Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 284: Con không thích chú ấy



Editor: Xám

Nếu để Diêu Hữu Thiên biết được Cố Thừa Diệu âm thầm gặp mặt người phụ nữ khác. Vậy chẳng phải  ——

Trên mặt Tiểu Mã đầy vẻ lo lắng, vợ của Cố Thừa Diệu thật sự là khó khăn lắm mới quay về.

Vì Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu chỉ thiếu nước chưa trao tặng cả công ty. Không thể phạm sai lầm vào lúc này.

“Cậu ra ngoài trước đi.” Cố Thừa Diệu giống như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt khẩn thiết của Tiểu Mã: “Cuộc họp để Phó tổng giám đốc Cố phụ trách.”

Cố Thừa Diệu xua tay, Tiểu Mã gật đầu, lui ra ngoài.

,

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng làm việc đã trở nên yên tĩnh.

Cố Thừa Diệu đứng đó không cử động, Bạch Yên Nhiên cũng vậy.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung, trong lòng anh hiện lên trăm ngàn suy nghĩ, nhưng cái cuối cùng lại là, cô ấy đến làm gì?

Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy hình như mình hơi bạc tình.

Bạch Yên Nhiên vì anh, đã gặp phải chuyện gì, anh chưa từng quên.

Cho dù chưa bao giờ nghĩ lại, nhưng cũng chưa từng quên.

,

Mà bây giờ nhìn Bạch Yên Nhiên, khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc trước mắt, anh đột nhiên không biết phải nói gì.

“Em có khỏe không?” Cuối cùng, nhả ra câu này giống như sự quan tâm của người bạn cũ.

Đây cũng là thứ duy nhất, anh có thể cho cô.

Bạch Yên Nhiên nhíu mày, vẻ mặt giống như trào phúng, lại giống như đùa cợt. Vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Thật lâu, thật lâu sau, cuối cùng Bạch Yên Nhiên đã cử động.

,

Cô ta đi đến trước mặt anh rồi đứng lại, nghiêm mặt, khuôn mặt mềm yếu, mắt đẹp dịu dàng nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

“Anh cảm thấy, em rời khỏi anh, thì có tốt không?”

Im lặng nhẹn lời, Cố Thừa Diệu không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.

“Yên Nhiên ——” Ánh mắt anh, dường như là áy náy. Lại dường như là tự trách.

Thế nhưng, không hề có tình cảm.

Cô ta đã nhìn thấy, cho nên trong lòng càng hận hơn.

,

“Dọa sợ rồi sao?” Cô ta cười, vỗ tay: “Em nói đùa thôi.”

Lấy danh thiếp trong túi xách ra, đưa tới tay Cố Thừa Diệu bằng thái độ cực kỳ trịnh trọng.

“Tổng giám đốc Cố, hân hạnh gặp mặt. Hôm nay em đến đây, là muốn bàn chuyện hợp tác với anh.”

Cố Thừa Diệu nhận lấy danh thiếp, nhìn tên tập đoàn phía trên, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.

“Em ——“

“Em biết tháng sau Cố thị dự định hợp tác với Định Thanh. Có điều, tập đoàn bên em tốt hơn Định Thanh trên mọi phương diện. Không biết tổng giám đốc Cố có thể cho tập đoàn bên em một cơ hội không?”

,

Trong biểu cảm ôn hòa của cô lộ ra mấy phần tự tin, mấy năm không gặp, đã không thể liên hệ cô  với người phụ nữ yếu đuối cần người bảo vệ trong ấn tượng của mình nữa.  

Cố Thừa Diệu không trả lời, anh biết rõ tập đoàn mà Bạch Yên Nhiên nhậm chức, mấy năm nay bành trướng cũng khá lợi hại.

Chẳng những vậy, đối phương đều có đầu tư của mình ở Bắc Đô, thành phố S, thành phố Y, cùng với một vài tuyến thành phố khác.

“Về việc hợp tác này, mặc dù do anh phụ trách, nhưng bên anh cần phải khảo sát ở nhiều mặt, mới có thể ra quyết định cuối cùng ——“

Trả lời hoàn toàn chính thức, trong lòng Cố Thừa Diệu có chút lưỡng lự. Thật ra anh không hiểu lắm, Bạch Yên Nhiên xuất hiện vào lúc này, lẽ nào chỉ để hợp tác với anh?

“Em hiểu.” Bạch Yên Nhiên gật đầu: “Bên em rất có thành ý, để hợp tác, bên em đã đưa bản kế hoạch của công ty bọn em. Anh có thể so sánh với Định Thanh một chút.”

,

Lúc nói chuyện, Bạch Yên Nhiên lại lấy từ túi xách ra một bản kế hoạch đặt lên tay Cố Thừa Diệu: “Hi vọng tổng giám đốc Cố có thể cho bên em một cơ hội.”

