Không nói nhiều, ông lấy điện thoại ra ấn vài con số: “Không thấy Thừa Diệu đâu, cậu đi tìm xem.”
Không nói lời thừa thãi, đã cúp điện thoại, biểu cảm của ông vẫn rất bình tĩnh: “Yên tâm đi. Sẽ tìm được thôi.”
“Nhưng –” Diêu Hữu Thiên luôn có một dự cảm rất không tốt. Giống như có chuyện xấu gì đó sắp xảy ra vậy.
Mi tâm của cô vẫn luôn cau lại.
,
Loại cảm giác hoảng hốt này, cho dù là năm xưa khi sinh Cố Dịch Phàm cũng không có.
Cô gần như sắp không ngồi yên nữa, cô luôn cảm giác Cố Thừa Diệu đã xảy ra chuyện.
“Con bình tĩnh một chút.” Kiều Tâm Uyển tiến lên vỗ tay cô: “Yên tâm đi. Nhất định Thừa Diệu sẽ không sao. ”
Diêu Hữu Thiên cắn môi, vẻ mặt có chút u sầu.
Cô không biết phải nói về sự lo lắng trong lòng mình như thế nào, sự lo lắng này ngoài tìm được Cố Thừa Diệu ra, nếu không thì vĩnh viễn sẽ không tiêu tan.
,
Chưa đến một tiếng đồng hồ, người của Cố Học Võ đã có được kết quả.
Ông cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên có chút kỳ lạ: “Thừa Diệu đang ở nhà.”
“Dạ?” Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, không hiểu rõ lắm Cố Học Võ có ý gì.
“Nó vốn dĩ có một căn nhà ở Bắc Đô, bây giờ nó đang ở đó.” Lúc Cố Học Võ nói chuyện đã nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Con biết địa chỉ không? Có cần ba đưa con đi không?”
“Không, không cần ạ.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cô biết địa chỉ.
Chỉ là cô không biết vì sao Cố Thừa Diệu lại ở đó.
,
Không có tâm trạng nói nhiều với Cố Học Võ, cô chộp lấy chìa khóa xe rồi rời đi.
Trong lòng tràn ngập tức giận và chỉ trích với Cố Thừa Diệu.
Người này, muốn đùa thì cũng không thể đùa như vậy chứ?
Nếu như ở Bắc Đô, vì sao không về nhà?
Vất vả lắm mức độ tiếp nhận của Phàm Phàm với anh mới tốt lên một chút, anh lại chạy như vậy, cũng không lo lắng sau này Phàm Phàm lại sợ người lạ không quan tâm đến anh.
,
Thật ra về căn nhà đó, Diêu Hữu Thiên cũng không có quá nhiều ấn tượng.
Dù sao cô không ở đó được bao lâu, hai người đã quay về thành phố Y.
Vậy Thừa Diệu ở đó làm gì chứ?
Dọc đường tâm trạng Diêu Hữu Thiên đều không yên, nhanh chóng chạy đến căn nhà ban đầu của Cố Thừa Diệu.
Cô đã nghĩ xong rồi, gặp được Cố Thừa Diệu, trước tiên mắng phủ đầu. Xem xem lần sau anh còn dám lặn mất tăm mà không nói một tiếng như thế không.
Lên lầu, lúc định đi vào thì phát hiện mình không có chìa khóa.
,
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên không lâu, cửa đã mở.
Khuôn mặt Cố Thừa Diệu xuất hiện phía sau cánh cửa, Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm đồng thời thật sự đầy một bụng lửa giận.
Tên này, thật sự đủ rồi.
“Cô tìm ai?”
“Em nói anh đủ rồi đấy, vì sao anh không ——“
Hai giọng nói đồng thời vang lên, sắc mặt Diêu Hữu Thiên thoáng chốc đã trở nên có chút quái dị.
,
“Này cô, cô tìm ai?” Cố Thừa Diệu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, vẻ mặt thản nhiên.
Ánh mắt của anh, hoàn toàn bình lặng không một gợn sóng.
Diêu Hữu Thiên trợn trừng mắt nhìn anh, đột nhiên bị chọc giận đến bật cười: “Cố Thừa Diệu, anh đùa gì vậy?”
Trò đùa cô quen tôi tôi không quen cô này, chơi vui lắm sao?
“Cô quen tôi?” Cố Thừa Diệu tự nhận chưa từng gặp Diêu Hữu Thiên: “Cô là ai vậy?”
Lại hỏi, Diêu Hữu Thiên hít một hơi thật sâu, ra sức khống chế kích động muốn nổi giận của mình: “Đùa một lần là được rồi, còn nữa em sẽ tức giận đấy.”
