Ánh mắt Cố Dịch Phàm di chuyển qua lại trên khuôn mặt ba mẹ, mắt to đảo qua đảo lại, trong mắt là vẻ nghi hoặc rõ ràng.
Chuyện này, rốt cuộc nên nghe ai?
"Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy." Diêu Hữu Thiên tức giận trừng anh một cái, một lần nữa kéo tay Cố Dịch Phàm: "Phàm Phàm, đừng nghe ba con nói linh tinh. Đánh người là không đúng. Chúng ta hãy làm đứa trẻ ngoan. Không được đánh người."
"Phàm Phàm, đừng nghe mẹ con. Xã hội này cá lớn nuốt cá bé. Điều con phải làm chính là nỗ lực biến chính mình trở nên mạnh mẽ hơn. Đạp hết những người ức hiếp con ở dưới chân."
"Cố Thừa Diệu ——"
,
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không nghe tiếp được nữa.
Cô đột nhiên xoay người lại, quay lưng vào Cố Dịch Phàm, ánh mắt hung dữ không hề khách khí quét qua mặt Cố Thừa Diệu: "Anh còn nói hươu nói vượn trước mặt trẻ con, em sẽ không khách sáo với anh."
"Nói hươu nói vượn ở đâu?" Cố Thừa Diệu cau mày, có đánh chết cũng không nhận: "Điều anh nói là chân lý."
Diêu Hữu Thiên giận quá hóa cười, giật giật khóe miệng, gật đầu với Cố Thừa Diệu, đến gần anh, giọng nói đè thấp có sự tức giận không hề che giấu: "Chân lý đúng không? Ok. Không thành vấn đề. Buổi tối hôm nay, anh cứ lên sofa giao lưu với chân lý cho tốt đi."
",,,,,, " Sắc mặt Cố Thừa Diệu đột nhiên không còn tốt như vậy nữa.
Diêu Hữu Thiên thấy anh thay đổi sắc mặt, vẫn tương đối hài lòng: "Lần sau anh còn nói linh tinh trước mặt con. Em sẽ bắt anh ngủ trên sofa."
,
"Thiên Thiên ——" Không phải chứ?
Diêu Hữu Thiên không hề để ý đến anh, một lần nữa ngồi xuống bên giường.
"Phàm Phàm, chuyện hôm nay, con đã sai rồi. Mẹ sẽ không giúp con. Vết thương này của con, là giả. Cho nên con phải xin lỗi Đường Hạo Triết."
Cố Dịch Phàm còn chưa mở miệng, Cố Thừa Diệu đã bắt đầu không chịu được nữa: "Tại sao chứ? Nếu không phải thằng nhóc kia giơ chân ra ngáng con, con có thể ngã sao? Cho dù là đùa hơi quá, nhưng cũng không nên nói xin lỗi."
"Cố Thừa Diệu." Hiện giờ cái Diêu Hữu Thiên không cần nhất chính là ý kiến của Cố Thừa Diệu: "Ghế sofa."
Hai chữ, thành công khiến Cố Thừa Diệu ngậm miệng, có điều biểu cảm trên mặt vẫn rất tức tối.
"Phàm Phàm, lời mẹ nói, con có nghe không?"
,
Cố Dịch Phàm đã nghe thấy, có điều ý kiến của bé giống với Cố Thừa Diệu.
Bây giờ bé đột nhiên cảm thấy. Chú đáng yêu hơn mẹ nhiều, ít nhất sẽ không ép bé làm chuyện bé không thích.
"...."
Con trai đầy vẻ quật cường, môi mấp máy, nhưng lại không chịu mở miệng. Diêu Hữu Thiên hít thở sâu, sự cáu kỉnh trong lòng khiến cô rất muốn ném Cố Thừa Diệu ra ngoài.
Đứa bé ngoan ngoãn, bị anh dạy hư rồi.
"Phàm Phàm. Đúng. Hạo Triết giơ chân ngáng con, là lỗi của anh. Nhưng con cố ý vấp ngã, hơn nữa còn hù dọa anh ấy. Bây giờ có lẽ anh ấy đang bị ba mẹ anh ấy trừng phạt. Nếu như anh ấy đã bị trừng phạt rồi. Vậy thì con cũng phải chịu trách nhiệm với chuyện làm sai. Con phải đi nói xin lỗi Đường Hạo Triết."
,
Cái miệng nhỏ của Cố Dịch Phàm mím rất chặt, ánh mắt không nhìn Diêu Hữu Thiên, vẻ không vui.
Diêu Hữu Thiên lại chẳng để tâm, đưa tay ra bắt đầu muốn gỡ băng vải trên trán Cố Dịch Phàm ra: "Phàm Phàm. Gỡ cái này ra, không sao thì chúng ta xuất viện đi, đừng để bà nội con lo lắng, còn nữa, sau khi về nhà phải đi xin lỗi Hạo Triết."
