Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 305: Rối bời



Editor: Xám

Lúc người giúp việc bưng cơm đi, vừa vặn gặp được Cố Học Võ, nói đơn giản tình hình của Cố Thừa Diệu một chút.

“Muốn tuyệt thực kháng nghị? Vậy cứ để cho nó đói mấy ngày là được.” Cố Học Võ hơi nhíu mày, giữa mày mắn hiện lên một chút xem thường: “Nó đói rồi, tự khắc sẽ ăn.”

“Nhưng ——” Người giúp việc còn muốn nói gì đó, Cố Học Võ đã xua tay, không muốn nghe chuyện của Cố Thừa Diệu nữa.

,

Người của ông, đã có được một chút manh mối. Nghe nói sư phụ William đã đến Giang Nam.

Ông cũng đã phái người đuổi theo, không quá hai ngày, nhất định sẽ có kết quả.

Không phải là Cố Thừa Diệu không muốn ăn cơm sao? Bỏ đói anh hai ngày là được rồi.

Gây ra nhiều chuyện như vậy, chỉ bỏ đói anh hai ngày đã tính là nhẹ rồi.

Vì vậy cả ngày hôm đó, đều không có ai bưng cơm vào cho Cố Thừa Diệu ăn nữa.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hôm nay Diêu Hữu Thiên rất vui.

Trước đây lo lắng cho sức khỏe của Diêu Phàm, cho rằng bé đi học rồi, cũng sẽ không chịu nổi.

Có điều đại hội thể thao gia đình hôm nay, đều là một vài hoạt động không quá mạnh.

Ví dụ như, ba mẹ và con cột chân lại với nhau, ba người bốn chân đi bộ.

Thứ nhất là dựa vào phối hợp giữa ba mẹ và con. Thứ hai là xem thể lực.

,

Bởi vì hiện giờ Cố Thừa Diệu đã mất trí nhớ, vai ba chỉ cso thể để Triệu Bách Xuyên đến đảm nhiệm.

Nói thế nào anh cũng đã chung sống với Phàm Phàm ba năm. Chút ăn ý này vẫn có.  

Mặc dù sức khỏe Cố Dịch Phàm không phải quá tốt, nhưng rất hăng hái. Lần đầu tiên được cho phép tham gia hoạt động như vậy, vì vậy rất gắng sức.

,

Hai chân phối hợp với bước chân của mẹ và chú, càng đi càng nhanh.

Sau khi thi hai lượt, bọn họ lại giành giải nhất.

Khỏi phải nói Cố Dịch Phàm vui vẻ đến mức nào, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

Không chỉ có ba người bốn chân, cuộc thi ba mẹ tiếp sức cõng con phía sau, hoàn toàn không cần Cố Dịch Phàm góp sức.

Thể lực của Diêu Hữu Thiên yếu một chút, chỉ đứng thứ ba.

Sau đó là dùng lưng vận chuyển bóng da. Triệu Bách Xuyên và Cố Dịch Phàm phối hợp rất tốt. Giành thứ hai.

,

Sau khi ba người kết thúc cuộc thi, có được danh hiệu tốt nhất, một giải nhất, một giải nhìn, một giải ba.

Bởi vì phối hợp tốt, cho nên bọn họ có được giải thưởng gia đình tốt nhất.

Hoạt động kết thúc, nhà trẻ trao thưởng, Cố Dịch Phàm đứng ở trên bục, gương mặt nhỏ được ánh mặt trời nhuộm hồng.

Vận động quá lâu, khiến bé hơi thở gấp, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của bé một chút nào.

Phần thưởng gia đình tốt nhất là một chiếc ván trượt. Diêu Hữu Thiên và Triệu Bách Xuyên đều được mời lên bục, chia sẻ cảm nghĩ về giải thưởng.

Diêu Hữu Thiên nói bừa mấy câu, từ đầu đến cuối Triệu Bách Xuyên đều mang nụ cười nhẹ, ôm Cố Dịch Phàm, cũng tiện thể chặn lại máy ảnh trước mặt.

Dù sao vào lúc anh quay lại, đã chính thức tuyên bố tái xuất.

Anh không sợ bị truyền thông chụp được, nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Diêu Hữu Thiên và Tiểu Phàm.

,

Trao thưởng kết thúc, Cố Dịch Phàm ôm ván trượt, cười đến mức còn xán lạn hơn ánh nắng trên đầu.

“Mẹ, mẹ. Mẹ xem, chúng, chúng ta lấy được giải thưởng rồi. Là một chiếc ván trượt.”

“Mẹ thật lợi hại.” Cố Dịch Phàm thật sự rất vui mừng: “Chú cũng rất lợi hại.”

“Mẹ, lần sau chúng ta đến tiếp đi.”

