Cố Dịch Phàm lớn như vậy rồi, khụ khụ. Mặc dù mới ba tuổi. Nhưng thật sự chưa từng chịu uất ức gì.
Diêu Hữu Thiên không cần phải nói, Triệu Bách Xuyên mấy năm nay, cũng nâng niu bé trong lòng bàn tay.
Ngoài sức khỏe không tốt ra, bé chưa từng chịu khổ một chút nào. Huống hồ ngày trước ngay cả hàng xóm Diêu Hữu Thiên cũng chọn lựa.
Chỉ ở nơi hàng xóm hiền lành, đối tốt với trẻ con. Mới mua nhà.
Trẻ con xung quanh biết bé sức khỏe không tốt, giống như Jennifer, đều nhường nhịn bé.
Cho nên giống như hôm qua, bởi vì bé "không trung thực" mà bị phạt đứng, đối với bé mà nói, đã là uất ức lớn bằng trời rồi.
,
Bé vừa về nhà đã tố cáo với bé, vừa tố cáo xong lại cảm thấy mình đã tố cáo nhầm rồi.
Bé là con trai, tại sao có thể vừa có chút chuyện nhỏ đã đi tìm ba mẹ chứ?
Nếu như ba mẹ thật sự giúp bé trút giận, làm sao ngẩng cao đầu được với thằng nhóc Đường Hạo Triết?
Tuyệt đối không được, nhất định không được.
Cho nên bé đã suy nghĩ cả một buổi tối, lăn qua lộn lại, cuối cùng khiến bé nghĩ ra được mình sẽ phản kích như thế nào.
Đường Hạo Triết anh không phải nói tôi không trung thực sao? Vậy tôi sẽ xem xem, rốt cuộc là ai không trung thực.
,
Bây giờ thấy Đường Hạo Triết dẫn theo mấy "đàn em" của mình ra ngoài.
Học sinh trong phòng học ít hẳn đi, trên thực tế loại nhà trẻ quý tộc này, học sinh một lớp vốn dĩ không nhiều, chỉ hơn hai mươi trẻ một lớp.
Hiện giờ thời gian nghỉ trưa vừa qua, trước tiên cô giáo để mọi người tự do hoạt động một chút, một lát nữa mới lên lớp.
Cố Dịch Phàm chuẩn bị xong đồ đạc, sau đó đi tìm Đường Hạo Triết.
Thời gian tự do hoạt động vẫn chưa kết thúc, các bạn nhỏ đang nô đùa trong nhà thể chất.
,
Những trò hề ấu trĩ này, Đường Hạo Triết chẳng để vào mắt.
Bé ở nước Mỹ toàn chơi súng, bom, lúc bé hai tuổi đã bắt đầu xem súng làm đồ chơi, ba tuổi đã biết mở súng, năm nay đã biết tự mình lắp súng.
Không có việc gì thì đến kho binh vũ khí của Long Đường chơi một chút, luyện ngắm bia.
Có điều đến nơi này, trẻ con ở đây đều gọi bé là lão đại, bé rất thích.
Dựa vào một điểm này, thân là một lão đại đủ tư cách, đương nhiên là phải tiếp xúc với "đàn em" của mình nhiều một chút.
( Thật ra bản chất chính là Đường Hạo Triết có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một đứa bé, thật sự có chơi cũng sẽ vui vẻ như một đứa trẻ bình thường. Có điều bé tự nhận mình cao hơn người khác một bậc)
,
"Lão đại." Hôm nay Cố Dịch Phàm biết nghe lợi gọi bé là lão đại rồi: "Mọi người đang chơi gì vậy?"
Vừa nhìn thấy em họ của mình, sự vui vẻ trên mặt Đường Hạo Triết lập tức thu lại. Bày ra vẻ "cao ngạo lạnh lùng": "Chơi chẳng có gì vui, đều là một số trò chơi của trẻ con."
Nói cứ giống như bé không phải trẻ con vậy.
Lúc này khóe miệng Cố Dịch Phàm không nhịn được giật giật, có điều rất nhanh đã gật đầu với vẻ thành khẩn: "Lão đại, mẹ em nói, chúng ta là anh em, bảo em phải đối xử với anh thật tốt."
"Sai." Đường Hạo Triết cắt ngang lời bé: "Chúng ta không phải anh em, anh là lão đại, chú là đàn em của anh."
Cái này thì có gì khác nhau sao?
,
Hiện giờ Cố Dịch Phàm không muốn tranh luận với bé, gật đầu: "Đúng. Anh là lão đại."
"Lão đại, lát nữa là lên lớp rồi, anh có đói không? Em mang theo bánh quy từ trong nhà. Anh muốn ăn không?"
