Nắm đấm nhỏ của Đường Hạo Triết tung ra, lập tức bị người trước mặt nhẹ nhàng ngăn lại.
"A." Bé hét to một tiếng, lại tấn công người kia.
Người tới nhẹ nhàng tránh đi, cong khóe môi, vẻ mặt mang theo mấy phần hài hước.
,
"Tiểu quỷ, chỉ với sức lực này, cũng có thể gọi là mạnh mẽ hả?"
"Đáng ghét. Cháu nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ." Đường Hạo Triết trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, gần như sắp trừng ra được một cái lỗ trên mặt đối phương.
"Lúc nào cháu có thể đánh bại ông, mới gọi là trở nên mạnh mẽ."
"Ông yên tâm, sẽ có một ngày, cháu sẽ đánh bại ông." Lòng Đường Hạo Triết tràn đầy tự tin, dù thế nào cũng không chịu nhận thua như thế.
"Đã chứng kiến quyền cước rồi, xem thử kỹ thật bắn súng của cháu thế nào."
,
"Kỹ thuật bắn súng cũng cháu cũng rất tốt đậy. Khẳng định sẽ không thua ông."
"Có khí phách. Có điều nói sung, thì chẳng tính được gì."
Trong vườn hoa, giọng nói của một lớn một nhỏ truyền tới, mang theo mấy phần nhẹ nhàng.
Lúc này mặt của Cố Học Võ đã hoàn toàn xanh mét. Không chờ thuộc hạ của ông xông vào, cửa lớn biệt thự đã được người mở ra.
Ông vừa ngẩng đầu, đã đối diện với một đôi mắt mang theo vẻ gian manh.
Người đến nghiêng mặt, lông mày nhướn cao lộ vẻ đùa giỡn.
,
"Hai tiếng lẻ chín phút." Hiên Viên Diệc xem đồng hồ trên tay, mày mắn nhướn lên mang theo chút kiêu ngạo thiếu đánh: "Chậc chậc, thật đúng là xương cốt già đi rồi, rỉ sét rồi. Hành động chậm như vậy."
Nhìn thấy Hiên Viên Diệu, thuộc hạ của Cố Học Võ đều lập tức vào trạng thái phòng bị.
Ông xua tay, ra hiệu cho những người đó lùi xuống trước. Nghênh ngang đi vào. Mím chặt môi tiết lộ cảm xúc lú này của ông.
Cố Học Võ lúc này rất không vui, cực kỳ không vui.
"Anh cảm thấy đùa rất vui?"
"Đùa không vui." Hiên Viên Diệu giang tay nhún vai. Năm tháng đối với ông ta quá mức ưu ái. Cho dù đã qua bốn mươi tuổi, nhìn ông vẫn cực kỳ trẻ tuổi, hơn nữa, yêu nghiệt.
,
"Tốc độ của anh quá chậm." Nhấc chân, ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Cố Học Võ, mắt híp lại, mang theo mấy phần kiêu ngạo: "Đùa với anh, rất không vui."
Cố Học Võ im lặng. Cố Tĩnh Đình đã xông đến trước mặt Đường Hạo Triết trước một bước ôm bé lên.
Muốn mắng người mà không mắng được.
Hiên Viên Diệu tính tình phóng túng, làm việc không theo khuôn phép đã không phải ngày một ngày hai rồi.
So đo với ông ta, cô thế nào cũng tức chết.
Sắc mặt của Đường Diệc Thâm cũng không dễ nhìn lắm.
,
Cho dù là ai bị người ta đùa như vậy, đều sẽ không vui.
"Ông thật là quá đáng." Thản nhiên chỉ trích việc làm loạn của Hiên Viên Diệu, người bình tĩnh như Đường Diệc Thâm, cũng có lúc không bình tĩnh nổi.
Hiên Viên Diệu vừa mới đưa người phụ nữ của mình đi nghỉ dưỡng. Lại tiện đường đi thăm con gái đang chu du thế giới một chút.
Lúc định về nước Mỹ, nghe nói Đường Hạo Triết đã bị người ta bắt cóc.
Ông ta bèn tiện thể qua xem thử.
Không ngờ là, Đường Hạo Triết đã bị bắt cóc một lần rồi, cảnh giác của những người này vẫn còn thấp như vậy.
