Cô đứng ở trên ban công, mới phát hiện đây là một vách núi.
Nhà xây ở bên trên vách núi. Từ trên ban công nhìn xuống dưới, là một khoảng biển lớn vô tận.
Biển xanh thẳm, thuần khiết đến trong suốt. Khác với bở biểm màu xám lạnh của thành phố Y, vùng biển này xanh lam đến mức khiến người ta mê say.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng chiếu lên mặt biển, tạo thành một vùng ánh sóng lăn tăn màu vàng. Sáng lạn giống như được người ta rải một lớp vàng lên phía trên vậy.
Mà sóng biển vỗ vào vách núi, bọt sóng bào mòn vách đá, nước cũng vô cùng trong trẻo, trong suốt.
,
Diêu Hữu Thiên nhất thời nhìn đến ngây người, có chút không hồi thần lại.
Cho đến kho trên eo có thêm một đôi tay, giọng nam trung êm tai của Cố Thừa Diệu, mang theo chút trầm thấp vang lên bên tai anh.
"Có đẹp không?"
"Đây là đâu?" Diêu Hữu Thiên quay mặt sang nhìn về phía Cố Thừa Diệu, vẻ thản thơi nhàn nhã khác với giày da đồ tây lúc bình thường.
Lúc này anh mặt một chiếc áo ba lỗ màu trắng, phía dưới là một chiếc quần đi biển màu ngà.
Tóc hơi ước, xem dáng vẻ hình như là vừa mới tắm.
,
Áo ba lỗ ôm rất sát, phác họa rõ ràng cơ bụng sáu múi của anh.
Diêu Hữu Thiên có giây lát bị nam sắc của Cố Thừa Diệu mê hoặc.
Nhưng cũng chỉ có một thoáng. Vẻ kinh ngạc trong mắt đã tan đi.
Ý nghĩ đầu tiên trào lên trong đầu là. Cố Thừa Diệu lại đưa cô đi trong âm thầm thế này, Phàm Phàm phải làm sao?
Công việc của cô phải làm sao?
"Một hòn đảo tư nhân ở Nam Thái Bình Dương." Để lựa chọn nơi này cùng hưởng tuần trăng mật với Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu đã phí rất nhiều tâm tư đấy.
"Của anh?" Không phải chứ?
,
"Anh cũng muốn, đáng tiếc không phải." Cố Thừa Diệu giang tay nhún vai: "Nhà họ Cố có hải đảo của mình. Có điều không phải ở đây."
Thấy Diêu Hữu Thiên im lặng, Cố Thừa Diệu ôm eo cô, dẫn cô nhìn về phía mặt tường trong phòng.
"Thật ra anh muốn đưa em đến đảo của nhà họ Cố, có điều phong cảnh ở đây rõ ràng đẹp hơn."
Tay của anh chỉ về phía một bức tường lớn bằng thủy tinh nối liền với ban công. Diêu Hữu Thiên cũng vào lúc này mới phát hiện, thì ra mặt tường của mặt nhà kề biển này, toàn bộ đều là thủy tinh.
"Em còn nhớ Thương Mạc Viễn không?" Người hợp tác với anh mở công ty thiết kế trước đây: "Nơ này, chính là cậu ta thiết kế."
Năm đó chỉ là nhìn thấy bản thiết kế, đã vô cùng kinh ngạc.
,
Hòn đảo nhỏ này không tính là lớn. Cũng chỉ mười mấy mét vuông mà thôi.
Căn nhà xây trên vách núi của hải đảo. Từ góc độ này nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng sóng biển vỗ vào vách núi.
Mà vách núi này lại là nơi cao nhất của hải đảo.
Vậy nên khi Thương Mạc Viễn thiết kế nơi này, kiểu dáng tường của bốn phía đều khiết kế thành tường thủy tinh.
Một là cho dù ở góc độ nào, đều có thể nhìn thấy biển.