“Được.” Diêu Hữu Thiên lau mồ hôi cho con trai: “Nói từ từ, đừng vội.”

“Lần sau chúng ta lại tới.” Cố Dịch Phàm suy nghĩ một chút: “Gọi cả chú đến.”

,

Chú mà bé nói, dĩ nhiên là chỉ Cố Thừa Diệu: “Và cả bà nội, để bọn họ đến xem chúng ta thi.”

“Được, để họ đến xem chúng ta thi.”

Diêu Hữu Thiên ôm con trai: “Lần sau nhà trẻ lại có hoạt động thế này, chúng ta sẽ gọi cả ba, ông nội bà nội và cả bác đế. Xem Phàm Phàm thi, có được không?”

“Vâng ạ.” Diêu Hữu Thiên thỏa mãn con trai ở mức độ lớn nhất.

Đại hội thể thau buổi sáng kết thúc, buổi chiều nhà trẻ còn phải lên lớp.

Sau khi Diêu Hữu Thiên và Triệu Bách Xuyên nói tạm biệt với Cố Dịch Phàm, cầm ván trượt của bé rời đi trước.

,

Hai người ngồi lên xe, Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Bách Xuyên một cái: “Bách Xuyên, cám ơn anh.”

“Em lại thế rồi.” Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên dường như có chút bất đắc dĩ: “Đã nói anh thích chăm sóc Phàm Phàm. Em không cần khách sáo như vậy. Thế nào rồi? Cố Thừa Diệu vẫn như vậy sao?”

“Ừm.” Diêu Hữu Thiên cũng có chút rối rắm: “Anh ấy vẫn không tỉnh lại, đã tìm bác sĩ khác, có điều, bác sĩ đó nói không biết đối phương đã hạ chỉ lệnh gì, không dám cưỡng chế đánh thức ký ức của Cố Thừa Diệu, sợ tạo thành rối loạn ký ức cho anh ấy.”

Triệu Bách Xuyên gật đầu, khởi động xe: “Cứ từ từ đi, chuyện thế này không vội được. Đúng rồi, sư phụ kia tên gọi là gì? Nói không chừng anh quen đấy?”

“Hình như tên là William gì đó.” Diêu Hữu Thiên suy nghĩ một chút: “Đúng rồi, sư phụ William, nghe nói rất nổi tiếng ở Mỹ.”

,

Sư phụ William?

Triệu Bách Xuyên nghe thấy cái tên này, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nghe thấy ở đâu rồi.

Có điều không nhớ ra ngay được: “Biết là ai làm thì tốt hơn nhiều rồi, chỉ tìm người theo tên là được rồi.”

“Ừm.” Chuyện phát triển đến mức độ này, Diêu Hữu Thiên lại không vội nữa.

Dù sao bây giờ Cố Thừa Diệu cũng chạy không thoát, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

“Em định về nhà? Hay là muốn đến công ty?”

“Đến công ty đi.” Công ty chi nhánh của AOS tại Trung Quốc đã khai trương, mấy ngày nay vì chuyện của Cố Thừa Diệu, cô đã quên mất công việc.  

,

“Được.”

Triệu Bách Xuyên lái xe về phía công ty của Diêu Hữu Thiên.

Khi đi qua một nơi, Diêu Hữu Thiên đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở bên đường.

“Dừng một lát.”

Triệu Bách Xuyên dừng xe ở bên đường, Diêu Hữu Thiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Bạch Yên Nhiên đi ở bên đường, tóc cô rối bời, ánh mắt đầy khẩn thiết, túm lấy một người lấy ảnh trong tay cho người ta xem: "Anh có nhìn thấy người này không?"

,

“Anh có nhìn thấy Thừa Diệu không? Chinhslaf người này.”

Cô ta nhìn thấy một người, thì hỏi một câu. Vẻ mặt đầy khẩn thiết.

“Thừa Diệu. Thừa Diệu anh đang ở đâu?”

Diêu Hữu Thiên không hạ cửa sổ xe xuống. Triệu Bách Xuyên lại hạ cửa sổ xe, Bạch Yên Nhiên nhìn thấy có xe dừng ở trước mặt, nhanh chóng xông đến phía trước xe Triệu Bách Xuyên: “Anh à anh có từng nhìn thấy người này không? Anh nhìn thử một cái, làm phiền anh nhìn một cái?”

Triệu Bách Xuyên bị cô dọa sợ, Bạch Yên Nhiên lại buông tay ranh ra. Lấy ảnh đặt vào tay Triệu Bách Xuyên.

“Chính là người này, anh ấy tên là Cố Thừa Diệu, là chồng của tôi, anh có từng nhìn thấy anh ấy không?”

