Trán anh nóng rực, cơ thể mềm nhũn, tứ chi vô lực.
Cuộn tròn trên ghế sofa không nhúc nhích, buổi trưa ngủ rất sâu, ngủ dậy đã đi vệ sinh một lần.
Sau đó theo bản năng, quay về leo lên giường của mình đi ngủ.
Anh ngủ rất sâu. Mấy lần có người đi vào phòng, rồi lại đi ra, anh đều không cảm nhận được.
Lúc mơ mơ màng màng, anh lại nằm mơ.
,
Anh nằm mơ thấy lúc nhỏ, có một lần mình đánh nhau với bạn cùng lớp.
Đối phương đã gọi ba mẹ của mình.
Anh nhìn thằng bé béo mập đánh nhau với mình, vẻ mặt uất ức dựa vào ba mẹ bên cạnh, chỉ lên vết thương trên mặt nói với ba mẹ: “Ba xem, mặt con đau quá.”
“Thằng nhóc thối, đau chết cho đáng đời mày, ai bảo mày đánh nhau với người ta.” Ba của đối phương gõ mạnh một cái lên đầu thằng bé béo mập.
“Con trai ngoan, không đau, lát nữa mẹ đưa con đi ăn thịt bò bít-tết.” Mẹ của đối phương lại dịu dàng ôm lấy thằng bé mập đó vỗ về nó.
,
Miệng của anh cũng rất đau. Anh đánh mạnh như vậy, nhưng sức lực của thằng bé béo mập kia lớn hơn anh.
Lúc hai người đánh nhau, anh đã trúng vài quyền.
Nhưng anh không có ai để có thể làm nũng, cũng không có ai sẽ giáo huấn anh gây chuyện.
Nếu như có thể được ba mẹ anh giáo huấn như vậy, thì tốt biết bao.
Tại sao ba mẹ anh không đến chứ? Thật là kỳ lạ mà.
Có điều, hình như anh là trẻ mồ côi mà? Trẻ mồ côi lấy đâu ra ba mẹ?
,
Cố Thừa Diệu lại nặng nề thiếp đi, chỉ là cảnh tượng như vậy trong mộng lại rất nhiều.
Anh nhớ mình thi đỗ 100%, nhưng không có ai cổ vũ. Anh nhớ anh đã cầm rất nhiều giấy khen, nhưng chưa từng có được sự khen ngợi.
Những giấc mơ kia, rải rác, rõ ràng. Hết giấc mơ này đến giấc mơ khác. Đều đã chứng minh, thật ra anh là một đứa trẻ mồ côi. Không có ba mẹ.
Đầu rất đau, bóng đêm phủ xuống, khi bóng đêm lại sắp đến.
Anh ngủ rồi lại tỉnh, tình rồi lại ngủ, cả người mơ mơ hồ hồ.
Cảnh trong mộng thay đổi, anh nhìn thấy một người phụ nữ, nhìn anh bằng vẻ mặt ai oán: “Thừa Diệu, vì sao anh không ở bên em?”
,
Anh cả kinh, vươn tay muốn đón lấy tay đối phương: “Yên Nhiên.”
Tay của anh vừa mới năm lấy, một người phụ nữ khác lại xuất hiện: “Cố Thừa Diệu, em mới là vợ của anh."
Diêu Hữu Thiên đứng ở sau lưng anh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Tim của anh, đột nhiên co rút đau đớn từng cơn.
“Không phải, anh không có.” Theo bản năng anh buông tay Bạch Yên Nhiên ra, muốn đi về phía Diêu Hữu Thiên.
Nhưng bước chân lại không thể nhúc nhích giống như đã đổ chì.
,
Anh muốn mở miệng gọi tên Diêu Hữu Thiên, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra cô tên là gì.
Quá kỳ quái rồi, tại sao anh lại nằm mơ thấy Diêu Hữu Thiên?
Cô là gì của anh?
Cố Thừa Diệu đột nhiên mở mắt ra.
Đã ngủ cả một ngày, cơ thể cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Thật ra thể chất của cơ thể anh cực kỳ tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng đổ bệnh. Cho nên cơn bệnh đột ngột này, đã đến như núi sập.
,
Ánh mắt tụ lại trên trần nhà mà anh cảm thấy xa lạ, nhưng bị khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho kinh hãi một thoáng.
Muốn lùi về sau, đã không còn đường nào để lùi.
Anh tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông tự xưng là ba anh ở trước mặt.
Trong giấc mơ của anh, chưa từng có người này.
Anh khẳng định mình là một đứa trẻ mồ côi. Anh không rõ vì sao đối phương muốn vứt mình đi không quan tâm không hỏi han.
Cũng không quan tâm rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến anh không có tình yêu của ba mẹ.
