Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 315: Cuộc đời hoang vắng



Editor: Xám

Thứ hai, Cố Thừa Diệu đã hồi phục bình thường, hơn nữa sức khỏe cũng tốt đã đi làm.

Mấy năm nay, anh ở Cố thị, lăn lộn vào chiến trường làm ăn buôn bán. Trước đó anh không muốn kế thừa gia nghiệp.

Giá trị khiêu chiến quá thấp. Nhưng sau này, anh lại có thể tìm ra được niềm vui từ công việc.

Thu mua một công ty. Lấy được một hạng mục.

Những điều đó đối với anh mà nói thật ra không đủ để nói là cảm giác thành tựu, nhưng đã khiến anh ít nhiều gì thoát ra được khỏi nỗi áy náy và nhớ nhung đối với Diêu Hữu Thiên.

Thời gian bốn năm, anh chỉ dựa vào công việc để sống.

,

Nhưng mà bây giờ không cần nữa. Công việc chỉ có thể là một sự điều hòa. Vợ đã quay về, cũng có cả con trai, không có chuyện gì, có thể khiến anh có cảm xúc mãnh liệt hơn điều này.

Đường đi rất tắc, Bắc Đô chính là như vậy, đi làm vào giờ cao điểm, tắc đến mức có thể khiến bạn muốn chết.

Vòng qua một con đường không tắc đến mức đó, trùng hợp đã qua một nơi từng đến một lần.

Con đường ở nơi xa, cách nhà ở của anh rất gần, lúc đi qua công ty thương mại Thân Nguyên, nghĩ đến mình từng ở đó đi làm một ngày.

Tốc độ xe của anh đột nhiên chậm lại.

Chuyện của mấy ngày đó, sau khi anh bị thôi miên đã quên mất. Khó khăn lắm mới nhớ ra.

Bên trong lại có rất nhiều điểm đáng nghi.

,

Ví dụ như tại sao Bạch Yên Nhiên lại nói món nợ mình nợ cô ta ca đời cũng không trả hết?

Và cả người đàn ông ở cạnh cô ta, anh vẫn luôn cảm thấy mình đã từng gặp ở đâu, luôn có cảm giác rất quen thuộc.

Chỉ là chưa lập tức nghĩ ra. Vì sao Bạch Yên Nhiên lại ở cạnh một người rõ ràng là xã hội đen?

Công ty thương mại Thân Nguyên này, không phải là công ty Bạch Yên Nhiên nhậm chức ban đầu đó sao?

Nếu như Bạch Yên Nhiên và người đàn ông kia ở cùng với nhau, vậy chẳng phải có nghĩa là, ngay từ đầu Bạch Yên Nhiên đã ở cùng với người đàn ông đó?

Không, chắc hẳn không phải vậy, lúc Bạch Yên Nhiên ở bên mình, vẫn còn là xử nữ.

Về điểm này, anh vẫn rất chắc chắn.

,

Vậy người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Mở công ty, lại có thân thế xã hội đen.

Sư phụ William kia chắc hẳn cũng là do người đàn ông đó mời tới.

Mặc dù Bạch Yên Nhiên cho người thôi miên anh, nhưng rất rõ ràng. Bản thân cô ta chắc hẳn cũng đã bị thôi miên.

Nhưng vì sao Bạch Yên Nhiên lại muốn như vậy chứ?

Cô ta trực tiếp thôi miên mình, không phải là đơn giản hơn. Trực tiếp hơn sao?

Hơn nữa cô ta còn thiết lập một phương thức giải trừ như thế. Đó là hại anh? Hay là giúp anh?

Cố Thừa Diệu không nghĩ ra rốt cuộc Bạch Yên Nhiên muốn làm gì, càng không nhĩ ra rốt cuộc cô ta có hận thù gì với nhà họ Cố.

,

Anh lại nghĩ đến chuyện kia, anh vẫn luôn không muốn nhớ lại chuyện đó.

Bạch Yên Nhiên nói, mẹ Kiều Tâm Uyển từng cho người luân phiên bạo hành cô ta.

Hơn bốn năm trước, anh đầy kích động chạy đến tìm ba mẹ hỏi rõ ràng.

Lúc đó Cố Học Võ không phủ nhận, nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng là nghi vấn trùng trùng.

Nếu như thật sự là Kiều Tâm Uyển, đã làm chuyện như vậy còn để lại một nhược điểm?

Điều này không khoa học.

,

Đương nhiên, cá tính của Kiều Tâm Uyển là chưa bao giờ cần che giấu. Cũng không loại trừ bà chính là kiêu ngạo như vậy.

Hoàn toàn không đặt Bạch Yên Nhiên trong mắt, chỉ là tỷ lệ này rất thấp.

Còn có một khả năng, lúc đó còn có bên thứ ba là người có thù với nhà họ Cố xuất hiện. Tiện tay làm ra chuyện đó.

