Editor: Xám
Chiến Li không nhịn được đã cười. Lời nói của trẻ thơ, khiến thương cảm trong lòng anh thoáng cái đã tiêu tan đi rất nhiều.
Quay mặt sang nhìn Diêu Hữu Thiên: “Đây là con của em và Cố Thừa Diệu? Vaayjh, chẳng phải năm xưa em đã mang thai rồi?”
“Phải.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Em sinh bé ở nước Anh, năm nay đã ba tuổi rồi.”
“Tốt. Tốt. Thật sự rất tốt.” Chiến Li nói liền ba chữ tốt, không hề hỏi kỹ, màn ghĩ đến một người đàn ông khác cũng đau khổ như anh suốt bốn năm: “Thiên Thiên, bây giờ em và, em và Cố Thừa Diệu vẫn tốt chứ?”
Mặc cô đã nói, nhưng anh vẫn muốn xác nhận thêm một lần.
“Vô cùng tốt.” Lời không hề bất ngờ, cô và Cố Thừa Diệu nên sống như vậy cả đời thôi.
,
“Vậy thì tốt.” Tốt thì tốt. Chiến Li cúi mắt, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh lại, nhưng chưa hẳn tâm trạng đã như vậy.
Làm sao Diêu Hữu Thiên không hiểu?
“Chiến Li, tìm một cô gái tốt ở bên nhau, cùng sống thật tốt đi.”
Cô và anh, thật sự đã không còn khả năng nữa.
Chiến Li không nói gì, trước khi Diêu Hữu Thiên chưa quay về, anh cho rằng cô không ở trên thế gian nữa, anh không thể cho phép mình sống hạnh phúc.
Nhưng sau khi Diêu Hữu Thiên quay về, anh phát hiện mình vẫn yêu cô.
,
Tìm một cô gái tốt.
Có lẽ cả đời này, đều không thể nữa.
“A Li, em thật sự hi vọng anh sống tốt.” Giống như Triệu Bách Xuyên, tấm lòng của anh với mình, cô vẫn luôn biết.
Nhưng Triệu Bách Xuyên cũng sẽ đi tìm cuộc sống mới của mình.
Làm người, vĩnh viễn đều phải nhìn về phía trước.
“Thiên Thiên, em không cần quan tâm đến anh đâu.” Chiến Li đột nhiên mỉm cười: “Em chưa chết, anh rất vui mừng. Thiên Thiên, chào mừng em trở về.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạch Yên Nhiên ngồi trong vườn hoa của biệt thự, cô ta cuộn chân, ôm lấy đầu gối mình, nhìn bể bơi trong vườn hoa, bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, lại từng chút bị bóng đêm cắn nuốt
Mà cô ta đã duy trì tư thế này hai tiếng đồng hồ rồi.
Sau khi Trì Hướng Đông đi vào, đã nhìn thấy một màn này.
Mi tâm nhíu lại, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô ta.
“Mềm lòng rồi? Không muốn trả thù nữa?”
Im lặng, Bạch Yên Nhiên không trả lời hắn.
,
“Em yêu cậu ta rồi?” Trì Hướng Đông lại hỏi.
Bạch Yên Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn hắn, lắc đầu: “Em không có.”
Câu trả lời của cô ta, rõ ràng không chắc chắn lắm.
“Anh nhớ, ở trước mặt anh, hình như em chưa bao giờ nói dối.”
Bạch Yên Nhiên im lặng, cô ta đột nhiên cười thành tiếng: “Em rất ngốc, có đúng không?”
Những gì trải qua từ nhỏ, khiến cô ta cực kỳ giỏi việc suy đoán lòng người.
Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, cô ta luôn có thể tìm được điểm yếu của đối phương.
,
Nhưng cô ta không ngờ, một cuộc báo thù, đã đánh mất chính mình.
“Em không ngốc.” Trì Hướng Đông nắm tay cô ta: “Em chỉ là chưa nghĩ thông suốt.”
“Đúng vậy. Em quả thực chưa nghĩ thông suốt.” Bạch Yên Nhiên rút tay mình ra, đứng dậy, nhìn bể bơi trước mắt.
“Em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, ăn nhiều cay đắng như vậy, suýt chút nữa mất cả mạng, nhưng lại yêu phải một người không nên yêu. Em ——“
Trì Hướng Đông nheo mắt lại, nhìn đôi mắt đầy rối rắm của Bạch Yên Nhiên, bất giác đã liên hệ với một đôi mắt khác.
“Nếu như em thật sự yêu cậu ta, anh không ngại để em đi, để em ở bên cậu ta?”