Hai là muốn ngắm sao, rất đơn giản, ấn nút một cái, tấm chắn sáng ở nóc nhà hạ xuống, sao khắp bầu trời, đều ở trong mắt bạn.
Nếu như muốn ngắm những vì sao, rất đơn giản, một cái nút, nóc phòng già quang bản hạ xuống, mãn thiên Tinh Đấu, đang ở trước mắt của ngươi.
,
Mà Thương Mạc Viễn dựa vào kiến trúc nơi này, đã lấy được giải thưởng thiết kế kiến trúc đẹp nhất.
Chủ nhân hòn đảo này cũng là một người rất lãng mạn. Vừa vặn Cố Thừa Diệu cũng quen biết.
Một năm đối phương cũng chỉ đến đây nghỉ ngơi mấy lần. Cố Thừa Diệu vừa nói muốn dùng, đối phương lập tức giúp anh sắp xếp hết tất cả.
Ngày hôm qua anh cố ý.
Người trong nhà quá đông, ai cũng có thể phân tán sức chú ý của Diêu Hữu Thiên.
Vậy nên anh mới kéo cô làm liên tục, làm liên tục, làm đến mức khiến cô ngất đi, hoàn toàn không còn thể lực.
Sau đó ngồi máy bay tư nhân, bay thẳng đến đây.
,
"Thương Mạc Viễn thiết kế?" Đương nhiên Diêu Hữu Thiên quen, có điều bây giờ nhìn lại, tâm trạng lại có chút khác biệt: "Thật là lợi hại."
"Đến đây. Anh đưa em đi xem những thứ càng lệ hại hơn."
Cố Thừa Diệu kéo tay cô, đi tham quan nhà.
Phòng khách là không gian trần cao, toàn bộ phòng ở đều ở tầng hai.
Tầng một là phòng bếp phòng ăn, phòng đọc sách, còn có một căn phòng cho khách.
Tường thủy tinh diện tích lớn, khiến ánh sáng trong phòng cực kỳ lớn.
Toàn bộ rèm che bốn phía đều sử dụng nút ấn để điều khiển đóng mở. Có thể lên có thể xuống.
Khi rèm che hạ xuống, ánh sáng bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách.
,
Đương nhiên không chỉ như vậy, ban công ở phòng khách, ánh sáng trong phòng, đều xuyên qua rèm cửa màu sáng.
Gió biển thổi tới đây, rèm cửa bay lên theo gió, cảm giác mộng ảo lại lãng mạn.
Bởi vì ở đây chỉ có gia đình hai vợ chồng đến đây nghỉ dưỡng, vậy nên về cơ bản không có tính riêng tư.
Đương nhiên. Ở đây cũng không có người khác, đồ ăn và vật dụng đều chuẩn bị xong từ trước.
Thuyền cung cấp, nếu không có thông báo thì một tuần sẽ qua đây một lần, bổ sung đồ ăn và vật dụng sinh hoạt thiết yếu. Có thông báo sẽ thì tới bất cứ lúc nào.
,
Mà anh, đã cực kỳ tùy ý xin nghỉ một tháng. Dù sao công việc của Phú Hoa cũng không nhiều nữa.
Bốn năm nay đến một ngày anh cũng chưa nghỉ: "Anh dự định ở cùng em tại đây mười ngày, sau đso sẽ đi tiếp đến chỗ khác."
Anh đã lên kế hoạch xong rồi: "Nơi này cách Tahiti cũng rất gần, đến lúc đso chúng ta còn có thể đến đó chơi mấy ngày."
"Mười ngày?" Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn anh: "Như vậy sao được? Trong tay em còn có công việc nữa."
Trên mặt Cố Thừa Diệu hiện lên chút bất đắc dĩ, đưa tay nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên: "Anh đã xin nghỉ phép một tháng, công việc của có quan trọng hơn nữa, quan trọng hơn nh sao?"
"Không phải như vậy. Còn Phàm Phàm thì sao? Làm sao chúng ta có thể để Phàm Phàm một mình?"