"Bánh quy cái gì? Ăn không ngon thì anh đây không cần." Đường Hạo Triết cũng chỉ nói như vậy, thật ra bé rất ít ăn đồ ăn vặt, bởi vì Cố Tĩnh Đình không cho.
Luôn nói những thứ đó là thực phẩm bỏ đi, nhưng trẻ con lúc này. Đối với thực phẩm bỏ đi là không có sức kháng cự nhất.
Đương nhiên, cái này cũng là sáng sớm hôm nay Cố Dịch Phàm hỏi bà nội thì mới biết.
Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
,
"Là Oreo." Cố Dịch Phàm cố ý: "Là vị matcha đó nha."
Bé biết Đường Hạo Triết rất thích ăn bánh ngọt vị matcha, và cả bánh quy vị matcha.
"Thật sao?" Ánh mắt Đường Hạo Triết sáng lên, đột nhiên lại cảm thấy mình như vậy có chút mất mặt: "Khụ, vậy, anh muốn."
"Em để ở trong ngăn kéo của em rồi, anh tự đi lấy đi." Cố Dịch Phàm thấy bé đã cắn câu, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy anh mau đi đi, em chỉ ăn một miếng thôi. Còn lại đều là của anh."
"Không tệ, cảm ơn chú nhé." Đường Hạo Triết vỗ vai Cố Dịch Phàm, không suy nghĩ nhiều, đi về phía lớp học.
Rất nhanh, Đường Hạo Triết lại tìm tới, trên mặt bé còn có nước mắt, thoạt nhìn có chút đáng thương.
,
Bé xông tới trước mặt Cố Dịch Phàm, ánh mắt cực kỳ hung dữ, chỉ là nước mắt trong mắt khiến khí thế của bé có phần yếu đi rất nhiều: "Cố Dịch Phàm. Mày cố ý đúng không?"
"Cái gì?" Cố Dịch Phàm có chút khó hiểu: "Anh nói gì vậy?"
"Tao, tao ——" Hiện giờ miệng Đường Hạo Triết đầy vị mù tạt. Làm thế nào bé cũng không ngờ, bên trong bánh quy oreo kia, lại không kẹp matcha, mà là mù tạt.
Bé sặc đến chết rồi.
Bé ghét mù tạt nhất. Ăn một miếng đã chảy nước mắt nửa ngày. Đây cũng là Cố Dịch Phàm hỏi Kiều Tâm Uyển. Lý do là muốn quan tâm anh trai nhiều hơn, đương nhiên Kiều Tâm Uyển biết gì nói đó.
Nước mắt vẫn đang chảy, loại phản ứng sinh lý này không kiềm chế nổi: "Mày, mày quá xấu xa rồi. Tao phải đi mách thầy cô giáo."
,
Nhà thể chất vốn dĩ có thầy giáo, nghe thấy xung đột bê này. Rất nhanh đã đi qua. Hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nước mắt của Đường Hạo Triết vẫn đang chảy, nhìn bộ dạng rất đáng thương: "Thầy, nó bỏ mù tạt vào trong bánh quy, con cay muốn chết luôn."
"Con không có." Cố Dịch Phàm còn lâu mới thừa nhận: "Thầy, vừa rồi con vẫn luôn chơi ở đây, hoàn toàn không quay về phòng học."
Vừa nãy thầy giáo nhìn thấy Đường Hạo Triết rời đi, mà Cố Dịch Phàm vẫn luôn ở đây. Vì vậy gật đầu: "Đúng vậy. Đường Hạo Triết, thầy thấy Cố Dịch Phàm vẫn luôn ở đây. Vì sao con phải nói như vậy?"
"Chính là nó, là nó bảo con đi ăn bánh quy."
,
"Thầy." Giọng nói của Cố Dịch Phàm rất nhỏ, nhưng rất mạch lạc rõ ràng: "Thầy nói không thể mang đồ ăn đến trường, cho nên con không biết bánh quy anh ấy nói ở đâu."
"Cố Dịch Phàm ——" Đường Hạo Triết bị chọc tức rồi. Đứa bé này quá xấu xa, rõ ràng là nó bảo mình đi ăn, bé kích động đến mức muốn ra tay.
Thầy giáo kéo lại kịp thời.
"Đường Hạo Triết, sao con có thể như vậy?" Thầy giáo nhìn bé, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Đánh người là không đúng."
"Con ——" Đường Hạo Triết có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ. Thầy giáo bắt bé đứng bên ngoài phòng học bình tĩnh một chút, lát nữa mới về phòng học.
Bé bị chọc tức, ánh mắt oán hận trừng Cố Dịch Phàm.
,
Nếu như nó cho rằng đây chính là kết thúc, vậy thì sai rồi.
Lúc ăn điểm tâm, cuối cùng Đường Hạo Triết có thể không cần đứng phạt nữa.