,
“Ở bên anh ấy?” Bạch Yên Nhiên cười thành tiếng, nụ cười đó ngập tràn đau khổ và bất lực: “Ở bên như thế nào? Cố Học Võ khiến em cửa nát nhà tan. Nếu như em thật sự ở bên anh ấy, đừng nói người khác, ngay chính em cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Ba, mẹ, anh trai, và cả chị gái. Một nhà năm người, bốn người đều đã chết trong tay Cố Học Võ.
Nếu như cô ta thật sự ở bên cạnh Cố Thừa Diệu, thì làm sao xứng đáng với ba mẹ và anh chị của mình?
Trì Hướng Đông im lặng, có lẽ trong mắt người khác, Bạch Yên Nhiên đã phát điên.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đáng thương, bị thù hận giày vò đến mức gần như sắp phát điên.
,
Cơ thể Bạch Yên Nhiên mềm nhũn, ngồi xuống bên bể bơi, ánh mắt nhìn mặt nước dưới màn đêm lấp lánh ánh sao nơi chân trời.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của ba mẹ, anh chị, và cả tình cảnh bi thảm trước khi chết của bọn họ, giông như bị dao khắc vào đầu cô ta.
Bạch Yên Nhiên là người phương nam, cô ta có một cặp ba mẹ cần cù nhất, tốt nhất cả thế giới.
Ba mẹ của Bạch Yên Nhiên là thương nhân Chiết Giang. 25 năm trước, ba mẹ đã nhìn trúng thị trường của nước Nga.
Bôn ba giữa Trung Quốc và nước Nga.
,
Nước Nga 25 năm trước, tình hình trị an thật sự rất loạn.
Quân của chính phủ, quân phản chính phủ, và cả phần tử vũ trang phía đông Turkistan.
Bọn chúng tàn sát bừa bãi trên lãnh thổ nước Nga.
Người Trung Quốc làm ăn ở bên đó, thường xuyên phải chịu quấy nhiễu ở một mức độ nhất định.
Thế nhưng, nơi càng nguy hiểm, thì càng dễ kiếm ra tiền.
Sự gan dạ của thương nhân Chiết Giang cũng đã nổi tiếng ở Trung Quốc.
,
Bạch Quảng Nhân - ba của Bạch Yên Nhiên đã ở nước Nga năm năm, đã tích lũy được các mối quan hệ nhất định.
Mặc dù việc làm ăn không tính là lớn, nhưng cũng đủ cung cấp cuộc sống đầy đủ cho ba đứa con nhà mình.
Hai mươi năm trước, ba đã ở nước Nga được năm năm, có được một cơ hội làm ăn.
Một khách hàng từng hợp tác ở vùng biên giới, cần 5000 đôi giày da quân dụng, và cả 5000 chiếc áo khoác da.
Bạch Quảng Nhân biết đó là một vụ làm ăn lớn, quyết định đích thân giao số lượng lớn hàng hóa đó.
Mà lúc đó, trên TV của nước Nga vừa vặn chiếu đến một trấn nhỏ gần đó, nói là phong cảnh rất đẹp.
Bạch Yên Nhiên và anh chị lập tức đã bị phong cảnh hấp dẫn, muốn đến đó chơi.
,
Bạch Quảng Nhân không địch nổi sự quấn người của ba đứa con. Hơn nữa lại tiện đường, đã đưa cả ba đứa con đi theo.
Cùng đi còn có mẹ của Bạch Yên Nhiên.
Lúc ấy, Bạch Yên Nhiên mới bảy tuổi. Anh trai mười một tuổi, chị gái chín tuổi.
Một nhà năm người, cực kỳ vui vẻ đi tới điểm hẹn cùng với vài chiếc xe vận chuyển hoàng hóa lớn.
Nhưng Bạch Yên Nhiên không biết, lần đó đối với cô ta mà nói, là một cuộc hành trình chết chóc.
,
Một ngày trước khi sắp đến điểm hẹn, khi đi qua một trấn nhỏ, bọn họ đã nghe thấy tiếng súng.
Ba đã ở nước Nga năm năm cực kỳ có kinh nghiệm.
Ông lập tức ra hiệu cho đoàn xe dừng lại.
Sau đó ra hiệu cho tài xế đi xem thử đã có chuyện gì xảy ra.
Kết quả người tài xế kia đi rồi nhưng không quay về.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Xe của đoàn người bọn họ có sáu chiếc. Đều là xe hàng lớn, trên mỗi một chiếc xe đều chất đầy hàng hóa.
Bạch Quảng Nhân ý thức được có gì đó bất thường.
Tìm được một căn phòng trống ở gần đó, cho mấy đứa trẻ trốn vào đó.
Mà bản thân ông lại tiếp tục nghĩ xem, rốt cuộc có khả năng đi đường vòng từ những chỗ khác đến điểm hẹn hay không.
