Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 314



Editor: Xám

A.

Diêu Hữu Thiên cảm thấy sau lưng toàn là mồ hôi lạnh: “Bởi vì Phàm Phàm đẹp trai hơn mà.”

Hơn nữa bởi vì mấy anh trai, và cả mấy cô bạn thân đều muốn ngắm Phàm Phàm nữa.

“Lẽ nào anh không đẹp trai sao?” Cố Thừa Diệu sầm mặt. Dù sao anh cũng từng được bầu vào top 10 những người đàn ông độc thân kim cương của Bắc Đô, hơn nữa còn là hàng ngũ trai đẹp cao nhất nữa đấy?

Diêu Hữu Thiên chớp chớp mắt, dường như không hiểu, lại giống như cố ý: “Anh như vậy, là đang ghen?”

Hơn nữa còn là ghen với con trai của mình? Đúng không?

,

Tai Cố Thừa Diệu lại đỏ ửng.

Đối diện với ánh mắt chọc ghẹo của Diêu Hữu Thiên, anh dùng sức kéo cô vào lòng mình, ôm cô thật chặt.

“Thế nào? Không được sao? Nó đã chiếm thời gian bốn năm của em, bây giờ dù sao mẹ sẽ giúp trông con, có phải em nên dùng nhiều thời gian ở bên anh hơn không?”

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên đã không biết nói thế nào mới tốt: “Phàm Phàm là con trai của anh.”

“Anh biết nó là con của anh.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Nếu không phải vì nó là con trai anh, anh đã sớm ném nó ra ngoài rồi.”

Diêu Hữu Thiên đột nhiên không muốn nói chuyện với người này nữa.

,

Việc quan hệ cha con không hòa hợp, quả nhiên là có di truyền.

Nhìn thử Cố Học Võ, rồi lại nhìn Cố Thừa Diệu.

Hai cha con này thật đúng là đúc ra từ một khuôn.

“Tránh ra, em đi tắm.” Diêu Hữu Thiên cảm giác ở phương diện này mình và Cố Thừa Diệu không có tiếng nói chung.

Anh là người sao Hỏa, mình là người Trái đất. Không có cách nào giao tiếp.

,

“Anh cũng muốn tắm, cùng tắm là được.”

Cố Thừa Diệu mở miệng rất vô sỉ. Trong mắt lóe lên vẻ tính toán rõ ràng.

Đáng tiếc Diêu Hữu Thiên nhìn không hiểu.

“Không cần ——“

Diêu Hữu Thiên kháng cự không có hiệu quả. Bị Cố Thừa Diệu vác đi tắm.

Có điều tắm rửa này kéo đến hơn một tiếng đồng hồ, chiến trường từ phòng tắm lan thẳng đến phòng ngủ.

Chân tay Diêu Hữu Thiên mất hết sức lực, buổi chiều bị giày vò gần nửa ngày, buổi tối lại bị. Cô hoàn toàn không có cách phản kháng.

Hình như là Cố Thừa Diệu cố ý, không những đi vào sâu, hơn nữa còn rất mạnh.

,

Hết lần này đến lần khác, khiến Diêu Hữu Thiên ngay cả giãy giụa cũng không có sức.

Cả một buổi tối, trong phòng không ngừng vang lên rên nhỏ đứt quãng của cô.

Hòa lẫn với câu nói vang lên hết lần nãy đến lần khác: “Không cần. Eo, sắp gãy rồi.”

“Thừa Diệu, anh tránh ra.”

“Dừng tay.”

“Em không cần nữa.”

,

Cùng với những âm thanh này, là sự tấn công không ngừng của Cố Thừa Diệu. Và cả vẻ tính kế rõ ràng trong mắt.

Diêu Hữu Thiên không giãy giụa nổi, cùng lúc sung sướng lại cảm thấy tức giận, :ần nào cũng vậy, dùng chiêu này.

Anh không thấy chán, cô còn cảm thấy buồn nôn đây.

Khoái cảm không ngừng tích lũy, thăng cấp. Cùng lúc vui sướng lại có chút không cam lòng.

Trong lòng nổi lửa giận, móng tay cắm sâu vào lưng anh hết lần này đến lần khác.

Vết thương buổi chiều chưa hết, đã lại có vết thương mới.

,

Cố Thừa Diệu vừa đau vừa sướng. Không nặng không nhẹ cắn lên môi cô như trừng phạt.

Diêu Hữu Thiên càng giận, dùng sức cào, nhưng sức lực lại không địch nổi Cố Thừa Diệu. Trận đấu không ngừng nghỉ từ từ chậm lại, chỉ còn lại tiếng cầu xin không dứt.