,
Nhưng anh đã sớm bước qua độ tuổi cần tình thương của ba. Cho dù người đàn ông này muốn làm gì, muốn thế nào, đều không liên quan đến chuyện của anh.
Muốn đứng dậy, đầu lại hơi nặng, không khỏi lại nằm lên giường.
Cố Học Võ nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu. Đây là con trai của ông.
Ông đã nhìn thấy vẻ xa lạ, và cả xa cách lóe lên vào khoảnh khắc anh mở mắt ra, nhìn thấy mình.
Mi tâm cau lại, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện hình như sắc mặt Cố Thừa Diệu rất bất thường.
Khuôn mặt của anh, ửng đỏ bất bình thường.
,
Tay vô thức giơ lên, đặt lên trán anh. Cố Thừa Diệu sốt không nhẹ, nhưng trong thoáng chốc Cố Học Võ giơ tay, vẫn nghiên đầu sang bên cạnh, tránh khỏi đụng chạm của ông.
Mi tâm của Cố Học Võ càng cau chặt hơn.
Tay lại một lần nữa thăm dò sang bên cạnh, lần này, Cố Thừa Diệu không tránh thành công, bị Cố Học Võ chạm được.
Mi tâm của anh nhăn rất chặt, muốn hất tay Cố Thừa Diệu ra, lại bị Cố Học Võ ngăn lại.
Nóng quá..
“Con bị sốt rồi?”
Giọng nói của Cố Học Võ rất nhẹ, lúc này mới rõ cả ngày hôm nay Cố Thừa Diệu không phải là giở tính khí ra, cũng không phải cố ý làm trò tuyệt thực, mà là cơ thể khó chịu.
,
Trong lòng dâng lên mấy phần áy náy.
Giọng nói của ông nhẹ đi: “Bị bệnh tại sao lại không nói?”
“Không chết được.” Cố Thừa Diệu vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình đã khàn đặc.
Oán hận quay mặt đi, hình như cực kỳ bất mãn mình để lộ ra mặt như vậy trước mặt Cố Học Võ.
Hành động tức giận của đứa trẻ này, không hiểu sao khiến đường nét sắc mặt của Cố Học Võ nhu hòa đi không ít.
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hoa Hàng Kỳ, gọi ông qua khám bệnh cho Cố Thừa Diệu.
Thời gian chờ đợi, ông chỉ ngồi bất động ở bên giường.
,
Bốn năm nay, Triệu Bách Xuyên đều ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên. Đương nhiên ông cũng đã đi điều tra thân phận của Triệu Bách Xuyên một chút.
Có điều, chỉ biết được mẹ ruột của anh vào năm mình 15 tuổi đã sinh anh ra, vào năm Triệu Bách Xuyên 10 tuổi đã lấy người khác. Hơn nữa còn lấy một người cực kỳ nổi tiếng trong giới kinh doanh của thành phố Y ra, ngoài ra không hề có tin tức nào khác của anh.
Sự bảo vệ của Triệu Bách Xuyên với Cố Dịch Phàm ở sân bay, bọn họ đều đã nhìn thấy.
Lời anh nói ra, không nói 100%, độ đáng tin 90% cũng vẫn có.
Có điều, nói ba yêu con với con trai?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quys Đôn.
,
Đây là chỉ thị quỷ quái gì vậy? Sắc mặt Cố Học Võ xanh tái. Vẻ mặt có chút rối rắm.
Cố Thừa Diệu nhìn thấy sắc mặt của ông, trong lòng cười lạnh: “Yên tâm, nói không chết được là không chết được. Nếu như ông không muốn nhìn thấy tôi, thì đi đi, tôi ngủ một giấc cũng sẽ tốt thôi.”
Giọng nói rất khàn, trong cổ họng giống như có cát vậy. Có một loại đau đớn kéo xé.
Có điều so với sự khó chịu của cơ thể, sự khó chịu trong lòng càng nhiều hơn.
Người đàn ông này, thật sự là ba anh sao?
Khóe miệng Cố Học Võ mấp máy, rõ ràng Cố Thừa Diệu đã hiểu lầm.
Mà ông thậm chí không biết giải thích thế nào.
,
“Ba không có ý đó?”
Vậy thì là ý gì?
Cố Thừa Diệu không quan tâm, cũng không muốn biết.
“Tôi muốn đi ngủ.” Ngụ ý chính là ông có thể đi rồi.
Đầu choáng, đầu đau, những cái này đều là lấy cớ, không muốn nhìn thấy Cố Học Võ, mới là thật.
Cố Học Võ đã sống nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên bị người ta đuổi đi. Mà hơn nữa còn là con trai của mình.
Trán hiện lên vạch đen, ông đã đứng dậy, xoau người muốn rời đi.