Bây giờ bé cũng đã biết, Cố Dịch Phàm chính là một người xấu, cố ý chỉnh mình, hiện giờ trong miệng bé vẫn còn vị mù tạt đấy.
Ăn cái gì cũng không có mùi vị.
Nhìn Cố Dịch Phàm ăn từng miếng bánh ngọt do trường học phát, bé tức giận vô cùng.
Ra tay công khai, Cố Dịch Phàm nhất định không phải là đối thủ của bé. Nhưng cũng sẽ bị thầy cô giáo phát hiện.
Phải làm sao đây?
,
Đường Hạo Triết suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bé nghĩ ra rồi.
Bé bưng một miếng bánh ngọt, làm như vô ý đi qua bên cạnh Cố Dịch Phàm.
Nhấc chân lên, muốn quét qua ghế của Cố Dịch Phàm.
Bé đã luyện tập, sức lực không ít, quét một chân qua, không phải Cố Dịch Phàm sẽ ngã xuống đất?
Đến lúc đó ngã xuống mặt đầy bánh ngọt, xem nó trêu đùa mình thế nào.
,
Bên phía Cố Dịch Phàm đề phòng bé. Nhìn thấy chân bé đưa tới, lực tức đứng dậy.
Cái ghế bay ra ngoài.
Công kích lần thứ nhất của Đường Hạo Triết thất bại rồi.
"Cố Dịch Phàm, con làm gì vậy?" Thầy giáo thấy Cố Dịch Phàm đứng lên, động tác phát bánh ngọt ban đầu dừng lại một chút.
"Lão sư, bánh ngọt ăn thật ngon, con có thể ăn thêm một miếng không?"
,
"Được." Thầy giáo cười, Cố Dịch Phàm vẫn luôn ăn rất ít, đây là lần đầu tiên nói muốn ăn hai miếng bánh ngọt.
"Cảm ơn thầy." Cố Dịch Phàm cười, làm mặt quỷ với Đường Hạo Triết, mở miệng với giọng chỉ hai người nghe được: "Anh muốn hại tôi ngã? Anh có biết nếu như tôi ngã thật. Anh sẽ gặp phiền phức đấy."
Không tin, bọn họ sẽ hử một chút.
Phiền phức? Cái bé không sợ nhất chính là phiền phức.
Bình thường Đường Hạo Triết không phải người kích động như vậy.
Có điều vừa mới bị phạt đứng, muốn Cố Dịch Phàm bị thiệt lại không thành công. Bây giờ đã có chút nổi giận.
Thấy Cố Dịch Phàm ăn xong bánh ngọt trên tay muốn đi lấy miếng thứ hai, bé không hề suy nghĩ giơ chân ra.
Khiến Cố Dịch Phàm vấp chân. Cố Dịch Phàm không nhìn thấy bé giơ chân ra, thình lình bị vướng như vậy, bé không hề phòng bị ngã về phía trước.
Lúc ngã xuống, đầu va rất mạnh vào góc bàn trước mặt.
"Ầm" một cái, chảy máu rồi.
Lần này, có bạn nhỏ đã kêu lên.
Nhất là Trần Kính vũ bình thường chơi rất thân với Cố Dịch Phàm: "Thưa thầy, Cố Dịch Phàm ngã chảy máu rồi."
,
"Không đúng. Thầy, là Đường Hạo Triết ngáng chân làm bạn ấy ngã." Một bạn nhỏ cũng chơi thân với Cố Dịch Phàm, cũng kêu lên.
"Đúng. Con cũng nhìn thấy." Phía trước có hai bạn nhỏ đang chờ phát điểm tâm. Cũng lên tiếng: "Là Đường Hạo làm bạn ấy vấp ngã."
Đường Hạo Triết sợ đến choáng váng, không. Không phải đâu?
Như vậy đã ngã rồi. Hơn nữa còn chảy máu?
"Đau quá." Cố Dịch Phàm giơ tay lên xoa trán, trên tay cũng là máu.
Điều nghiêm trọng hơn vẫn còn ở phía sau, Cố Dịch Phàm đột nhiên đưa tay ôm ngực, cuộn tròn người lại đầy đau đớn.
"Đau. Con đau quá."
,
Lần này, không chỉ riêng các bạn nhỏ trắng bệch cả mặt, mặt thầy giáo càng trắng hơn.
Đến lúc này bọn họ mới nhớ ra, lúc nhập học hình như mẹ của Cố Dịch Phàm từng nói, Cố Dịch Phàm có bệnh tim.
Cố Dịch Phàm cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Trên trán bé đều là máu. Bé ôm ngực, nhìn Đường Hạo Triết rõ ràng đã bị dọa sợ.
Dùng hết toàn bộ hơi sức kêu một câu: "Tôi. Tôi muốn mẹ."