Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 306: Thật nhẹ nhàng



Editor: Xám

Triệu Bách Xuyên nhìn đèn đỏ trước mặt, trong đầu hiện lên rất nhiều đoạn ngắn.

“Các anh em, tao nói nhiệm vụ này, thật đúng là nhẹ nhàng.”

“Đúng vậy, chỉ đưa hai người ra nước ngoài, đã phái nhiều người chúng ta như vậy. Lão đại thật đúng là lấy dao trâu mổ gà.”

“Thôi. Mày hãy biết đủ đi. Chẳng lẽ mày muốn giống như số 3, ngày ngày vào sinh ra tử ở bên ngoài? Mày cẩn thận quay về gãy mất cánh tay.”

“Lại nói số 3 cũng thật là đáng thương, làm nhiệm vụ gặp phải tình huống xấu, tay chân đều gãy cả rồi. Về sau phải sống thế nào?”

“Gãy chân gãy tay còn tốt, lần trước số 5 còn đáng thương hơn. Ẩn vào chỗ Hắc lão đại kia, bị ném vào hầm rắn, còn bị Hắc lão đại đó nhét rắn vào mồm, về sau nhìn thấy rắn là sợ. Đã có ám ảnh tâm lý rồi.”

,

“Có ám ảnh tâm lý thì sợ cái gì? Ít nhất tay chân vẫn còn nguyên nhé. Kiếm nhiều tiền một chút, mời sư phụ William thôi miên cho thằng đó, quên hết đi, thì cũng qua thôi.”

“Đúng vậy, mày nói năm đó lão đại thật lợi hại, làm sao lại cứu được một người là bác sĩ tâm lý? Còn là bạn tốt với lão đại.”

“Loại chuyện duyên phận này, nói không rõ được. Thế nào? Thằng ranh con nhà mày cũng muốn được thôi miên một lần?”

“Đi chết đi, mày mới muốn bị thôi miên ấy.”

Đèn tín hiệu đã đổi từ lâu, nhưng Triệu Bách Xuyên lại ngồi bất động ở đó.

,

Anh đã nhớ ra, anh từng nghe thấy cái tên đó ở đâu.

Bốn năm trước, trên thuyền, anh và Diêu Hữu Thiên đều đang dưỡng bệnh.

Người phụ trách đưa mình đến nước Anh đã nhắc đến. Những người đó. Ngay từ ban đầu đều im lặng không nói gì.

Nhưng thời gian ở trên thuyền quá dài, một đám người thỉnh thoảng tụ tập một chỗ đánh bài, chơi đùa.  

Mà tình cờ anh đã nghe được. Chẳng trách, anh vẫn luôn cảm thấy cái tên sư phụ William này giống như rất quen thuộc.

Lại nghĩ đến đôi mắt của Bạch Yên Nhiên. .

,

Đôi mắt đó, chỉ có thêm mấy phần yếu đuối, nhưng lại giống hệt như bà ấy.

Điều này có nghĩa là gì? Người thôi miên Bạch Yên Nhiên và Cố Thừa Diệu, lại là ông ta sao? Có đúng không?

Triệu Bách Xuyên gần như ngồi không yên nữa, anh không quan tâm đèn đỏ phía trước, tay run run lấy điện thoại ra.

Lần thứ hai bấm dãy số kia: “Tôi muốn gặp ông.”

Không có câu nói thứ hai. Chỉ là bốn chữ này.

Hai tiếng sau, Triệu Bách Xuyên bị người che kín mắt, đưa đến một ngôi biệt thự.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đây là lần thứ đầu tiên Triệu Bách Xuyên gặp Trì Hướng Đông.

Năm tám tuổi, Trì Hướng Đông tìm Triệu Nhã Linh bàn về quyền nuôi dưỡng Triệu Bách Xuyên. Bị Triệu Nhã Linh lấy chổi đánh cho một trận đuổi ra ngoài.

Lúc đi để lại một dãy số điện thoại, nói nếu như Triệu Nhã Linh thay đổi ý kiến, thì nói với ông ta*.

