẫn có chút nghi ngờ, nhưng từ trước tới giờ cô luôn tin tưởng những người bạn thân của mình.
Không suy nghĩ nhiều, xoay người rời đi lại đi tìm Diêu Phàm.
Cái nhìn vừa rồi, có lẽ là cô đã nhìn nhầm.
,
Cửa phòng lại một lần nữa đóng lại.
Dáng người cao lớn của Diêu Hữu Quốc thình lình đứng ở phía sau cửa, gần như là cửa vừa đóng, cơ thể mảnh khảnh của cô đã rơi vào lòng anh.
Cúi đầu, nụ hôn bá đạo đã lấp kín môi cô.
Từ Tư Nhiễm sợ muốn chết, người đã bắt đầu run rẩy. Chỉ có thể không ngừng giãy giụa.
Đừng, đừng đối xử với cô như vậy.
Vợ của anh vẫn còn dưới lầu, anh làm như vậy, không cảm thấy mình rất quá đáng sao?
,
Sự không phối hợp của cô, lại chỉ kích động sự điên cuồng trong cơ thể Diêu Hữu Quốc.
Giữ đôi tay vùng vẫy của cô ở trên đỉnh đầu, không cho cô trốn tránh, hôn càng sâu hơn.
Từ Tư Nhiễm gần như sắp khóc lên, vào lúc anh thâm nhập một lần nữa ra sức quay mặt đi, tránh môi anh: “Đừng. Dừng tay. Diêu Hữu Quốc, anh dừng tay cho em.”
“Đừng?” Một tay Diêu Hữu Quốc nắm chặt cằm cô, khuôn cằm sắc nét cương nghị căng chặt, đuôi lông mày nhướn cao mang theo mấy phần trêu đùa không đồng tình: “Là ai vừa nãy liên tục nhìn anh chằm chằm? Là ai nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã đó? Lại là ai lưu luyến lên lầu, quyến rũ anh cùng lên với em?”
“Em không có. Em không có.” Từ Tư Nhiễm không thừa nhận tố cáo của anh: “Anh buông em ra. Hôm nay vợ của anh cũng đến, lẽ nào anh không sợ cô ấy phát hiện ra sao?”
,
“Em nhắc đến cô ta làm gì?” Diêu Hữu Quốc cau mày, không thể lý giải được suy nghĩ của Từ Tư Nhiễm: “Chẳng phải em đã sớm biết anh đã kết hôn rồi sao?”
“Em biết anh đã kết hôn. Nhưng em chưa từng nghĩ sẽ bị vợ anh phát hiện.” Người Từ Tư Nhiễm co lại, né tránh đụng chạm của anh: “Anh buông tha cho em đi. Em thật sự không muốn tiếp tục như thế này nữa.”
Nếu như vừa nãy để Diêu Hữu Thiên nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, vậy cô thật sự thà rằng chết đi.
“Anh đã nói rồi, em hoàn toàn không cần để ý đến cô ta.” Diêu Hữu Quốc không hiểu rõ vì sao cô phải làm như vậy: “Em đang muốn bắt anh ly hôn?”
Cũng không phải là không thể, chỉ là có chút phiền toái.
“Em không có. Em không có.” Cô không muốn tiếp tục như thế này, cô không muốn bắt anh ly hôn, nhưng cô càng không muốn làm người thứ ba của người khác: “Diêu Hữu Quốc, chúng ta, chúng ta kết thúc đi.”
,
“Kết thúc?” Diêu Hữu Quốc đột nhiên vươn tay ra chụp lên trước ngực cô, bàn tay thỏa sức xoa nắn nơi đầy đặn của cô: “Em cam lòng sao?”
“Nơi này, và cả nơi này.” Tay của anh di chuyển khắp nơi, giọng nói trầm thấp lộ ra mấy phần tà ác: “Lần nào anh vừa chạm vào em đã có phản ứng. Em quên em run rẩy, rên rỉ dưới thân anh như thế nào rồi sao? Bây giờ em nói muốn kết thúc?”
Lần này Từ Tư Nhiễm đã thật sự bật khóc: “Đừng, em xin anh đừng.”
Nếu như anh thật sự làm gì mình ở đây, cô không thể không phát điên.
“Diêu Hữu Quốc, dừng lại đi. Em xin anh ——“
,
Dáng vẻ hai mắt rơi lệ của cô, khiến Diêu Hữu Quốc có chút phiền lòng. Dừng động tác ở tay, anh ôm cô vào lòng.
“Khóc cái gì? Thật là ——” Anh không hề có kinh nghiệm an ủi phụ nữ, thứ có duy nhất, cũng chỉ là với em gái của mình.