Cuối cùng là Diêu Hữu Thiên bị anh giày vò đến mức mất hết sức. Đầu óc mơ mơm màng màng.

Trong lúc mê man, cảm thấy Cố Thừa Diệu hình như rời đi. Sau đó rất nhanh lại quay về.

Cô cảm thấy anh kéo tay mình, cô muốn rút tay về. Nhưng cơ thể thật sự rất mệt.

Cố Thừa Diệu này, thật sự không phải làn gười.

Anh muốn làm gì, thì mặc anh đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày hôm sau Diêu Hữu Thiên bị một tràng tiếng cười đánh thức.

Tiếng cười đó rất khẽ. Cười nhẹ, có chút đắc ý, có chút vui vẻ.

Cô còn cảm giác được sau lưng có một lồng ngực đang chấn động nhè nhẹ. Đó là vì người đang cười tạo ra.

Tay chân như nhũn ra, cơ thể mất sức.

Diêu Hữu Thiên mở mắt ra, trong chốc lát không rõ mình đang ở đâu.

Muốn ngồi dậy, phát hiện tay mình bị người ta nắm, cô mở mắt ra, lại nhìn thấy Cố Thừa Diệu giống như thằng ngốc, nắm tay cô, cười không ngừng.

,

Người này ——

Anh lại trúng gió gì vậy?

Muốn rút tay mình về, lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Đối viện với Cố Thừa Diệu đầy vẻ vui cười, cô dùng sức rút tay mình về. Động tác đơn giản, lại khiến lông mày cô nhíu chặt.

Thật khó chịu.

Tối hôm qua Cố Thừa Diệu giống như phát điên.

Bây giờ cả người cô từ trên xuống dưới, không chỗ nào không đau, không chỗ nào không khó chịu.

“Em dậy rồi?” Cố Thừa Diệu thấy cô đã dậy, nụ cười trên mặt không thấy nữa. Trong mắt chỉ còn lại quan tâm: “Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?”

,

Có cái gì đó không đúng, thật sự không đúng.

Diêu Hữu Thiên nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ nghi ngờ.

Cố Thừa Diệu lại đứng dậy trước một bước: “Anh đi xem Phàm Phàm trước, hôm nay muốn đi đâu chơi?”

Diêu Hữu Thiên không trả lời, cơ thể vẫn rất khó chịu. Cả người đều tràn ngập hậu di chứng của cuộc vận động quá sức.

“Vừa nãy anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, vẻ đắc ý trong mắt lại không che giấu nổi.

Diêu Hữu Thiên nheo mắt lại, tay đặt bên người nắm chặt, đột nhiên phát hiện sai sai ở đâu.

,

Cô nhanh chóng giơ tay lên, lúc này mới phát hiện móng tay của cả hai tay đều bị người ta cắt bỏ, hơn nữa còn là cắt sạch sẽ.

Gần như đã sắp đến chỗ thịt ở đầu ngón tay.

Khóe miệng cô giật giật, nghĩ đến tối ngày hôm qua trước khi ngủ, cảm giác được Cố Thừa Diệu cầm tay mình.

Bởi vì cô quá mệt, thậm chí một chút cảm giác cũng không có.

“Đùa —— rất —— vui?”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn # đàn Lê ~ Quý *Đôn.

,

Diêu Hữu Thiên gần như là cắn răng nói ra mấy chữ này.

Lần này Cố Thừa Diệu ngay cả nụ cười cũng không kịp thu lại, biết cô nhất định sẽ phát hiện. Giơ tay nhún vai, cười vừa gian xảo vừa đắc ý: “Như vậy thì em không thể cào anh nữa.”

Anh nghĩ đến hôm qua lúc mình lén lút cắt móng tay của Diêu Hữu Thiên, còn lo lắng cô có tỉnh lại hay không.

Có điều anh nghĩ nhiều rồi, anh đã "làm" cô mệt như vậy, cô còn có tinh lực mới lạ.

Nghĩ lại anh thật là thông minh mà. Ý nghĩ này khiến vẻ mặt của anh lại sáng lên, làm chuyện xấu mà đắc ý như một đứa trẻ.

Khuôn mặt anh mang nụ cười, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo thần thái đùa dai.

,

Ngũ quan vốn đẹp đẽ nhìn càng xán lạn, tươi sáng.

Diêu Hữu Thiên vốn đang muốn nổi giận. Lại đột nhiên không giận nổi.

Người này, thật đúng là ——

Thật ra trong lòng cũng hơi buồn cười. Dáng vẻ này của Cố Thừa Diệu nếu nói anh ba mươi tuổi, thật sự không có ai tin.

Ngoài mặt giả vờ cao quý lạnh lùng. Bên trong lại chỉ là một đứa trẻ.

“Cười đủ rồi?”