,
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, muốn nói gì đó thì một giọng nói khác lại vang lên.
“Thừa Diệu, cơm trưa xong rồi, qua đây ăn đi.”
Đó là giọng nói của một người phụ nữ, lần này Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, không chờ cô phản ứng lại.
Phía sau cửa đã xuất hiện một khuôn mặt mà cả đời này cô đều sẽ không nhận nhầm.
Bạch Yên Nhiên ——
Cô ta ôm cánh tay Cố Thừa Diệu, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái với vẻ không rõ lắm. Lại nhìn về phía Cố Thừa Diệu.
,
“Thừa Diệu, cô ấy là ai vậy?”
“Không quen.” Cố Thừa Diệu cũng thấy khó hiểu, lại quay mặt nhing Diêu Hữu Thiên một cái: “Cô à, cô quen tôi sao?”
“Cố Thừa Diệu.” Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự sắp phát điên rồi.
Cảm giác trào lên trong lòng, loại gì cũng có.
Chua, đắng, chát, hắc . Đủ loại hương vị tề tựu. Ngay cả lời hoàn chỉnh cô cũng không nói ra được.
“Anh, ba ngày nay anh đã ở cùng với người phụ nữ này?” Cô thật sự không dám tin nữa, đưa tay ra chỉ vào Bạch Yên Nhiên: “Anh nói cho em biết, có phải ba ngày nay anh đã ở cùng với người phụ nữ này không?”
,
“Thừa Diệu.” Thình lình bị ngón tay của cô chỉ vào, Bạch Yên Nhiên giật nảy mình, bất giác đã rúc vào lòng Cố Thừa Diệu: “Cô, cô ấy thật hung dữ.”
“Đừng sợ, đừng sợ.” Cố Thừa Diệu không quen nhìn dáng vẻ này của Bạch Yên Nhiên, quay đầu lại trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên bằng vẻ mặt lạnh lùng: “Cô này, tôi không biết vì sao cô biết tên của tôi, có điều, tôi không quen tôi. Bây giờ chúng tôi đang ăn cơm trưa. Mời cô đi cho.”
“Cố Thừa Diệu, rốt cuộc anh có biết anh đang làm gì không?” Diêu Hữu Thiên đã loạn rồi: “Anh nói anh không quen em? Anh còn cùng với người phụ nữ này? Anh ——“
Cô muốn tiếp tục nói, nhưng Cố Thừa Diệu không cho cô cơ hội nữa.
Đóng cửa lại, nhìn Bạch Yên Nhiên: “Đi thôi. Không để ý đến loại người này, chúng ta ăn cơm.”
,
“Được.” Bạch Yên Nhiên kéo tay Cố Thừa Diệu đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống. Cô ta múc một bát canh cho Cố Thừa Diệu, lại múc cho mình một bát, ngồi xuống đối diện anh.
Trên mặt hiện nét cười, đơn thuần mà tươi đẹp: “Thừa Diệu, em nói cho anh biết một chuyện, công ty em phỏng vấn mấy ngày trước đã thông báo cho em rồi. Ngày mai em đã có thể đi làm rồi.”
“Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi.” Cố Thừa Diệu gật đầu, vẻ mặt đầy tán thưởng: “Anh đã nói em nhất định làm được.”
“Ừm.” Bạch Yên Nhiên cười: “Tối hôm nay chúng ta đi xem phim ăn mừng một chút có được không?”
“Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu, đã uống cạn canh trên tay: “Ăn cơm xong anh còn phải về công ty một chuyến, em ngoan ngoãn, đừng chạy loạn.”
“Em sẽ không chạy loạn.” Bạch Yên Nhiên cười : “Có điều em muốn đi mua hai bộ quần áo. Dù sao ngày mai là ngày đầu tiên đi làm. Trong tủ quần áo của em không có đồ vest.”
,
Cố Thừa Diệu đột nhiên nắm tay Bạch Yên Nhiên: “Yên Nhiên. Thật xin lỗi. Đều là anh không có bản lĩnh, để em phải chịu khổ cùng anh.”
“Nói linh tinh gì vậy?” Bạch Yên Nhiên lắc đầu: “Bây giờ anh đã là quản lý bộ phận rồi, em nghĩ cuộc sống của chúng ta sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
“Ừ. Anh nhất định sẽ nỗ lực, để em sống những ngày tháng tốt đẹp.”
“Em tin anh.” Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên kiên định giống như anh.
Cố Thừa Diệu cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Bạch Yên Nhiên nhìn thấy anh ăn hết cơm mình nấu, trên mặt là ý cười thỏa mãn, nụ cười đó, đơn giản, đơn thuần.