Suy nghĩ một chút, anh vươn tay, có chút vụng về vỗ lưng cô: “Không chạm không chạm. Đừng khóc nữa.”
“Anh và cô ta ——” Mi tâm nhăn lại, nghĩ đến Phương Giai Kỳ sắc mặt của Diêu Hữu Quốc không tốt lắm: “Người phụ nữ đó không giống như em nghĩ, anh và cô ta cũng không phải loại quan hệ đó.”
Đây là lần đầu tiên anh giải thích quan hệ giữa mình và vợ với Từ Tư Nhiễm. Lúc nói xong, còn có chút bất đắc dĩ.
“Anh chỉ từng chạm vào em.” Lúc Diêu Hữu quốc nói chuyện, không nhịn được đã hôn lên trán cô: “Bây giờ có thể đừng khóc nữa không?”
,
Từ Tư Nhiễm khịt mũi, cắn môi.
Trên khuôn mặt dịu dàng uyển chuyển vương hai hàng lệ, thoạt nhìn rung động lòng người, lại cực kỳ làm mê hoặc người.
Diêu Hữu Quốc gần như lại không kiềm chế được nữa, anh gần như lại muốn làm với cô ở đây.
Nhưng lại biết lá gan của cô quá nhỏ, cắn lên môi cô một cái không nhẹ nhưng cũng chẳng mạnh: “Thật đúng là một yêu tinh. Mê hoặc người khác. Em nghỉ ngơi đi, anh đi xuống trước.”
“Diêu Hữu Quốc?” Từ Tư Nhiễm cắn môi, cánh môi đỏ đến mức gần như sắp nhỏ ra máu: “Anh, anh thật sự chưa ——“
Chạm vào người phụ nữ kia? Làm sao có thể?
,
“Chưa cái gì?” Diêu Hữu Quốc nhíu mày, trong mắt có vẻ khó hiểu.
“Không có, không có gì.” Tư Tư Nhiễm không hỏi được, cho dù Diêu Hữu Quốc đang gạt cô, thì sao chứ?
Người phụ nữ đó là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt đối không phải là người mà "kẻ thứ ba" như cô có thể so được.
Ánh mắt lại trở nên tối đi.
,
Cô cảm thấy mình đã rơi vào trong một chiếc đầm lầy, tránh không nổi, mà cũng chạy không thoát.
Đáng sợ hơn là cô vẫn còn lún sâu vào đó, hoàn toàn không muốn chạy trốn. Diêu Hữu Quốc nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của cô, trong lòng không nói rõ được là cảm giác gì, lại có chút khó chịu. Lướt qua cô lại hôn thật sâu, mãi đến khi cô không thở nổi nữa, lúc này mới buông tay rời đi.
Giải khát xong, Diêu Hữu Quốc với tâm trạng được tính là vui vẻ, không chú ý tới một bóng người ở chỗ rẽ vẫn luôn nhìn vào cửa căn phòng này.
Nhìn thấy anh đi ra từ bên trong, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Vì sự xuất hiện của cậu bạn nhỏ Diêu Phàm, Cố Thừa Kỳ bị mẹ Tả Phán Tình kéo đi nói mấy câu.
Tống Vân Hi đã mất hơn năm năm rồi, muốn thủ tiết thì cũng đã thủ tiết đủ rồi. Lẽ nào Cố Thừa Kỳ thật sự vì Tống Vân Hi mà cả đời này không kết hôn, không sinh con hay sao?
Dĩ nhiên, lời này chỉ có thể hiện lên trong lòng Tả Phán Tình một lần, nhưng không dám nói rõ ra.
Đối với đứa con trai từ nhỏ đã chững trạc trưởng thành này, Tả Phán Tình cũng bế tắc. Dẫn ra mấy câu không nặng không nhẹ.
Tiểu Diêu Phàm đáng yêu như thiên sứ đến mức nào, Tiểu Hạo Triết lại lanh lợi được lòng người đến mức nào.
Không biết con của anh sẽ như thế nào.
,
Cố Thừa Kỳ mặt không biểu cảm nghe mẹ nói lòng vòng một vòng, đã nói xong những lời đó.
Sau đó lại rời đi mà không biểu lộ điều gì.
Lúc này một phục vụ bưng một khay rượu đỏ đi qua trước mặt anh.
Anh không hề suy nghĩ cầm một ly ở phía trên lên, nhưng vào lúc nhìn thấy khuoobn mặt người đó thì ngẩn ra một lát: “Tại sao cô lại ở đây?”