,
"Quá đáng? Ta đang cân nhắc, giao Long Đường cho anh, có phải là một quyết định sai lầm hay không. Mới mấy năm, thuộc hạ đã bị anh làm cho xương cốt cũng bắt đầu lỏng lẻo rồi, ngay cả trẻ con cũng trông không xong."
Lúc Hiên Viên Diệu nói câu này, ánh mắt lại đang nhìn Cố Học Võ.
Ngụ ý chính là đây chính là địa bàn Bắc Đô của anh, anh lại không trông được hai đứa trẻ. Anh đi chết cho rồi.
Vẻ mặt Cố Học Võ vẫn thản nhiên như cũ. Giống như không nghe thấy.
Nhìn một nhà ba người Cố Tĩnh Đình một cái, cuối cùng nhìn về phía Cố Thừa Diệu: "Ở đây không sao rồi, Thừa Diệu con về nhà trước đi."
Trước đây Cố Thừa Diệu từng gặp Hiên Viên Diệu một lần, đương nhiên cũng biết ông ta là ai.
,
Nếu như đối phương là ông nội của Đường Hạo Triết. Đương nhiên cũng không thể làm gì Đường Hạo Triết.
Gật đầu, anh xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này Đường Hạo Triết lại xông đến trước mặt anh: "Cậu, cháu đi với cậu, cháu muốn đi thăm Cố Dịch Phàm."
"Chúng ta cũng đi thôi." Đường Diệc Thâm và Hiên Viên Diệu trước giờ đều không nói chuyện. Bước chân muốn rời đi đột nhiên ngừng một chút, nhíu mày nhìn Hiên Viên Diệu: "Nếu ông cảm thấy Long Đường cho tôi là một quyết định sai lầm, vậy thì thu hồi đi."
Dù sao anh cũng không cần.
,
"Sai cũng sai rồi, chỉ đành đâm lao thì phải theo lao thôi." Hiên Viên Diệu xua tay, ra hiệu cho Đường Diệc Thâm xéo đi: "Đi hết đi. Ta phải từ từ ôn chuyện xưa với ông thông gia."
Nói là ôn chuyện, cái ánh mắt kia tràn đầy khiêu khích, hoàn toàn không giống như ôn chuyện.
Cố Học Võ đứng bất động, trong mắt Cố Tĩnh Đình thoáng hiện lo lắng.
Có điều vẫn bị Đường Diệc Thâm kéo đi.
Trong vườn hoa, những người không liên quan đều đã lui đi. Vệ sĩ kia đứng quay lưng vào Hiên Viên Diệu.
Một trận gió thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo.
Cuối cùng Cố Học Võ đã mở miệng: "Bạch Yên Nhiên là do anh bán đi phải không?"
,
"À?" Hiên Viên Diệu nhíu mày, giống như nghe không hiểu.
Ông ta giả ngu, Cố Học Võ cũng không nói nữa. Hiên Viên Diệu đột nhiên cười.
"Thế nào? Không phải anh nên cảm kích tôi sao?" Hai tay ông ta khoanh trước ngực, trong gió lạnh, nốt ruồi nơi khóe mắt nhìn càng yêu tà hơn: "Cũng chỉ có anh, mới mềm lòng nương tay như vậy. Ngay cả một người phụ nữ cũng không đối phó được."
Lúc này sắc mặt Cố Học võ thật càng khó coi hơn.
Chuyện của Bạch Yên Nhiên. Nghiêm túc mà nói, là nhà họ Cố đã nợ cô ta nhiều hơn một chút.
,
Cho dù là ban đầu cô ta muốn tìm nhà họ Cố báo thù, Hiên Viên Diệu hoàn toàn biết, cũng có thể đểu cách thức.
Nhưng lại muốn dùng cách đó. Khiến cho phía sau phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.
"Anh thật là quá đáng." Dùng loại thủ đoạn đó đối phó với một người phụ nữ, đúng là quá bỉ ổi rồi. Chẳng trách Bạch Yên Nhiên hận nhà họ Cố muốn chết.
"Quá đáng?" Hiên Viên Diệu giống như đã nghe thấy chuyện cười gì đó: "Sao nào? Tôi đã giúp anh giải quyết một phiền phức, hay là tôi sai rồi?"
Cằm Cố Học Võ căng ra, ông không muốn nói thêm với Hiên Viên Diệu một câu nào.
Xoay người muốn rời đi. Lại nghe thấy tiếng gió truyền đến bên tai.
Đầu theo bản năng nghiêng đi, nắm đấm của Hiên Viên Diệu, đã tới.