Đâu biết Cố Dịch Phàm lại tránh tay cô, vẫn là dáng vẻ không vui vẻ.
"Thiên Thiên." Cố Thừa Diệu giống như nghĩ ra gì đó: "Em đi giúp Phàm Phàm làm thủ tục xuất viện. Anh nói chuyện với con một chút."
Diêu Hữu Thiên nhìn anh bằng ánh mắt rất nghi ngờ, cô còn lâu mới tin, Cố Thừa Diệu lại tốt như vậy.
"Anh bảo đảm, nhất định thuyết phục nó, bảo nó đi xin lỗi Đường Hạo Triết."
,
"Thật?" Cố Thừa Diệu giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt thành khẩn: "Anh giúp nó gỡ băng. Em tin anh, anh bảo đảm hôm nay nó về nhà, nhất định sẽ xin lỗi Đường Hạo Triết."
Lúc anh nói lời này, Cố Thừa Diệu cũng bắt đầu trừng anh.
Cái chú đáng ghét, rõ ràng vừa rồi chú ta nói không cần xin lỗi.
Nhưng Cố Thừa Diệu giống như không nhìn thấy.
Diêu Hữu Thiên không tin tưởng Cố Thừa Diệu, người này chính là một con sói đuôi dài, chưa bao giờ chịu để thiệt.
Sẽ thuyết phục con trai?
,
Thôi, miễn cưỡng tin anh một lần.
Diêu Hữu Thiên vừa rời khỏi phòng bệnh, Cố Thừa Diệu đã ngồi xuống trước giường bệnh, đưa tay tiếp tục gỡ băng vải của Cố Dịch Phàm.
"Chú tránh ra, cháu không thích chú nữa." Cố Dịch Phàm rất trẻ con hất tay anh ra.
Cố Thừa Diệu trở tay nắm lấy, nhìn ra bên ngoài phòng bệnh, xác định Diêu Hữu Thiên đi thật rồi, mới nhẹ nhàng mở miệng: "Con trai ngoan của ba, tại sao con lại đần như thế?"
Bé đần chỗ nào?
,
"Mẹ con bắt con đi xin lỗi Đường Hạo Triết, con cứ xin lỗi là được rồi, nói một câu xin lỗi, cũng sẽ chẳng sao cả." Cố Thừa Diệu không muốn ngủ trên sofa. Nhưng anh càng không muốn để Đường Hạo Triết dễ chịu.
Thằng nhóc thối kia ức hiếp con trai mình, đừng nói dọa nó sợ, đánh nó một trận cũng là nhẹ.
"Nhưng vừa nãy chú không nói như vậy." Lật lọng hai lời, chú Triệu nói chỉ có tiểu nhân mới như vậy.
"Vậy nên ba nói con đần đấy." Cố Thừa Diệu tiếp tục gỡ băng trên trán bé: "Mẹ con bắt con xin lỗi, con cứ đi xin lỗi nó. Nhưng ngày mai con tiếp tục chỉnh nó."
"À?" Cố Dịch Phàm chỉ có ba tuổi, thật sự quá nhỏ, nghe thấy đề xuất cao kiến này, thất thời không phản ứng kịp: "Nhưng ——"
"Đứa bé đần này, muốn chỉnh người, bản thân cũng phải có chừng mực, con giày vò mình đến mức vào bệnh viện, như vậy thái quá rồi."
Cố Thừa Diệu đã giúp con trai gỡ băng vải ra, rút khăn giấy ở đầu giường, thấm nước lau sạch tương cà chua dính trên trán bé.
,
"Không phải con muốn chỉnh nó sao? Chỗ ba có mấy ý hay, đều không cần tự mình ra tay. Con lại có thể chỉnh nó. Bản thân không sao, hơn nữa sẽ không chọc mẹ con không vui. Tốt như vậy cơ mà?"
",,,,, " Cố Dịch Phàm có chút ngổn ngang: "Nhưng mà, nhưng ——"
Nếu như Diêu Hữu Thiên biết được, sẽ không vui đúng không? còn nữa, thật ra bé cũng không thật sự muốn chỉnh Đường Hạo Triết như vậy.
Hôm nay nhìn thấy bộ dạng trắng bệch cả mặt của anh ấy, hình như cũng rất đáng thương.
"Con không nói cho mẹ con, mẹ con sẽ không biết?" Cố Thừa Diệu lau sạch trán cho con trai, gật đầu: "Thế nào?"
Cố Dịch Phàm cắn môi, vẻ mặt hình như rất rối rắm.
,
Mẹ nói không thể nói dối. Hơn nữa làm vậy cũng không tốt lắm.