,
Công ty Cố Thừa Diệu làm việc chỉ cách nơi này hai mươi phút đi bộ, ăn cơm xong, anh cầm cặp công văn đi ra ngoài.
Nhưng vừa mở cửa, đã lại nhin thấy người phụ nữ kia.
“Vì sao cô vẫn còn ở đây?”
Diêu Hữu Thiên cắn môi. Cô đã rối bời đến mức không thể rối bời hơn.
Cố Thừa Diệu chẳng những lại ở cùng với Bạch Yên Nhiên, hơn nữa còn giả vờ không quen cô.
Lúc ấy cô rất tức giận, kích động, thậm chí muốn cho Cố Thừa Diệu hai cái tát, nhưng khi cánh cửa kia đóng lại, cô lại ép mình bình tĩnh lại.
,
Cô không thể đi như vậy, cô muốn hỏi rõ, rốt cuộc Cố Thừa Diệu đang muốn gì?
Không phải cô không tin Cố Thừa Diệu. Nhưng nếu như Cố Thừa Diệu thật sự muốn ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên, thì đã ở từ bốn năm trước rồi.
Cần gì phải đến bây giờ mới ở cạnh cô ta?
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn họ lại ở cùng nhau? Vì sao Cố Thừa Diệu phải giả vờ không quen mình?
Cô muốn hỏi rõ ràng.
,
Có điều không đợi cô mở miệng, câu kia của Cố Thừa Diệu đã khiến cô suýt chút nữa đứng không vững.
Anh nói: Vì sao cô lại ở đây?
“Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy. Em là vợ của anh, vì sao em không thể ở đây?”
Vợ? Mi tâm của Cố Thừa Diệu nhăn lại: “Cô à, cô không có bệnh chứ? Tôi đã kết hôn rồi.”
“Đương nhiên anh đã kết hôn rồi. Người kết hôn với anh, còn là em.” Anh còn muốn tiếp tục giả vờ sao?
,
“Cô gái này.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh, lộ ra mấy phần không kiên nhẫn: “Tôi không biết vì sao cô phải nói những điều này, có điều bà xã của tôi tên là Bạch Yên Nhiên.”
Anh không biết vì sao mình muốn giải thích với Diêu Hữu Thiên, dù sao đầu anh chỉ có ấn tượng như vậy.
Anh đã kết hôn rồi, vợ của anh là Bạch Yên Nhiên.
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn ngơ ngác, cô nhìn Cố Thừa Diệu lướt qua cô, nhìn anh đi vào thang máy.
Cô không hề nghĩ ngợ đã đi theo, cùng vào thang máy: “Cố Thừa Diệu, anh vừa mới nói cái gì? Nói lại lời anh vừa nói một lần nữa.”
Cố Thừa Diệu nhăn mi tâm, nhìn khuôn mặt Diêu Hữu Thiên với vẻ không rõ, vẻ mặt có chút khó hiểu.
,
“Cô gái này, tôi đã kết hôn rồi, bà xã của tôi tên là Bạch Yên Nhiên, tôi không quan tâm cô là ai, muốn làm gì. Bây giờ xin mời cách xa tôi một chút. Tôi không muốn bà xã của tôi hiểu lầm.”
Anh nói rất nghiêm túc, từ trong mắt anh, không nhìn thấy được một chút đùa giỡn nào.
Diêu Hữu Thiên nhìn anh đưa tay ra ấn nút của thang máy. Nhìn anh sau khi ấn xong lại lùi về sau một bước dài.
Đó là động tác muốn duy trì khoảng cách với cô.
Lúc này Diêu Hữu Thiên đã thật sự khẳng định, Cố Thừa Diệu không phải đang đùa với mình.
Nhưng tận sâu trong lòng, cô chỉ có thể an ủi bản thân mình, nói có lẽ là anh cố ý diễn thật như vậy.
,
Nói không chừng là như vậy.
Trái tim Diêu Hữu Thiên mơ hồ cảm nhận được một khả năng nào đó, nhưng vẫn ép mình lộ ra một gương mặt cười, tiến lên một bước, kéo tay Cố Thừa Diệu, chăm chú nhìn vào mắt anh.
Người thì vẫn là người đó, mặt vẫn là khuôn mặt đó.
Nhưng ở trong mắt anh, đã không tìm được hình bóng của mình nữa rồi.
“Cố Thừa Diệu, trò đùa của anh, quá ác rồi. Em ra lệnh cho anh bây giờ ngừng ngay, nếu không em sẽ thực sự giận đấy.”