Hay hoặc là không nhất địch là người có thù, vậy là ai? Đã bán Bạch Yên Nhiên đi?

Hay là nói, Bạch Yên Nhiên hoàn toàn chưa từng bị bán đi?

Cố Thừa Diệu cảm thấy có rất nhiều chuyện, đều chưa làm rõ.

,

Anh không muốn nợ người khác, cũng không muốn tiếp tục có liên quan đến Bạch Yên Nhiên.

Nhưng nếu như nhà họ Cố thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với cô, vậy thì một tiếng xin lỗi, vẫn cần có.

Có điều, hiện giờ Bạch Yên Nhiên đang ở đâu?

Cố Thừa Diệu muốn đến nơi ở ban đầu xem thử, có điều nghĩ đến lời của Diêu Hữu Thiên đã ngừng lại.

Thôi, muốn xem thì đưa Diêu Hữu Thiên cùng  đi đi.

Nếu không cô ấy sẽ lại tức giận.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đối với nghi ngờ về Bạch Yên Nhiên, qua một lúc, Cố Thừa Diệu đã tự động ném ra sau đầu.

Cho dù bây giờ anh muốn đi tìm Bạch Yên Nhiên hỏi rõ ràng, cũng phải cân nhắc đến cảm nhận của Diêu Hữu Thiên một chút đã.

Ngộ nhỡ cô phát hiện ra, cãi nhau với mình, vậy anh thật sự mất nhiều hơn được.

Cố Thừa Diệu lại nghĩ đến sáng nay, dáng vẻ cô tỉnh lại sau khi anh cắt móng tay của Diêu Hữu Thiên.

Khóe môi không nhịn được cong lên.

Thật ra đàn ông mà, chút đau đớn đó, nhịn một chút là sẽ qua. Có điều, anh lại thích nhìn bộ dạng Diêu Hữu Thiên nổi nóng với mình.

,

Đây là cô vợ của anh đó. Tốt biết bao.

Huýt sáo vào công ty, bước chân của Cố Thừa Diệu nhẹ nhàng đến mức có thể bay lên.

Tiểu Mã đúng lúc chắn ở trước mặt, không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của sếp, có điều: “Cậu ba, cậu cả mời anh đi lên một lát.”

Ở trong công ty, Cố Thừa Kỳ là tổng giám đốc, Cố Thừa Lân là phó tổng giám đốc. Cố Thừa Diệu là tổng quản lý, ba người đều dính đến chữ tổng.  

Để phân biệt mấy vị sếp, không gọi chức vị, mà gọi là cậu cả, cậu hai, cậu ba.

“Biết rồi.” Cố Thừa Diệu không vào phòng làm việc của mình, bước chân nhấc lên đi thẳng lên lầu.
,

Bình thường Cố Thừa Kỳ không có biểu cảm gì.

Mở ba bản văn kiện trên tay đến trước mặt Cố Thừa Diệu, biểu cảm của anh thản nhiên.

“Cải tổ Phú Hoa. Dựa án khai phá khu vực phía tây thành phố K. Và cả dự án mở rộng khách sản ở thành phố S. Ba dự án này, chọn một cái.”

Cố Thừa Diệu cau mày, đến nhìn cũng không nhìn ba văn kiện này.

“Em có thể từ chối không?”

Vừa nãy còn nghĩ, đã kết hôn với Diêu Hữu Thiên năm năm rồi. Đã có cả con trai, nhưng vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật.

Anh đang định tìm một địa điểm tốt, đi hưởng thụ thé giới hai người với Diêu Hữu Thiên một chút.

,

“Em thấy sao?” Cố Thừa Kỳ nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn không nhìn thấy chút ý tứ cười đùa nào: “Đây là ba dự án lớn nhất trước mắt của công ty. Em cứ chọn đại một cái đi.”

“Em từ chối.” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, hoàn toàn không muốn tiếp nhận vụ này: “Anh cả, em còn muốn xin nghỉ phép với anh nữa đây. Nghỉ một tháng.”

“Em nói đùa sao?” Người cuồng công việc, xin nghỉ một tháng: “Em có biết mấy ngày nay em không đi làm, đã làm chậm trễ bao nhiêu chuyện không?”

“Trước đây lúc Cố thị không có em, cũng đâu có sụp? Tại sao lại kéo lấy em, hay là muốn em mệt đến chết?”

“Không phải trước đây em rất tự nguyện sao?” Cố thừa Kỳ và Cố Thừa Diệu là một loại người, lúc làm việc đều không cần mạng.

,

“Làm ơn đu.” Cố Thừa Diệu kêu lên: “Trước đây em không có vợ không có con mà? Bây giờ em đã có vợ con rồi. Làm sao công việc có thể xếp thứ nhất được chứ? Muốn xếp cũng phải là vợ thứ nhất.”