*Giờ đã rõ thân phận của Trì Hướng Đông nên mình sẽ thay đổi cách gọi nhé.  

Đáng tiếc, Triệu Nhã Linh thà rằng dùng thân phận chị gái nuôi Triệu Bách Xuyên, cũng không muốn cầu cứu Trì Hướng Đông.

Hơn nữa năm anh mười tuổi, đã lấy người khác.

,

22 năm, từ năm tám tuổi đến bây giờ, đây là lần đầu tiên, anh gặp người đàn ông trước mặt.

Khuôn mặt có mấy phần tương tự với anh, nhưng khí thế trên người lại hoàn toàn khác biệt.

“Có chuyện gì sao?” Trước mặt Trì Hướng Đông bày một bộ đồ trà, động tác của ông ta rất thuần thục, nhàn nhã ngâm trà.

Triệu Bách Xuyên im lặng, trong đầu nghĩ đến đôi mắt của Bạch Yên Nhiên, giống với đôi mắt của Triệu Nhã Linh đến chín phần.

Anh không muốn chứng thực suy đoán này, nhưng lại cảm thấy hình như chuyện đương nhiên.

“Bạch Yên Nhiên kia, có phải là con gái của mẹ tôi hay không?”

,

Động tác pha trà của Trì Hướng Đông ngừng lại một lát, nhíu mày: “Con có biết con đang nói gì không?”

“Nếu như không phải, vì sao cô ta lại giống mẹ tôi như vậy? Ánh mắt đó, đôi mắt đó, và cả ——

“Không biết con đang nói gì.” Trì Hướng Đông im lặng, đặt một tách trà đến trước mặt Triệu Bách Xuyên: “Trà xuân Long Tỉnh, nghe nói con rất thích uống cái này.”

“Tôi không phải đến tìm ông uống trà.” Triệu Bách Xuyên đứng bật dậy: “Nói cho tôi biết, Bạch Yên Nhiên có phải là con gái của mẹ tôi không?”

“Không phải.” Trì Hướng Đông lắc đầu. Bạch Yên Nhiên làm sao có thể là con gái của Triệu Nhã Linh: “Mẹ con chỉ sinh một đứa trẻ, chính là con.”

,

Triệu Bách Xuyên im lặng, sắc mặt u ám, lộ ra tâm trạng lúc này của anh.

Anh không ngờ, suy đoán của mình thật sự đã đúng: “Nếu như Bạch Yên Nhiên kia không phải là con gái của mẹ tôi, vì sao ông phải giúp cô ta như vậy?”

Anh không phải thằng ngốc, vừa nghĩ đã hiểu rõ.

Bạch Yên Nhiên là bạn gái cũ của Cố Thừa Diệu, Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên đồng thời bị thôi miên.

Mà Trì Hướng Đông quen biết sư phụ William.

Cộng lại một chuỗi sự thực này, đã đủ để khiến anh hiểu rõ rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì.

,

Điều duy nhất anh không hiểu, chính là vì sao Trì Hướng Đông lại phải giúp Bạch Yên Nhiên.

Trì Hướng Đông nheo mắt, nhìn dáng vẻ kích động của Triệu Bách Xuyên.

Nghĩ đến cảnh tượng gặp được Bạch Yên Nhiên lần đầu tiên. Đôi mắt quật cường, đầy không cam lòng đó.

Giống hệt như Triệu Nhã Linh ba năm trước.

Ánh mắt như vậy, khiến ông ta đã quyết định, tiêu tiền mua một Bạch Yên Nhiên, người mà có thể ông ta không dùng được, thậm chí sẽ mang đến phiền phức cho ông ta.

,

Anh em trong bang, đều cho rằng Bạch Yên Nhiên là người phụ nữ của ông ta.

Thật ra, thật sự không phải. Lúc ông ta nhìn Bạch Yên Nhiên, càng cho rằng đang nhìn Triệu Nhã Linh trước đây.