,

“Thật xin lỗi, tôi chưa từng nhìn thấy.” Triệu Bách Xuyên nhìn vào đôi mắt Bạch Yên Nhiên, chỉ cảm thấy hình như lồng ngực có thứ gì đó đang đè lên đó vậy.

“Thừa Diệu, anh ở đâu?” Cả người cô đều rối bời, Thừa Diệu đã đi đâu? Vì sao không thấy người?

Triệu Bách Xuyên vẫn không cử động, nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Yên Nhiên.

Lại quay mặt nhìn sang Diêu Hữu Thiên: “Cô ấy đang tìm Cố Thừa Diệu, cô ấy, cô ấy không phỉa là người mà em nói chứ?”

,

Diêu Hữu Thiên ngồi ở đó, không có hành động. Anh không rõ vì sao Bạch Yên Nhiên cũng mất trí nhớ.

Nhưng nhìn bộ dạng của cô ta không giống như giả vờ. Nhìn cô ta hoang mang vô định, chạy loạn khắp nơi tìm Cố Thừa Diệu.

Diêu Hữu Thiên đột nhiên nói không rõ trong lòng mình có cảm giác gì.

Trước đây không rõ tình hình thật sự, cô còn có chút oán hận Bạch Yên Nhiên, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, lại chỉ cảm thấy cô ta đáng thương.

,

Mà thậm chí cô ta không chú ý đến, mình cũng ngồi trên xe, vừa rồi hình như cô ta hoàn toàn không nhìn thấy mình.

“Thiên Thiên? Cô ấy có phải là người đó không?”

Triệu Bách Xuyên đã hồi thần lại. Có điều ánh mắt vẫn có vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Quá giống rồi, trên thế giới lại có một đôi mắt sáng đến vậy?

“Cái gì?” Diêu Hữu Thiên hồi thần lại, Triệu Bách Xuyên lại hỏi một lần nữa. Cô cười khổ.

,

“Cô ấy tên là Bạch Yên Nhiên. Là bạn gái trước đây của Cố Thừa Diệu. Lần này sau khi Thừa Diệu mất tích, chính là ở bên cạnh cô ấy. Sau đó không biết vì sao lại nói là bị người ta thôi miên, quên hết tất cả trước đây.”

Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên trở nên hơi kỳ lạ.

Diêu Hữu Thiên cũng đang suy nghĩ, vì sao Bạch Yên Nhiên lại biến thành như vậy.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, nhất thời bầu không khí trongxe rất yên lặng.

Người đầu tiên hồi thần lại chính là Triệu Bách Xuyên.

“Thiên Thiên, trước tiên em đừng nghĩ nữa, anh đưa em về công ty nhé.”

“Ừm.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, suy nghĩ của cô cũng hơi loạn. Rốt cuộc vì sao Bạch Yên Nhiên lại xuất hiện? Lại vì sao bị người ta thôi miên?

Sư phụ William kia, hiện giờ đang ở đâu?

Triệu Bách Xuyên lại một lần nữa khởi động xe, đưa Diêu Hữu Thiên đến địa điểm, không chào tạm biệt Diêu Hữu Thiên, đã lại lái xe rời đi.

,

Mà Diêu Hữu Thiên đã rơi vào suy nghĩ của mình, không chú ý đến sự khác thường của Triệu Bách Xuyên.

Triệu Bách Xuyên không về nhà, mà gọi điện thoại cho Triệu Nhã Linh.

“Mẹ. Mẹ có quen một người, tên là Bạch Yên Nhiên không?”

“Bạch Yên Nhiên? Ai vậy? Mẹ không biết.” Triệu Nhã Linh đã rất lâu rồi không nhìn thấy con trai của mình: “Bách Xuyên, lần trước con phải quay phim, mẹ có rất nhiều chuyện đều chưa nói rõ với con. Con ——“

“Mẹ, bây giờ con có chút việc, chờ con làm rõ rồi, con sẽ đến nghe mẹ nói.”

Triệu Bách Xuyên không chờ mẹ giải thích rõ những chuyện đó, mà cúp điện thoại, dừng xe ở bên đường.

,

Diêu Hữu Thiên nói, Bạch Yên Nhiên là bạn gái cũ của Cố Thừa Diệu? Sau khi Cố Thừa Diệu mất tích, Bạch Yên Nhiên là Cố Thừa Diệu lại cùng bị thôi miên?

Còn có sư phụ William kia?

Rốt cuộc anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu.

Triệu Bách Xuyên ra sức nghĩ, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.

Anh đã nghe thấy ở đâu? Trong lòng Triệu Bách Xuyên có chút rối bời, lái xe lên đường quốc lộ ở Bắc Đô lòng vòng mười mấy vòng.

Cho đến khi đèn đỏ phía trước sáng lên, anh dừng xe "kít" lại một tiếng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.