Cố Thừa Kỳ im lặng, Cố Thừa Diệu cũng phát hiện hình như mình đã lỡ lời.

Nhất thời trên mặt ngượng ngùng. Trong phòng làm việc  yên lặng.

Cố Thừa Diệu suy nghĩ một chút, vỗ vai Cố Thừa Kỳ: “Anh cả, chuyện đó, thật ra, bản thân em hiểu được. Chuyện đó đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi. Thật ra anh cũng buông bỏ đi.”

Tống Vân Hi đã mất hơn năm năm, Cố Thừa Kỳ cũng thủ tiết vì cô hơn năm năm rồi.

Thật sự đã đủ rồi.

Dù sao Cố Thừa Kỳ cũng không thể cả đời không kết hôn, không sinh con, cứ như vậy sống cô độc suốt quãng đời còn lại chứ?

,

Cố Thừa Kỳ không nói gì, ánh mắt từ từ tối đi, cuối cùng nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu, trên mặt không hề có sự dao động: “Trước khi Diêu Hữu Thiên chưa trở lại, hình như em cũng định thủ tiết vì cô ấy cả đời?”

“Em. Em và anh không giống nhau.” Cố Thừa Diệu bí lời, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy: “Lúc ấy Thiên Thiên chính là vì cứu em mới chết. Em ——“

Nếu như không thủ tiết vì cô cả đời, anh là người sao?

“Ý của em là, nếu như Diêu Hữu Thiên không phải là chết vì em, em sẽ không giữ mình cô ấy? Tìm những người phụ nữ khác?”

“Dĩ nhiên không phải rồi.” Cố Thừa Diệu khoát tay rất nhanh: “Anh đừng nói lung tung.”

Anh giữ mình vì Diêu Hữu Thiên, là vì anh yêu Diêu Hữu Thiên.

Những người phụ nữ khác, đều không lọt vào được mắt anh.

,

Cố Thừa Kỳ nhíu mày, trong mắt hoàn toàn lạnh nhạt: “Em thủ tiết vì Diêu Hữu Thiên bằng cái gì, anh cũng thủ tiết vì Vân Hi bằng cái đó. Em hiểu nỗi đau khổ của anh? Thì hà tất khuyên thêm nữa?”

Những người phụ nữ kia, không lọt vào mắt Cố Thừa Diệu. Vậy thì có người phụ nữ nào, có thể lọt vào mắt mình?

“. . . . .” Lần này, Cố Thừa Diệu thật sự không biết nói gì nữa.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê~Quý$Đôn.

Trong lòng buồn rầu, khó chịu. Cô em gái đáng yêu, cô gái nhà bên.

Tống Vân Hi cởi mở lại hoạt bát. Từ đầu đến cuối đều sống rất vui vẻ, không chỉ bản thân mình vui vẻ, còn mang đến niềm vui cho người khác đã đi rồi.

Người đau khổ, thật ra không chỉ Cố Thừa Kỳ, chỉ là vết thương của anh, càng nặng hơn một chút, hơn nữa anh vẫn luôn không định buông ra.

Thở dài một hơi, nhún vai. Anh cố ý làm ra vẻ giơ tay nhún vai.

“Được. Chuyện này là lỗi của em. Anh cả, em không nhắc đến nữa.”

,

Đặt mấy bản văn kiện kia trở lại trước mặt Cố Thừa Kỳ, anh cố ý làm mặt quỷ, làm ra bộ dạng rất thoải mái, rất hài hước: “Để trừng phạt sai lầm của em, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Xin nghỉ một tháng, nghỉ hết cả thời gian nghỉ phép bốn năm nay. Cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.”

“Cố Thừa Diệu ——” Có người nào bày tỏ xin lỗi như anh sao?

“Vậy thì bắt đầu ngày mốt?” Ngày mai là Trung thu, đây chính là ngày nghỉ: “Yên tâm, yên tâm đi, em sẽ bàn giao lại công việc một chút, rồi mới đi.”

“Cố Thừa Diệu.” Cố Thừa Diệu nhét bản văn kiện của Phú Hoa vào tay Cố Thừa Diệu: “Không để em đi công tác, đã là cực hạn rồi. Làm cho tốt chuyện cải tổ Phú Hoa. Làm xong, anh sẽ cho em nghỉ hai tháng.”

“Anh cả ——“

,

“Còn cò kè mặc cả nữa, anh sẽ vứt hết hai dự án còn lại cho em.”

“Đừng đừng. Em nhận, em nhận.” Dù sao dự án này ở Bắc Đô, không cần đi công tác. Còn có thể ở bên vợ.

Chỉ là tiếp theo nhất định sẽ rất bận. Suy nghĩ một chút lại buồn rầu.

