Trong khoảnh khắc con trai đi vào, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng đẩy Cố Thừa Diệu ra, lùi về sau một bước dài.
Cố Dịch Phàm giống như không nhìn thấy, sau khi ngây ra một lát thì lè lưỡi: "Xấu hổ thẹn thùng, nam sinh yêu nữ sinh."
"Cố Dịch Phàm." Cố Thừa Diệu đỏ mặt, xấu hổ vô cùng: "Con không biết vào phòng người ta phải gõ cửa trước sao?"
"Vậy tại sao ba vào phòng con chưa bao giờ gõ cửa?"
"Ba là người lớn, con là trẻ con." Cố Thừa Diệu rất bất mãn, vô cùng bất mãn: "Chuyện này không giống nhau."
"Ba tiêu chuẩn kép nha." Cố Dịch Phàm chẳng thèm quan tâm: "Mẹ từng nói, người lớn và trẻ con giống nhau, chúng ta bình đẳng."
,
Cố Thừa Diệu bị trẻ con chặn cho không nói nên lời.
Lần này Diêu Hữu Thiên không còn lúng túng nữa, lại cười khanh khách.
Cô nghĩ cực kỳ xấu bụng, nhìn thấy Cố Thừa Diệu chịu thua trước mặt con trai, cô vẫn rất vui vẻ.
"Ba không nói con và ba không bình đẳng, ba chỉ nói với con, lần sau con vào phòng ba, con phải gõ cửa."
Ngộ nhỡ anh và Diêu Hữu Thiên nhất thời tình mê ý loạn làm ra chút chuyện gì đó quá hạn chế, vậy không phải xấu hổ sao?
"Được." Cố Dịch Phàm gật đầu, không có chút không vui nào: "Vậy con cũng nói cho ba biết, lần sau ba vào phòng con. Cũng phải gõ cửa."
Cố Thừa Diệu buồn bực. Anh muốn thu hồi lời trước đây, đứa con trai này, không đáng yêu chút nào, cực kỳ không đáng yêu.
*************************
Tối hôm đó, Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu thích ghen tuông, lại nhỏ mọn, hơn nữa còn tính khí trẻ con hung hăng giày vò đến nửa đêm.
Làm đủ loại tư thế và thủ đoạn xong, cô ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có, càng không nói đến phản kháng nữa.
Đàn ông ghen tuông lại không thỏa mãn dục vọng, là vô cùng đáng sợ. Hoàn toàn không chọc nổi.
Cô cho rằng anh đã đủ rồi, nhưng anh lại chưa đủ. Cùng lúc người lại một lần nữa bị lấp đầy, cô kêu lên: "Thừa Diệu, đủ rồi. Dừng lại. Dừng lại."
"Không dừng." Cố Thừa Diệu cực kỳ cố chấp, tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu khích, thì nhất định phải tìm lại một chút cân bằng: "Thiên Thiên, gọi anh là chồng."
"Ưmh ——"
,
Một cú thúc mạnh: "Gọi anh là chồng, anh sẽ tha cho em."
"Ch..chồng ——"
Sâu quá, Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đã sắp chết rồi: "Đủ rồi."
"Nói chồng em đẹp trai nhất." Mục đích hôm nay của Cố Thừa Diệu, là phải khiến biết thật rõ, trên thế giới này, cho dù có một ngàn gã đàn ông khác đẹp trai hơn anh, cô đều phải nhận định chỉ có anh mới đẹp trai nhất.
Diêu Hữu Thiên nói không nên lời, người đàn ông này, phải hẹp hòi đến mức nào đây.
"Nói hay không? Không nói anh sẽ tiếp tục."
Dùng hết toàn bộ tinh lực, và cả mánh lới. Chính là để khiến cô xin tha: "Nói, ai đẹp trai nhất."
"Chồng." Diêu Hữu Thiên gần như sắp khóc rồi: "Chồng đẹp trai nhất."