Cô gái nhỏ bị cuộc sống áp bức, không ngừng muốn phản kháng đó, cuối cùng lại bị hủy trong tay mình.

Đó là tội lỗi cả đời này của ông ta. Tội lỗi không thể tha thứ duy nhất.

Vậy nên ông ta thấy Bạch Yên Nhiên, thì muốn giúp cô ta. Loại tình cảm này, thật ra không liên quan đến tình cảm nam nữ.

,

Ông ta không trả lời, Triệu Bách Xuyên lại không buông tha: “Người thôi miên Cố Thừa Diệu, có phải là ông không?”

Trì Hướng Đông uống một ngụm trà, thong thả đặt tách trà xuống, tỉnh táo lại từ hồi ước, ngẩng đầu, đôi mắt giống Triệu Bách Xuyên đến năm phần mang theo chút đùa giỡn: "Phải thì sao?”

“Tôi muốn ông giúp anh ta khôi phục bình thường.” Triệu Bách Xuyên rất tức giận: “Ông là thần sao? Ông dựa vào đâu mà quyết định xóa đi ký ức một người như vậy? Ông cho rằng ông là ai? Ông có tư cách gì? Ông ——“

“Như vậy không tốt sao?” Trì Hướng Đông đưa tay nhún vậy: “Cố Thừa Diệu đã quên hết tất cả, chẳng phải con có cơ hội rồi sao? Đừng nói với ta, con không thích Diêu Hữu Thiên.”

Vì Diêu Hữu Thiên, ngay cả mạng anh cũng có thể không cần.

,

“Tôi thích Diêu Hữu Thiên. Vậy thì sao?” Giọng nói của Triệu Bách Xuyên cực lạnh: “Ông cho rằng tôi sẽ giống như ông? Thích một người, thì hủy cô ấy đi sao? Thích một người, thì không quan tâm đến ý muốn của đối phương, khiến đối phương đau khổ sao?”

Ánh mắt Trì Hướng Đông hơi trầm xuống, đột nhiên lại hơi muốn cười: “Xem ra, hiểu lầm của con với ta lại rất sâu.”

“Có phải hiểu lầm hay không, trong lòng bản thân ông rõ nhất.” Là tình hình thế nào, sẽ khiến một cô gái chỉ có mười lăm tuổi sinh con của một người đàn ông?

Sẽ là tình huống thế nào, khiến một người phụ nữ thà rằng để con trai gọi mình là chị gái, cũng không muốn nói ra chân tướng?

,

“Con hận ta?” Lúc Trì Hướng Đông nói câu này, vẫn không có biểu cảm gì.

“Không hận.” Triệu Bách Xuyên hít sâu: “Ông lại không phải là gì của tôi, tôi không rảnh để hận ông.”

Lần này Trì Hướng Đông thật sự bật cười: “Con nói, ta không phải là gì của con, vậy thì con có tư cách gì, đứng trước mặt ta hô to gọi nhỏ, sau đó bắt ta đi làm chuyện ta không muốn làm?”

“Ông ——” Cho dù là người bình tĩnh như Triệu Bách Xuyên, lần này cũng có chút biến sắc.

Không khí trong phòng khách, nhất thời căng thẳng.

Triệu Bách Xuyên có thể cứ như vậy mà đi, nhưng lại không đi được.

,

Anh nghĩ đến vẻ u sầu trên khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, nghĩ đến đau khổ và ẩn nhẫn ẩn giấu trong lòng Diêu Hữu Thiên.

Nghĩ sự kiên trì bốn năm nay của cô.

Anh không nhẫn tâm. Người phụ nữ đó, đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Cô ấy có thể có được hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc của cô, nằm ở trên người Cố Thừa Diệu.

Nhắm mắt lại, anh bắt mình bình tĩnh lại: “Rốt cuộc muốn như thế nào? Ông mới chịu bảo sư phụ William giải trừ thôi miên cho Cố Thừa Diệu?”