Để lại Cố Thừa Kỳ nhìn mấy bản văn kiện trên bàn, nhíu mày có chút nhức đầu.

,

Thả lỏng cơ thể dựa vào thành ghế, ánh mát Cố Thừa Kỳ nhìn về phía bàn làm việc của mình.

Nơi đó đặt một khung hình. Tống Vân Hi trong tấm hinh khoác tay anh, cười rực rỡ không gì sánh được.

Trái tim hơi đau, Vân Hi.

Đã hơn năm năm rồi sao? Thì ra em đã rời khỏi anh lâu như vậy rồi.

Thật ra thời gian ở đây đã mất đi ý nghĩa, bởi vì những ngày tháng không có Tống Vân Hi, mỗi một ngày, đều giống nhau.

Trong lòng hoàn toàn hoang vắng. Từ sau khi Tống Vân Hi rời đi, không còn ai nghỉ lại trong lòng anh nữa.

,

Có lẽ, cả đời này, đều chỉ có thể tiếp tục hoang vắng như vậy.

Đây chính là, cuộc sống thuộc về anh.

Vân Hi, anh rất nhớ em. Em thì sao?

Ở thế giới bên kia, em có sống tốt không? Có nhớ anh không?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cố Thừa Diệu là người thuộc phái hành động.

Nghĩ là làm. Khoanh lại một lượt những nơi là sản nghiệp của nhà họ Cố. Có điều những chỗ đó, đều quá bình thường.

Tuần trăng mật của anh và Diêu Hữu Thiên, làm sao cũng phải đặc biệt một chút chứ?

Cầm tài liệu của Phú Hoa cũng không có tâm trạng xem. Lên mạng tìm nơi có thể nghỉ tuần trăng mật, đã tra mấy lần.

Nhưng không có nơi nào khiến anh hài lòng.

,

Biển Aegean, quá đông người.

Suối nước nóng của Nhật Bản, làm ơn đi, Trung Quốc cũng có suối nước nóng, tại sao phải đến Nhật Bản tắm? Huống hồ Cố Thừa Diệu cũng không thích Nhật Bản.

Châu Âu? Thôi khỏi, Diêu Hữu Thiên đã ở bên đó bốn năm, ai biết còn có tên quỷ Tây nào ngấp nghé vợ anh không?

Nước Mĩ? Nơi này thật sự không tệ. Có điều Hawaii đã chơi phát chán rồi. Mùa này thì đi đâu?

Maldives? Sanya? Không được không được, đều không tốt.

,

Cố Thừa Diệu chống cằm, lần đầu tiêu ra ngoài du lịch với Diêu Hữu Thiên. Anh nhất định phải tìm một nơi cực kỳ cực kỳ có giá trị kỷ niệm.

Tố nhất là chỉ có hai người anh và Diêu Hữu Thiên ——

Cố Thừa Diệu đột nhiên nghĩ đến một người, Thương Mạc Viễn.

Anh nhớ trước đây anh ấy từng cho người thiết kế một căn nhà. Lúc đó mình nhìn thấy kiến trúc đó, đã trợn tròn mắt.

Cầm điện thoại lên liên lạc với Thương Mạc Viễn.

,

Cúp điện thoại, Cố Thừa Diệu cười đến mức sáng lạn rực rỡ.

Anh đã nghĩ xong rồi, cho Diêu Hữu Thiên một niềm vui bất ngờ.

Anh nghĩ chờ đến lúc cô nhìn thấy, cũng sẽ giống như mình, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cửa phòng làm việc bị người ta gõ hai cái, Tiểu Mã đi vào, sắc mặt có chút quái dị.

Cố Thừa Diệu thu hồi nụ cười, chững chạc đàng hoàng ngồi trên ghế làm việc: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu ba.” Tiểu Mã cũng không biết phải nói thế nào, có chút rối rắm, có chút do dự.

,

“Sao vậy?” Cố Thừa Diệu nhìn bộ dạng của Tiểu Mã, có chút buồn cười: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu đang muốn xin nghỉ? Hay là muốn tăng lương?”

Khiến cho cậu ta xoắn xuýt cả mặt, khó mở miệng như vậy.

“Cậu ba.” Tiểu Mã thật sự không biết có nên nói hay không.

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Cố Thừa Diệu không nhìn nổi một người đàn ông có bộ dạng như vậy: “Nhăn nhăn nhó nhó, cậu nghĩ cậu là đàn bà à?”

“Cô Bạch đang ở bệnh viện.” Tiểu Mã suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Hôm nay sức khỏe của thư ký Lý không khỏe, buổi sáng đã đến bệnh viện. Cô ấy nói với tôi, ở bệnh viện cô ấy đã nhìn thấy một người phụ nữ, gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy Cố Thừa Diệu hay không. Giống như là đã phát điên, sau đó bị bác sĩ y tá bắt về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.