Đường Hạo Triết cuống lên. Há miệng muốn cắn tay người kia.
Người nọ lại không chịu buông tay, bịt luôn miệng bé, đưa bé rời đi.
Cậu. Mợ, mau đến cứu con nha.
Đường Hạo Triết tức muốn chết. Bé vừa nói với Cố Dịch Phàm phải trở nên mạnh mẽ mà.
Quay người đã bị người xấu bắt đi.
Lần này, bé nhất định sẽ bị ba cười chết. Bé không muốn đâu.
,
Cố Thừa Diệu trong phòng vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn khi con trai chịu mở miệng gọi anh là ba.
Cộng thêm bên ngoài đã sắp xếp vệ sĩ, cho nên không phát hiện chút nào Đường Hạo Triết đã mất tích.
Mà khi Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm chạy đến Cố Dịch Phàm, mới phát hiện Tiểu Hạo Triết đã mất tích rồ.
Trên hành lang chỉ còn lại hai vệ sĩ ngất xỉu, và cả một chiếc cúc trên áo Đường Hạo Triết.
Lúc này Cố Học Võ đã nổi trận lôi đình.
Thời gian chưa đến một tuần, người của ông đã bị người ta bắt đi hai lần ngay dưới mắt.
,
"Các người cũng thật lợi hại, đến trông trẻ con cũng không xong."
Cố Học Võ lạnh mặt, nhìn hai thuộc hạ đã tỉnh lại của mình.
Vẻ u ám trong mắt khiến người ta cảm thấy bây giờ đã là mùa đông lạnh lẽo rồi. Lúc này trong lòng ông đã không thể dùng giận dữ để hình dung nữa.
"...." Mấy người thuộc hạ đến thở mạnh cũng không dám.
Chuyện này nói ra quả thực là lỗi của bọn họ.
Nhưng bây giờ bọn họ ngay chuyện mình ngất đi thế nào cũng không biết. Tình huống này, chính là lần đầu tiên.
,
"Ba." Lần này đến lượt Cố Tĩnh Đình nóng lòng, mặc dù lá gan của Đường Hạo Triết không nhỏ, cũng có một chút võ nghệ phòng thân.
Nhưng nói thẳng ra cũng mới là một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi. Bây giờ mất tích rồi, cô thật là ——
"Đi tìm." Cố Học Võ xua tay: "Cho các người hai tiếng, không tìm được người, các người cũng không cần quay lại nữa."
Tất cả thuộc hạ, người đi điều tra camera giám sát ở phòng giám sát, người đi tìm người.
Tóm lại lập tức giải tán.
Đường Diệc Thâm vẫn không mở miệng. Dù thế nào anh cũng cảm thấy chuyện này hơi lạ.
,
Về phần lạ chỗ nào, anh lại không nói ra được.
"Diệc Thâm, anh làm sao vậy?"
Đường Diệc Thâm lắc đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Cố Tĩnh Đình, anh vỗ vai cô: "Yên tâm đi, Hạo Triết sẽ không sao."
Bé cũng có thể đấu với lưu manh côn đồ. Thì sao có thể có chuyện?
Cố Tĩnh Đình lắc đầu, trong mắt ngoài lo lắng, thì không còn điều gì khác: "Em cũng đi tìm Hạo Triết đây."
"Em đi đâu tìm?" Đường Hạo Triết luôn cảm giác con trai sẽ không sao, kéo tay Cố Tĩnh Đình: "Ba đã phái người ra ngoài rồi, chi bằng em ở lại đây ngoan ngoãn chờ tin tức."
,
"Em ——" Cô đâu thể bình tĩnh được.
Lần trước Đường Hạo Triết mất tích, rồi lại tìm được, Cố Học Võ hoàn toàn không thông báo chờ mình, chờ sau khi cô biết, người đã tìm được rồi.
Cô chỉ sợ hãi, không có cảm giác lo lắng như thế này.
Nhưng bây giờ canh phòng nghiêm mật như thế, Đường Hạo Triết lại mất tích.
Người làm mẹ như cô, nói thế nào trong lòng cũng nôn nóng vô cùng.
"Chị, chị vẫn nên nghe lời anh rể đi." Diêu Hữu Thiên cũng rất lo lắng cho Đường Hạo Triết, nhưng Bắc Đô lớn như vậy, tạm thời không có phương hướng kẻ côn đồ đã chạy đi đâu, chỉ là mù quáng tìm loạn mà thôi: "Hạo Triết mất tích chỉ là chuyện trong chốc lát, tin rằng lập tức sẽ tìm ra được."
,
Rất nhanh, thuộc hạ của Cố Học Võ đã có tin tức truyền đến.
Đường Hạo Triết bị người khác cưỡng ép rời khỏi bệnh viện. Đã lên một chiếc xe taxi. Đi về phía vùng ngoại ô.
Ngoài Diêu Hữu Thiên phải ở lại chăm sóc Cố Dịch Phàm, Cố Tĩnh Đình, Đường Diệc Thâm, và cả Cố Thừa Diệu, toàn bộ đều đi theo tìm người.
Cố Học Võ ngồi ở trong xe, sắc mặt rất nặng nề.
Cho dù là ai, dám bắt cóc trẻ con nhà họ Cố, ông đều sẽ không bỏ qua.
Chiếc xe taxi kia không có chút ngụy trang nào, thuộc hạ của ông đã lần theo dấu vết đến một tiểu khu biệt thự nơi taxi dừng lại.
,
Rất nhanh. Xe taxi đã đi ra, tài xế bị người của Cố Học Võ ngăn lại hỏi chuyện.
Anh ta gần như không cần thẩm vẫn, đã nói ra mình đưa người đi đâu.
Đám người Cố Học Võ, đi về phía một ngôi biệt thự ở tận sâu trong tiểu khu.
Không biết đối phương có bao nhiêu người, không biết mục đích của đối phương.
Tất cả mọi người đều cực kỳ cẩn thận. Chỉ sợ người bên trong có mai phục, chỉ là khiến bọn họ mắc lừa.