Trì Hướng Đông có chút bất ngờ, ông ta còn cho rằng Triệu Bách Xuyên sẽ giữ thể diện rời đi.

,

Bất ngờ, lại có chút cảm giác không nói thành lời.

Đây là con trai ông ta, con trai ruột. Anh có khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, dịu dàng nho nhã. Nhưng lại không rõ ràng.

Tuổi còn trẻ đã là ảnh đế, càng quan trọng hơn là, anh trọng tình, hơn nữa, biết ẩn nhẫn, còn biết tác thành ——

“Con muốn để ta giúp Cố Thừa Diệu giải trừ thôi miên?”

“Phải.” Triệu Bách Xuyên cắn răng, không muốn cầu xin ông ta, nhưng không thể không cầu xin ông ta. Đó là sự bất đắc dĩ của anh, cũng là nỗi bi ai của anh.

Trì Hướng Đông im lặng, hình như là đang suy nghĩ, lại giống như chỉ đơn thuần là đang giày vò anh, khiến anh khó chịu.

Thật  lâu. Thật lâu sau, cuối cùng Trì Hướng Đông đã nói ra điều kiện của mình.

,

Mà điều kiện đó, cũng thành công khiến Triệu Bách Xuyên biến sắc.

“Ông ——“

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê @ Quý Đôn.
“Con có thể đồng ý, cũng có thể không đồng ú.” Trì Hướng Đông đứng lên, trà ngâm quá lâu, vị quá đắng, đời người chính là như vậy.

Lửa nhỏ, vị sẽ nhạt, lửa quá, vị sẽ quá đậm, về phần thích đậm hay nhạt, chỉ có thể xem chính bản thân mình.

Triệu Bách Xuyên cắn răng, đã sống nhiều năm như vậy rồi, anh chưa bao giờ rối rắm như lúc này.

Đồng ý sẽ phản bội trái tim mình, có điều không đồng ý lại cảm thấy có lỗi với Diêu Hữu Thiên. .

,

“Được. Tôi đồng ý với ông. Bây giờ ông có thể mời sư phụ William giúp Cố Thừa Diệu giải trừ thôi miêng chưa?”

Mấy chục năm nay Trì Hướng Đông đều dầm mình trong hắc đạo, tự nhận đã không có chuyện gì có thể khiến cảm xúc ông ta dậy sóng được nữa.

Có điều nhìn Triệu Bách Xuyên, ông ta thật sự đã kinh ngạc.

Nhếch môi, cười nhẹ: “Bốn năm trước, con đã cầu xin ta một lần, bốn năm sau, cầu xin ta một lần. Có phải ta có thể thêm vào một điều kiện không?”

Mặt của Triệu Bách Xuyên càng đen hơn. Trì Hướng Đông lại cười.

Thì ra có một số chuyện, không sớm không muộn, cũng phải xem thời cơ.

Thời gian đã đến, tất cả, đều vừa vặn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau khi Diêu Hữu Thiên vào công ty AOS xem qua công việc hằng ngày, lại thảo luận với Jessie, nghe mấy cấp dưới báo cáo mấy kế hoạch vừa mới bắt tay vào làm gần đây, đang định vê nhà.

Lại nhận được điện thoại của Triệu Bách Xuyên.

“Thiên Thiên. Thật xin lỗi, hôm nay anh không thể đi đón Phàm Phàm rồi, em đi đón nhé.”

“Vâng.” Vốn dĩ làm phiền Triệu Bách Xuyên đã khiến cô có chút không thoải mãi: “Em sẽ đi đón người .”

“Còn nữa, anh đã tìm được sư phụ William, cũng hỏi ra được cách giúp Cố Thừa Diệu giải trừ thôi miên, chỉ cần ba anh ta nói với anh ta, con trai ba yêu con, là được rồi.”

“Hả?” Diêu Hữu Thiên kinh ngạc: “Thật sao? Làm sao anh tìm được ông ta? Anh ——“

“Nếu như Cố Thừa Diệu khôi phục bình thườn, Phàm Phàm cũng không cần đưa đến chỗ anh nữa.” Triệu Bách Xuyên hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô.