,
Cảm thấy khí áp bên cạnh đã biến mất, Cố Thừa Diệu vui vẻ nhẹ nhõm, ngáp một cái, nghiên người tiếp tục ngủ.
Cuối cùng Cố Học Võ vẫn không đi, ông bình tĩnh đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu.
Đây là, con trai của ông.
“Cho dù con thừa nhận hay không, con đều là con trai của be.” Nói cách khác, cho dù Cố Thừa Diệu thật sự bị thôi miên, cũng là con trai của ông.
Cố Thừa Diệu nghe thấy, nhưng không phản ứng lại.
“Con là con trai của ba.” Nên biết rõ, anh là con trai của ông.
,
“Biết rồi, hôm qua ông đã nói rồi.” Cả một ngày Cố Thừa Diệu chưa uống giọt nước nào, đột nhiên mở miệng nói chuyện, cảm thấy cổ họng vô cùng đau đớn, nhưng thấy giọng nói của anh khàn như vậy, Cố Học Võ cũng không rót cho anh một cốc nước.
Anh lại nhắm mắt lại, không để ý tới Cố Học Võ nữa.
“Ba ——” Cằm Cố Học Võ căng chặt, cắn răng.
Năm chữ đơn giản, ông biết nói thế nào, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.
Đời này, hình như chưa từng chật vật như vậy.
Sư phụ William chết tiệt kia, đừng để ông tìm được, nếu không ——
,
“Tôi khát nước rồi.” Cố Thừa Diệu đột nhiên mở miệng, trông chờ ông chủ động thì không thể trông chờ được rồi. Chi bằng anh tự mình yêu cầu còn tốt hơn: “Rót cho tôi cốc nước.”
Nếu ông ta thích ở lại đây chọc anh chán ghét, vậy thì đứng trách anh sai khiến làm này làm nọ.
Cố Học Võ ngẩn ra một lát, đối diện với vẻ mặt đầy lẽ đương nhiên của con trai. Ông rót cho anh một cốc nước.
Lúc đưa cốc nước đến tay con trai, Cố Học Võ đột nhiên ý thức được, Cố Thừa Diệu lớn như vậy rồi, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên ông rót nước cho con trai.
Cố Thừa Diệu khát nước, không chú ý đến sắc mặt rối rắm của Cố Học Võ.
Ngồi dậy, tay cũng lười giơ lên, trực tiếp uống một ngụm hết sạch cốc nước trên tay Cố Học Võ.
“Vẫn muốn nữa.” Một cốc nước vào cổ họng, cảm giác thoải mái hơn nhiều: “Thêm một cốc nữa.”
,
Cố Học Võ buông lỏng tay, lại đi rót một cốc nước nữa. Lần này, Cố Thừa Diệu chỉ uống một nửa cốc.
“Không cần nữa.” Anh giơ tay lên dùng mu bàn tay của mình tùy tiện lau miệng, nhắm mắt lại muốn đi ngủ.
“Con ——” Cố học Võ đặt cốc lên tủ đầu giường, quay người lại nhìn dáng vẻ rõ ràng là muốn ngủ của Cố Thừa Diệu, ông đang nghĩ trong lòng.
Không biết chỉ lệnh kia, nói vào lúc Cố Thừa Diệu ngủ thì có tác dụng không?
Nếu như muốn ông cứ như vậy nói với con trai năm chữ đó, Cố Học Võ chỉ cần vừa nghĩ đến, sự không thoải mái trên mặt đã càng nặng hơn.
,
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Cố Tĩnh Đình.
Hai ngày nay, cô cũng bận đi khắp nơi tìm tung tích của sư phụ William.
Người mà Kỳ Lân đường có thể huy động, gần như đều đã huy động rồi, chỉ là vì tìm vị sư phụ thôi miên quỷ quái kia.
“Ba. Tiểu Lâm đã tìm được sư phụ William rồi.” Giọng nói của Cố Tĩnh Đình tràn ngập vui mừng: “Ba. Con đã biết giải trừ thôi miên của Thừa Diệu thế nào rồi, chỉ cần ba ——“
Cố Học Võ nghe giọng nói kích động của con gái bên kia điện thoại, tương đối bình tĩnh cúp điện thoại.
Cúi đầu nhìn lại Cố Thừa Diệu, anh đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn, hình như lại ngủ thiếp đi.
,
Cổ họng khô khốc, năm chữ kia thật sự làm thế nào cũng không nói ra được.
Ông đành phải ngồi ở đó đợi mãi, đợi đợi đợi.
Mãi đến khi ông cảm giác Cố Thừa Diệu thật sự đã ngủ.
Cố Học Võ giống hệt như tráng sĩ cắt cổ tay: “Con trai, ba yêu con.”