Phải biết những món hàng này đều là tính mạng của ông.
,
Rất nhanh, Bạch Quảng Nhân đã quay về. Biểu cảm của ông rất nặng nề.
Thì ra, không biết phần tử vũ trang ở đâu, đã xung đột với quân phản chính phủ phía đông Turkistan ở gần đây, hai bên đang giao chiến.
Quân phản chính phủ phía đông Turkistan có thể chỉ là một phân đội nhỏ, người không nhiều, cho nên bị đánh đến mức liên tiếp tháo chạy.
Mà vùng lân cận đều bị người hai bên chiếm đoạt. Cho dù là muốn đi đường vòng, hay là muốn quay về, bây giờ đều khó khăn.
Bạch Quảng Nhân quyết định trước tiên trốn một lát, chờ sau khi quân phản chính phủ phía Đông Turkistan và những phần tử vũ trang kia rời đi, mới nghĩ tiếp đến cách vận chuyển hàng hóa.
,
Mấy chiếc xa hàng lớn đã tìm được chỗ để giấu kỹ, cũng để cho mấy tài xế trốn trước hết.
Dẫu sao mặc dù tiền quan trọng, nhưng mạng chỉ có một chiếc.
May là vì phải đi đường dài, trên xe đều có lương khô.
Bạch Quảng Nhân dẫn theo vợ con trốn cả một buổi tối, liên tục nghe thấy tiếng súng không ngừng.
Mãi đến lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau, những tiếng súng kia mới dừng lại.
,
Bọn họ đã trốn cả một đêm không dám tùy tiện rời đi, chỉ sợ có nguy hiểm.
Mà Bạch Yên Nhiên lại không nhịn được nữa.
Cô ta còn nhỏ tuổi, mặc dù buổi tỗi đã gắng gượng ngủ được một lát, cảm giác không chắc chắn cùng với bất an đối với hoàn cảnh xung quanh, khiến cô ta luôn sợ đến mức không dám động đậy.
Người có thể nhịn, nhưng lại có ba cái gấp lại không thể nhịn. Chờ đến lúc trời sáng. Cô ta thật sự không nhịn được nữa.
Muốn đi nhà xí.
,
Trong căn phòng bỏ trống này, không có nước, không có điện.
Phòng vệ sinh đã hư hỏng từ lâu.
Cô ta đành phải rời khỏi phòng, đi vào một khoảng rừng nhỏ ở phía sau.
Lúc đó cô ta quá vội, hoàn toàn không chú ý mình càng chạy càng xa.
Chờ đến lúc cô ta quay lại, nơi ba mẹ và anh chị trốn ban đầu, đã bị nổ toang một góc.
Bảy tuổi, Bạch Yên Nhiên chỉ có bảy tuổi, nhìn thấy ánh lửa lóe lên, hoàn toàn trợn tròn mắt.
,
Cô ta không hồi thần lại được.
Cũng không thể hiểu. Vì sao cô ta chỉ là đi vệ sinh một lát, nơi đây đã bốc cháy, cô ta liều mạng chạy vào trong căn phòng đó.
Nhưng bị vấp hòn đó trên mặt đất rồi ngã xuống, mà cũng chính vào lúc đó, cô ta đã nhìn thấy.
Ở phía trước căn phòng, có vài chiếc xe đang rời đi.
Mà phía trên một chiếc xe trong đó lại ném một vật xuống.
,
Vật đó vừa ném ra, nơi vốn đang bốc cháy đã truyền đến một tiếng vang cực lớn.
Cái góc kia, đã biến thành hai mặt tường. Thậm chí bức tưởng đã bốc cháy.
Cô ta hoàn toàn bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn căn phòng. Cô ta đột nhiên giống như đã nghĩ ra gì đó, liều mạng đuổi theo mấy chiếc xe kia.
Nhưng làm sao cô ta đuổi kịp?
Ngay sau khi ném bom sau, những chiếc xe kia đã biến mất không thấy nữa.
Cô ta mù mờ quay về căn phòng ban đầu, trên bức tường vẫn đang bốc lửa. Cửa bốc lên khói dày cuồn cuộn.
,
Mắt của Bạch Yên Nhiên bị hun đến mức nước mắt chảy ròng, hoặc có lẽ là vì lo lắng cho an nguy của be mẹ.
Cho dù là loại nào, lúc này cô ta đều mang đôi mắt đẫm lệ mịt mù.
Xông vào nơi mình trốn lúc đầu, cô ta liều mạng cầu khẩn.
Nhưng vẫn không chạy thoát nổi hiện thực tàn khốc.
Ba, mẹ, chị gái, anh trai, tất cả đều nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
(còn tiếp ~)