“Hôm nay anh còn có việc, có thời gian sẽ liên lạc lại với em. Tạm biệt.”

,

Đối phương nói một hơi, hoàn toàn không cho Diêu Hữu Thiên cơ hội hỏi ngược lại.

Nhìn điện thoại đã cúp, Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu.

Giải trừ thôi miên, chỉ cần để Cố Học Võ nói với Cố Thừa Diệu con trai ba yêu con, chỉ đơn giản như vậy?

Gạt người sao? Diêu Hữu Thiên muốn hỏi rõ ràng, lại gọi điện thoại cho Triệu Bách Xuyên, nhưng đã tắt máy rồi.

Trên khuôn mặt thanh lệ của Diêu Hữu Thiên tràn ngập nghi ngờ. Trong lòng không tin tưởng chỉ lệnh giải trừ lại đơn giản như thế. Nhưng lại tin Triệu Bách Xuyên sẽ không lừa mình.

Có điều, rốt cuộc anh biết được chỉ lệnh của sư phụ William từ đâu?

,

Diêu Hữu Thiên mang theo nghi vấn đầy một bụng, đón Cố Dịch Phàm về nhà.

Chuyện đầu tiên, chính là đi tìm Cố Học Võ. Cô cảm thấy chỉ lệnh này thật sự quá kỳ quái.

Nhưng rốt cuộc là tại sao vậy chứ?

,

Không nghĩ ra, cô nói những điều mình biết cho Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ.

Sau đó cô đã thành công nhìn thấy, khuôn mặt như núi băng trước nay như một  của Cố Học Võ, đã xuất hiện vết nứt.

“Con nói cái gì?” Âm thanh trầm thấp, xen lẫn chút lạnh lùng, cho người người ngồi đối diện là con dâu của mình. Cố Học Võ cũng vẫn rất uy nghiêm.

“Con, con nói.” Bị ánh mắt như vậy của ba chồng nhìn chằm chằm, Diêu Hữu Thiên thật sự cảm thấy áp lực như núi.

“Con nói cách giải trừ thôi miên của Cố Thừa Diệu, chính là ba đi nói với anh ấy, con trai ba yêu con.”

,

Cô thật sự không tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, nhưng cô lại tin lời Triệu Bách Xuyên.

Huống hồ cho dù thế nào, chữ ngựa chết thành ngựa sống, thử một lần cũng tốt phải không?

Kiều Tâm Uyển cũng trợn tròn mắt, hai ngày nay vẫn luôn thúc giục Cố Học Võ đi tìm người, có điều tin tức Diêu Hữu Thiên mang về, thật sự khiến bà có chút cạn lời.

“Thiên Thiên, con nghe ai nói? Đối phương sẽ không nói đùa với con chứ?”

“Con không nói đùa.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến cuộc điện thoại của Triệu Bách Xuyên: “Một người bạn của con, nói anh ấy là bạn của sư phụ William. Là chính miệng anh ấy nói với con.”

,

“Ba, ba cứ đi thử một lần đi. Có lẽ thật sự có tác dụng thì sao?”

Diêu Hữu Thiên thận trọng mở miệng, hình như không hiểu lắm, vì sao sắc mặt Cố Học Võ lại khó coi như vậy.

Lẽ nào, ông không muốn để Cố Thừa Diệu khôi phục bình thường sao?

Khóe miệng Cố Học Võ giật giật: “Bạn của con là ai ?”

“Chính là Triệu Bách Xuyên.” Diêu Hữu Thiên không có ý định giấu giếm: “Con tin anh ấy sẽ không lấy chuyện này ra để nói đùa với con, cho nên chắc hẳn là thật.”

Mặc dù cô cũng không biết Triệu Bách Xuyên biết được như thế nào.

,

Cằm Cố Học Võ căng chặt, không nói một lời nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.