Cô ta mỗi lần mở miệng lại là một tiếng tổng giám đốc cố, dường như hoàn toàn vạch rõ giới hạn giữa mình và anh.

Cố Thừa Diệu nên cảm thấy vui mừng, nhưng dù sao vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng: “Yên Nhiên, tại sao em lại ở Thân Nguyên?”

“Bốn năm trước, em khỏi bệnh rồi quay về học đại học, em học xong chương trình đại học trong thời gian nhanh nhất, vừa vặn Thân Nguyên đang tuyển người, em đã gia nhập.”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên cười: “Nói đến đây, còn phải cảm ơn anh đấy.”

Bạch Yên Nhiên vuốt tay: “Nếu không phải anh mời bác sĩ trị bệnh cho em, em nghĩ em cũng không thể hồi phục bình thường nhanh như vậy được.”

,

Cô không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc, sắc mặt của Cố Thừa Diệu đã bắt đầu có chút không tự nhiên.

Bệnh của cô, đương nhiên anh biết đã xảy ra chuyện gì.

“Yên Nhiên ——“

“Nếu như anh muốn nói xin lỗi, thì không cần đâu.” Bạch Yên Nhiên tự nhiên hào phóng, giống như biết anh muốn nói gì: “Những gì anh nợ em, đã không phải là một câu xin lỗi đã có thể trả sạch.”

“Yên Nhiên.” Bốn năm nay, anh không hề cố gắng đi tìm tung tích của cô.

Cũng không có tâm trạng đó.

,

Sự ra đi của Diêu Hữu Thiên, đã mang cả trái tim anh đi theo.

Những người khác như thế nào, thật sự không nằm trong phạm vi quan tâm của anh.

Nhưng đối với Bạch Yên Nhiên, anh vẫn có sự áy náy.

“Hôm nay em đến, chỉ là để đưa kế hoạch. Nếu như tổng giám đốc Cố có thời gian, có thể xem thử.”

Dứt lời, cô ta khom người, muốn rời đi.

“Yên Nhiên ——” Cố Thừa Diệu đã ngăn cô ta, nếu như Cố thị thật sự hợp tác với Thân Nguyên, hai người ắt phải tăng cơ hội gặp nhau.

Mà ạm không muốn như vậy.

,

Đặt bản kế hoạch vào tay Bạch Yên Nhiên, trái tim anh đã ra quyết định trước một bước.

“Thật xin lỗi. Anh nghĩ, Cố thị sẽ không hợp tác với Thân Nguyên.”

Lần này Bạch Yên Nhiên đã thật sự ngây ra, cô ta ngơ ngác nhìn Cố Thừa Diệu, trong ánh mắt là vẻ không dám tin: “Anh không hề xem bản kế hoạch của em.”

“Không cần xem.” Cố Thừa Diệu không nhìn vào ánh mắt Bạch Yên Nhiên: “Bên anh đã quyết định rồi, muốn hợp tác với Định Thanh.”

“Cố Thừa Diệu.” Đây là lần đầu tiên sau khi đi vào, Bạch Yên Nhiên gọi tên anh: “Em cho rằng, anh là một người công tư phân minh.”

“. . .” Anh là người như vậy. Thế nhưng, anh không hi vọng đem đến cho Bạch Yên Nhiên bất kỳ hi vọng gì, càng không hi vọng khiến cho Diêu Hữu Thiên cảm thấy khó chịu khi biết hai bên hợp tác.

,

“Anh sợ vợ anh hiểu lầm?” Bạch Yên Nhiên cười cười, ý cười không hề lan đến đáy mắt: “Phải rồi, cô ta đã về rồi, em đã xem trên báo. Tiết mục cả nhà đoàn tụ, đại đoàn viên. Cảm động lòng người biết bao.”

“Khi xưa em bị mẹ anh ghét bỏ, chỉ là vì em không sinh được con. Như bây giờ tốt biết bao. Thứ em không thể cho anh, cô ta đã cho anh rồi.”

“Yên Nhiên.” Cố Thừa Diệu không thích giọng điệu nói chuyện này của cô.

Cô ta đã thành công khơi gợi sự áy náy trong lòng anh.

“Cố Thừa Diệu. Anh biết không? Lúc em biết bộ phận kế hoạch của công ty muốn hợp tác với Cố thị. Đầu tiên em cũng muốn ngăn cản.”

“Nhưng em không làm. Em phân chia rất rõ ràng, công là công, tư là tư.” Bạch Yên Nhiên bước lên trước một bước, đối diện thẳng với anh mắt anh: “Nhưng anh có thật sự biết không?”