Đinh Lạc Tịch* không ngờ sẽ gặp Cố Thừa Kỳ ở đây, trên mặt trắng bệch, đầu bất giác đã cúi thấp xuống: “Tôi, hôm nay tôi đến thay bạn.”
*Xem lại chương 97.
Cố Thừa Kỳ híp mắt không nói gì, Đinh Lạc Tịch muốn đi lại không dám, bưng một khay rượu đỏ lớn đứng bất động ở đó.
,
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đó nhuộm thêm mấy phần không tự nhiên, mấy phần lúng túng.
Dáng vẻ cô quay mặt đi không dám nhìn mình, thoạt liếc mắt qua, còn có mấy phần tương tự với Tống Vân Hi.
“Đi đi.” Giọng nói của Cố Thừa Kỳ lạnh đi.
Đinh Lạc Tịch không dám ở lâu, cúi thấp đầu nhanh chóng rời đi.
Mà Cố Thừa Kỳ nhìn bóng lưng của cô, mi tâm nhíu lại.
Chỉ là sinh con sao? Tả Phán Tình muốn ôm cháu, anh sẽ cho bà một đứa.
Có lẽ, cũng không phải là chuyện quá khó giải quyết.
,
Cùng với bữa tiệc đã tiến hành hơn phân nửa, phần quan trọng nhất của buổi tối hôm nay cũng chính thức bắt đầu.
Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ, còn có Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên, cùng dắt tay Diêu Phàm đi lên khán đài.
“Người đến hôm nay, đều là thân thích, bạn tốt của nhà họ Cố chúng tôi.” Kiều Tâm Uyển mở miệng trước tiên, trong lời nói đều là sự vui vẻ: “Hôm nay ngoài chúc mừng sinh nhật con thứ Cố Thừa Diệu ra, còn có một chuyện vui cực lớn, muốn chia sẻ với mọi người một chút.”
“Bốn năm trước Thừa Diệu đã kết hôn, cũng đã có một đứa con. Chỉ là vì một vài nguyên nhân, đứa trẻ vẫn luôn sống cùng với mẹ ở nước ngoài.”
“Hôm nay. Chính thức giới thiệu con của Thừa Diệu cho mọi người biết.”
,
“Bé chính là Cố Dịch Phàm.”
Lời Kiều Tâm Uyển nói, Diêu Hữu Thiên đã sớm biết.
Diêu Phàm muốn nhận tổ quy tông, thì không thể mang họ Diêu nữa. Sau khi Kiều Tâm Uyển tìm người tính toán, lại cho người xem ngày sinh tháng để của Tiểu Phàm Phàm một lần nữa. Cuối cùng đã chọn ra một cái tên. Gọi là Cố Dịch Phàm.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên giống như thủy triều dâng.
Vừa nãy Tiểu Phàm Phàm đã nghỉ ngơi một lát, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc này không có một chút dáng vẻ băn khoăn lo lắng nào, ngoan ngoãn đi ở bên cạnh bà nội.
Có điều ánh mắt chưa từng rời khỏi người Diêu Hữu Thiên .
,
Thủ tục phía sau hoàn toàn là tặng quà.
Uông Tú Nga tặng ba cửa hiệu ở đoạn đường hoàng kim mang tên của mình cho Cố Dịch Phàm đã đổi tên, Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển tặng 10% cổ phần của Cố thị.
*Lời editor: *Vuốt mồ hôi* Bây giờ mới biết thế nào là người sinh ra ở vạch đích...
Về phần những người khác của nhà họ Cố, cũng tặng quà có giá trị lớn. Không phải bất động sản thì chính là cổ phần công ty.
Cộng thêm quà của những người bạn từ nhỏ và anh em họ của Cố Thừa Diệu.
Qua tối hôm nay, tài sản của Cố Dịch Phàm đã lập tức tăng lên không chỉ một chút.
,
Diêu Hữu Thiên muốn từ chối, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được sự điên cuồng của ngươi nhà họ Cố.
Mà cô cảm thấy may mắn vì Phàm Phàm hoàn toàn không hiểu những thứ này.
Đương nhiên cũng sẽ không chịu áp lực vì những thế này. May mắn, may mắn.
Bữa tiệc hôm nay là một bữa tiệc hoàn toàn riêng tư. Ngoài người quen ra, không hề mời người ngoài.
Thế nhưn, Kiều Tâm Uyển nhận cháu trai, quá vui mừng. Mà bà tặng liền 10% cổ phần, không thể nghi ngờ đã biến Cố Dịch Phàm trở thành cổ đông nhỏ nhất của Cố thị.