,

Cố ý nghiêm mặt, cố ý làm mặt nghiêm túc. Mang bộ dạng anh đã chọc giận em rồi.

Quả nhiên, Cố Thừa Diệu thu lại nụ cười trên mặt, nhìn cô bằng vẻ lấy lòng: “Vợ à. Giận rồi?”

“Anh nói xem?” Móng tay của người ta thường xuyên chăm sóc, nuôi dưỡng sinh đẹp, tôn lên ngón tay tinh tế lại đẹp mắt.

Anh thì hay rồi, cắt phăng hết của cô. Mười đầu ngón tay trơ trọi. Anh thật đúng là ——

“Ý của ai?” Chuyện thế này, tuyệt đối anh không thể nghĩ ra được.

Không phải nói Cố Thừa Diệu không thông minh, mà cô tin chắc cách tư duy hoàn toàn nữ tính hóa này, tuyệt đối không thể là của Cố Thừa Diệu.

“Không có ai.”

,

Có đánh chết Cố Thừa Diệu anh cũng sẽ không nhận. Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Có hay không trong lòng cô còn không tính ra sao?

“Thật sự không có?” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến tối hôm qua Cố Thừa Diệu bị người nào đó lôi đi thảo luận việc chuẩn bị Trung thu.

Trong lòng đã có đáp án: “Là chị phải không? Là chị ấy đưa ý kiến, bảo anh cắt móng tay của em, như vậy sẽ không cào anh được ?”

Lúc nói chuyện, cô nghiêm túc quan sát biểu cảm của Cố Thừa Diệu.

Trong mắt Cố Thừa Diệu lóe lên vẻ kinh ngạc trong một thoáng, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa: “Không có, thật sự không có.”

,

Anh nói không có thì là không có đi.

Diêu Hữu Thiên cũng không tranh luận với anh nữa, rút tay khỏi tay anh.

“Vợ à, anh không sợ đau, có điều, ngộ nhỡ em lại làm bị thương mặt anh, sẽ không dễ nhìn.”

“Hai ngày nữa còn phải đến suối nước nóng nữa. Đến lúc đó anh vác theo cái lưng đầy vết thương. Không ổn lắm. Phải không?”

“Vợ à ——“

,

Mặc anh nói thế nào, Diêu Hữu Thiên cũng không lay động: “Cố Thừa Diệu, hình như em vẫn chưa tha thứ cho anh?”

“Á ——“

“Chuyện của anh và Bạch Yên Nhiên, em vẫn còn đang giận đấy.” Diêu Hữu Thiên nhíu mày, cắt móng tay thì dài ra là thôi.

Nhưng là vấn đề có tính nguyên tắc, cô nhất định phải nói rõ ràng với anh.

,

“Vợ ——” Cố Thừa Diệu lập tức nói: “Chuyện đã qua rồi, cứ bỏ qua như vậy đi, có được không?”

“Không được.” Diêu Hữu Thiên cự tuyệt: “Vậy có phải lần sau anh gặp phải vấn đề gì đó, anh lại tự mình giải quyết, sau đó không nói với em?”

“Anh ——” Cố Thừa Diệu đuối lý: “Không phải là anh không muốn khiến em lo lắng sao?”

“Anh không nói, anh làm sao biết em có lo lắng hay không?”

Cố Thừa Diệu không biết nói gì : “Được, anh bảo đảm, lần sau nhất định sẽ nói.”

,

“Anh còn muốn có lần sau?” Diêu Hữu Thiên nhíu mày. Bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ, tin rằng Bạch Yên Nhiên cũng sẽ không tìm đến cửa phải không?

Có điều nghĩ đến hình ảnh Bạch Yên Nhiên điên cuồng tìm Cố Thừa Diệu khắp cả thế giới, biểu cảm của cô đột nhiên khựng lại.

Cô có nên nói với Cố Thừa Diệu chuyện của Bạch Yên Nhiên không?

Nói thế nào, bọn họ cũng từng ở bên nhau.

Cố Thừa Diệu  ⊙﹏⊙, anh có thể biết được sự lợi hại của Diêu Hữu Thiên rồi, bản lĩnh tính nợ, chính là ở đây đấy.

“Không có lần sau nữa.” Anh bảo đảm: “Thiên Thiên, tuyệt đối không có lần sau nữa.”

Diêu Hữu Thiên không để ý đến lời cam đoan của anh, trong lòng chỉ nghĩ, Bạch Yên Nhiên cũng mất ký ức rồi, sau đó sẽ thế nào?

Rốt cuộc có cần nói với Cố Thừa Diệu không?

Bạch Yên Nhiên vẫn còn đang tìm anh, hơn nữa dáng vẻ đó, hình như cũng đã bị thôi miên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.