,

“Thậm chí em chủ động đề xuất muốn đến đàm phán dự án này. Việc này liên quan đến kiểm tra đánh giá năm đầu tiên vào công ty của em.”

“Điều em muốn không phải là anh. Mà là công việc cuae em, đó là công việc của em. Anh thì sao?”

“Em nghĩ , cho dù chúng ta không thể ở bên nhau, ít nhất vẫn là bạn bè. Anh nhớ không? Anh từng đồng ý với em, chỉ cần em có chuyện khó khăn, có chuyện rắc rối gì. Anh sẽ giúp em.”

Bạch Yên Nhiên đột nhiên cười, cười rất châm chọc: “Lời nói của đàn ông, không đáng tin, em thật sự quá ngu ngốc rồi. Lại tin anh thêm một lần.”

“Yên Nhiên. Anh không có ý đó. Anh ——” Anh chỉ muốn ngăn chặn trước một vài khả năng.

,

“Anh không cần nói nữa.” Bạch Yên Nhiên rút bản kế hoạch khỏi tay anh: “Em sẽ nói với công ty, bảo bọn họ đổi người khác đến đàm phán với anh.”

Bỏ lại câu này, cô ta không muốn ở lại thêm dù chỉ một khắc, xoay người muốn rời đi.

Bản kế hoạch trên tay, lại bị người ta rút ra.

Quay mặt sang, bản kế hoạch đã ở trên tay Cố Thừa Diệu.

“Anh sẽ xem. Hơn nữa sẽ nghiêm túc cân nhắc về khả năng hợp tác với Thân Nguyên.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi Cố Thừa Diệu về đến nhà, Diêu Hữu Thiên đã về trước một bước.

Trời tháng chín, hoa quế trong sân lại nở rồi. Hương hoa quế ngập tràn cả vườn.

Diêu Hữu Thiên dẫn Cố Dịch Phàm đứng ở dưới cây hoa quế, cô giơ tay hái hoa quế: “Phàm Phàm, cái này, là hoa quế, hôm nay mẹ làm bánh hoa quế cho con ăn, có được không?”

“Vâng ạ.” Mẹ làm gì cũng được hết.

Sau khi vào ở trong nhà nội, cái gì cũng có người giúp việc động tay, ngay cả cơ hội tự mình rót nước Tiểu Phàm Phàm cũng không có.

Mà Diêu Hữu Thiên lại càng không đến lượt tự động tay nấu cơm.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

,

“Mẹ, hoa quế thơm quá.”

“Đúng vậy.” Diêu Hữu Thiên cười, hơi ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ dịu dàng: “Phàm Phàm thích không?”

“Thích ạ.” Cố Dịch Phàm gật đầu: “Mẹ, trong nhà trẻ của bọn con cũng có một cây hoa quế, hoa phía trên cũng tỏa hương rồi. Hôm nay con còn cùng với Trần Kính Vũ chơi trốn tìm dưới tàng cây nữa đấy.”

“Vậy sao?” Diêu Hữu Thiên cẩn thặt bỏ hoa quế đã hái xuống vào trong chiếc đĩa to: “Trần Kính Vũ là bạn con mới quen sao?”

“Đúng vậy ạ.” Cố Dịch Phàm gật đầu: “Cậu ấy ngồi ở bên cạnh con. Cậu ấy khỏe mạnh, ăn cơm đều phải ăn ba bát.”

“Vậy Phàm Phàm ăn mấy bát?"

“Con chỉ ăn một bát.” Bởi vì từ nhỏ sức khỏe không tốt lắm, Cố Dịch Phàm đều ăn ít nhưng nhiều bữa.

,

Cố Thừa Diệu đứng ở cổng, ngắm nhìn vợ con mình trong sân.

Nghe câu chuyện thú vị Mà Tiểu Phàm kể trong nhà trẻ. Ánh nắng chiều chiếu vào trong sân, nửa bên mặt của con trai nhìn giống như thiên sứ.

“Mẹ. Con không ăn nổi ba bát cơm.” Giọng nói của Tiểu Phàm có chút như đưa đám.

“Ừm, không sao, chờ Phàm Phàm lớn rồi, cũng có thể ăn ba bát cơm.”

“Thật sao?” Cố Dịch Phàm rất tin tưởng mẹ mình: “Lớn lên là lớn đến mức nào ạ? Lớn như chú sao ạ?”

Hình như chú cũng không ăn ba bát cơm.

,

“Đúng vậy.” Diêu Hữu Thiên đã hái xong hoa rồi: “Phàm Phàm nhớ chú rồi?”

Hình như hôm qua bọn họ mới nói chuyện điện thoại.