Nhưng thật ra bé cũng không thật sự muốn xin lỗi Đường Hạo Triết, nếu không phải là anh ấy ngáng mình, bé cũng sẽ không ngã, sẽ không muốn hù dọa anh ấy.
"Con yên tâm, chỉ cầ ba không nói, con không nói. Bảo đảm mẹ con không biết." Cố Thừa Diệu vươn tay, muốn ngoắc tay với con trai: "Nào, ba bảm đảm, không nói với mẹ con."
Cố Dịch Phàm nhìn tay anh vươn ra, đột nhiên lắc đầu: "Không cần."
"Phàm Phàm?" Cố Thừa Diệu trong nháy mắt đã sụp đổ.
"Chuyện này không đúng." Cố Dịch Phàm lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kiên định: "Cháu, cháu sẽ đi xin lỗi Đường Hạo Triết, chỉ cần lần sau anh ấy không trêu chọc cháu, cháu cũng sẽ không trêu anh ấy nữa."
,
"Chú, chú cũng đừng trêu chọc người."
Hừ. Cố Thừa Diệu muốn chửi bậy rồi. Anh đã sống ba mươi năm, kết quả bị con trai của mình dạy dỗ.
"Như vậy sao có thể gọi là trêu chọc chứ? Ba gọi là vu hồi* thuật, vu hồi con có hiểu không?"
*vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Cố Dịch Phàm nghiêm mặt, làm thế nào cũng không chịu mở miệng. Cố Thừa Diệu thua bé rồi.
Được rồi. Diêu Hữu Thiên mạnh hơn anh, về phương diện giáo dục Cố Dịch Phàm, đã đánh bại anh rồi.
"Nó không hiểu, nhưng em hiểu." Không biết từ lúc nào Diêu Hữu Thiên đã quay về, đi vào, đối diện với vẻ mặt bị nghe trộm của Cố Thừa Diệu, cười lạnh một tiếng.
"Được đấy, bằng mặt không bằng lòng à? Trò này đúng là hay ho."
,
"Thiên Thiên ——" Mặt Cố Thừa Diệu lập tức xanh mặt: "Anh ——"
Diêu Hữu Thiên đi đến trước mặt anh, trong mắt không có một ý cười nào, giọng nói đè thấp, không hề che giấu sự tức giận: "Buổi tối về nhà, sẽ tính sổ đầy đủ với anh, về phần ghế sofa, anh ngủ là cái chắc rồi."
Không phải chứ?
Mặt Cố Thừa Diệu, lần này đen thui rồi.
Mà Cố Dịch Phàm nhìn anh bằng vẻ mặt thông cảm. Bé còn lâu mới nói cho Cố Thừa Diệu, bé đã sớm phát hiện mẹ hoàn toàn không đi, lại quay trở lại rồi.
"Phàm Phàm, con thật đúng là con ngoan của mẹ." Diêu Hữu Thiên đưa tay ôm lấy Cố Dịch Phàm: "Bảo bối ngoan. Mẹ yêu con."
,
"Mẹ, con cũng yêu mẹ." Cố Dịch Phàm đưa tay ôm Diêu Hữu Thiên, hôn thật mạnh lên mặt cô một cái: "Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, xin lỗi anh, sau đó sau này sẽ không ngang bướng nữa."
"Thật biết nghe lời." Diêu Hữu Thiên lại hôn con trai một cái thật manhk. Ôm con trai lên về nhà.
Lúc đi qua bên cạnh Cố Thừa Diệu, không quên lườm anh một cái, sau đó hừ một tiếng mới rời đi.
Cố Thừa Diệu đi theo sau Diêu Hữu Thiên với khuôn mặt đau khổ: "Thiên Thiên, vừa nãy anh nói linh tinh, em tha thứ cho anh nhé?"
"Thiên Thiên, anh bảo đảm lần sau không dám nữa."
"Thiên Thiên ——"
,
Mặc kệ anh gọi thế nào, Diêu Hữu Thiên cũng không quan tâm anh.
Cố Dịch Phàm vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng Diêu Hữu Thiên, không nhìn khuôn mặt đáng thương của Cố Thừa Diệu.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, chú nói rất có lý. Bé tự giày vò mình vào bệnh viện, rất thiệt thòi?
,
Đùa như vậy mẹ lại không vui, còn khiến người ta lo lắng. Lần sau bé cũng có thể, vu hồi. Đúng, chính là vu hồi.
Có điều chú à, chú cứ ngủ ở sofa đi.
Mặc dù bé cũng không hiểu lắm, vì sao ngủ ở sofa là một loại trừng phạt. Hình như bà nội và mẹ đều rất thích dùng cách này để trừng phạt ông nội và ba.
Có thể là bởi vì ghế sofa nhỏ hơn, ngủ không thoải mái hơn.