Cổ đông thay đổi là chuyện không thể giấu được người nói. Càng không nói tới mấy năm nay Cố Thừa Diệu ra sức khuếch trương, Cố thị đã sớm vượt qua trước đây gấp mấy lần.
,
Ngày hôm sau nhật báo kinh tế tài chính đã đưa tin chuyện này.
Đồng thời tung ra hình ảnh một nhà năm người hạnh phúc đứng trên khán đài.
Cảnh tượng Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu mười ngón tay đan vào nhau, một tay dắt Diêu Phàm trên tấm hình, nhìn hạnh phúc lại đủ đầy.
Một góc độ khác của bài báo lại là than thở. Cố Dịch Phàm tuổi còn nhỏ như vậy, tài sản đã vượt quá mười tỷ. Đây thật sự là thành viên mới của giới thượng lưu Bắc Đô.
Tương lai không biết sẽ có bao nhiêu cô gái, sẽ đánh nhau vỡ đầu vì Cố Dịch Phàm.
Mà tờ báo này, cũng theo người đưa thư đưa đến hàng nghìn hàng vạn hộ gia đình.
"Choang.” Ly sữa bò trên bàn ăn bị ném đi, đập xuống mặt đất, sữa bò bên trong đổ đầy đất.
Chiếc ly cũng vỡ tung tóe. Người giúp việc làm việc trong phòng bếp chỉ ló một cái đầu ra, rất nhanh lại rụt về, mà có người giúp việc nhanh chóng đi ra thu dọn sạch sẽ dưới đất.
Bạch Yên Nhiên đều không chú ý đến những việc này, cô ta chỉ nhìn tờ báo kia, cảm thấy trái tim co rút đau đớn.
Cô ta đột nhiên cầm tờ báo đó lên, xông tới trước mặt Trì Hướng Đông ngồi đối diện.
Ném mạnh tờ báo tới trước mặt hắn ta: “Nói cho tôi biết, đây là cái gì?”
,
Trì Hướng Đồng cầm khăn ăn trên bàn lên lau miệng, ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
“Làm sao? Anh hỏi tôi làm sao?” Trong cơn phẫn nộ Bạch Yên Nhiên xé nát tan tờ báo kia: “Là ai nói với tôi Diêu Hữu Thiên đã chết? Là ai nói với tôi Cố Thừa Diệu vì cô ta mà tìm cái chết không thành? Là ai nói với tôi mấy năm nay Cố Thừa Diệu sống đau khổ, khó chịu đến mức nào?”
“Bây giờ là chuyện gì? Một người đã chết, thì làm sao sống lại?”
Nhìn thử bàn tay Cố Thừa Diệu và cô ta dắt tay nhau, nhìn thử nụ cười hạnh phúc trên mặt cô ta.
Bạch Yên Nhiên nhìn thêm nhiều lần, đều có kích động muốn xé nát Cố Thừa Diệu: “Tại sao anh có thể gạt tôi? Tại sao anh phải gạt tôi?”
,
Trì Hướng Đông đặt khăn ăn trong tay xuống, trong ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh: “Anh không gạt em. Bốn năm trước, quả thực Diêu Hữu Thiên đã chết rồi, về phần vì sao cô ta lại đột nhiên sống lại, anh cũng không biết.”
“A ——” Bạch Yên Nhiên thét lên, cô ta ôm đầu, cả người đều mất khống chế.
Trì Hướng Đông thở dài, đứng dậy ôm người cô ta vào trong lòng: “Yên Nhiên, đừng như vậy.”
“A ——” Bạch Yên Nhiên vẫn đang thét chói tai, đã rất lâu rồi cô ta không mất khống chế như vậy. Trì Hướng Đông ôm rất chặt, nhưng cô ta liên tục giãy giụa.
“Không thể nào. Không thể nào.” Bạch Yên Nhiên đứng bật dậy khỏi lòng Trì Hướng Đông, người lùi về sau hai ba bước.
“Dựa vào đâu mà bọn chúng hạnh phúc như vậy? Dựa vào đâu mà bọn chúng có thể cười vui vẻ như vậy?”
Đổ mồ hôi. Vốn dĩ không muốn để lộ bài. Chỉ là có rất nhiều bạn đọc mắng Từ (Tư Nhiễm) là kẻ thứ ba gì đó.
Thật ra tôi muốn nói, Phương Giai Kỳ không có tư cách yêu cầu Diêu Hữu Quốc điều gì.
Cuộc hôn nhân này là do cô ấy tự mình tạo ra. Cho nên, không thể trách Diêu Hữu Quốc. Đương nhiên, không phải tôi nói làm kẻ thứ ba là vinh quang, chỉ là chuyện có nguyên nhân.