“Nhớ ạ.” Cố Dịch Phàm gật đầu, nghĩ đến Triệu Bách Xuyên, mày mắt cong cong, cười xán lạn như một đóa hoa: “Tối hôm qua chú gọi điện cho con. chú nói chú sắp đi quay phim rồi. Mẹ, chờ phim của chú quay xong, chúng ta đi xem có được không?”

“Được.”

Cố Dịch Phàm suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Gọi bà nội cùng đi.”

,

Diêu Hữu Thiên đã hái được không ít, cô ngồi xuống trước Cố Dịch Phàm: “Phàm Phàm rất thích bà nội?”

Xem dáng vẻ, sự bầu bạn thời gian này của Kiều Tâm Uyển, không phải là không có thu hoạch.

“Vâng.” Cố Dịch Phàm gật đầu: “Con thích bà nội.”

“Rất thích sao?”

“Rất thích.” Cố Dịch Phàm suy nghĩ một chút, tay nhỏ vươn ra: “Có điều con thích mẹ nhất.”

“Thích mẹ nhất à?” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Vậy thích ai thứ hai vậy?”

,

“Thích chú thứ hai.” Chú mà Cố Dịch Phàm nói, đương nhiên là Triệu Bách Xuyên: “Thứ ba là bà nội.”

Diêu Hữu Thiên không biết nên khóc hay nên cười, Kiều Tâm Uyển bỏ ra nhiều như vậy, mới có được vị trí thứ ba.

“Phàm Phàm không thích ba sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm lập tức trở nên nghiêm  túc, nhìn trái nhìn phải, hình như không muốn để người khác nghe được. Lúc này mới ôm cổ Diêu Hữu Thiên nhỏ giọng nói: “Không thích.”

“Tại sao?”

,

“Chú ấy rất hung dữ, hơn nữa chú ấy vừa đến đã chiếm lấy mẹ không buông.”

Bây giờ mẹ đã có rất ít thời gian chơi với bé rồi. Cái chú hung dữ đó còn chiếm lấy mẹ mỗi ngày, thật đáng ghét.

“Hình như gần đây ba không hung dữ nữa mà.” Như vậy có thể thấy được, ấn tượng đầu tiên của trẻ con quan trọng đến mức nào.

Xem ra Tiểu Phàm Phàm đã có bóng ma trong lòng rồi.

“So với ông nội, chú ấy không hung dữ.” Trong mắt Cố Dịch Phàm, người hung dữ nhất vẫn là ông nội: “Mẹ, ông nội còn hung dữ hơn chú ấy.”

Nhất là mỗi lần bà nội ôm bé không buông, mặt ông nội lại rất đáng sợ.

Có rất nhiều lúc bé đều bị dọa sợ đến mức suýt nữa òa khóc.

,

“Phàm Phàm. Ông là ông nội của con. Con không cần sợ ông.”

Đối với vẻ mặt của ba chồng, Diêu Hữu Thiên cũng đã quen rồi.

Có điều, hình như điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm là: “Phàm Phàm, thật ra ba không hung dữ chút nào.”

Cố Dịch Phàm không thích nghe mẹ nói đến người ba hung dữ đó: “Dù sao con không thích chú ấy.”

Diêu Hữu Thiên không nói được gì nữa. Không biết vì sao đột nhiên có chút thông cảm cho Cố Thừa Diệu.

Lúc nói chuyện, phát hiện sau lưng Cố Dịch Phàm đã có thêm một bóng người.

Cố Thừa Diệu mặt không biểu cảm đứng phía sau con trai. Sắc mặt có chút quái dị.

“Anh về rồi?”

,

Khóe miệng Cố Thừa Diệu mím thành một đường thẳng, nhìn bộ dạng Cố Dịch Phàm vừa thấy anh xuất hiện đã rúc vào lòng Diêu Hữu Thiên.

Mi tâm nhăn lại gần như không thể nhận thấy, đưa tay ra muốn ôm Cố Dịch Phàm lên.

Cố Dịch Phàm tránh đi theo bản năng, nhưng không địch lại được sức lực của Cố Thừa Diệu: “Ba hung dữ chỗ nào?”

Cố Dịch Phàm không ngờ cuộc nói chuyện của mẹ và mình đã bị người khác nghe được.

Giật nảy mình. Ánh mắt cầu cứu nhìn về hía Diêu Hữu Thiên, gần như đã sắp khóc.

,

Cố Thừa Diệu không hiểu được, sau khi tiểu quỷ này về, mình dịu dàng hòa nhã dụ dỗ, cung phụng ăn ngon uống tốt.

Chỉ thiếu nước chưa hái sao trên trời xuống.

Tại sao lại không có được một điểm tốt nào?

“Nói đi. Ba hung dữ chỗ nào?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.