Diêu Hữu Thiên muốn lùi về phía sau. Lúc này Cố Thừa Diệu lại tiến gần lên phía trước.
”Cô còn chưa nói, cô muốn để tôi cảm ơn cô thế nào?”
“.
.....” Diêu Hữu Thiên nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, trong vẻ
phóng túng mang theo vài phần ngỗ ngược, khẽ nhếch khóe môi, nụ cười xấu xa tà ác khiến cho nhìn anh càng lúc càng mê hoặc lòng người.
Nuốt nước miếng một cái, thân thể lùi về phía sau không dấu vết.
Nhưng không ngờ phía sau là cái ghế, dưới chân buông lỏng, cô ngồi xuống ghế.
Mà tay của Cố Thừa Diệu đúng lúc khoác ở trên tay vịn.
.
Tình cảnh trước mắt, giống như là Cố Thừa Diệu giam cô ở ghế ăn cùng với giữa cơ thể mình.
”Vị tiên sinh này ——”
Diêu Hữu Thiên chưa từng gặp tình cảnh như vậy, ngày trước ở bên Triệu Nhân Uyên, đều là phát hồ tình, chỉ hồ lễ*.
*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: ý chỉ quan hệ nam nữ chỉ theo lễ nghi, khuôn phép, không quá thân mật.
Vừa mới muốn anh cách xa mình một chút, mặt của Cố Thừa Diệu lại phóng đại ở trước mặt cô. Die nd da nl e q uu ydo n Hơi thở ngay ở gò má cô.
”Cô gọi tôi là tiên sinh?” Người phụ nữ này, kỹ thuật diễn thật sự kém thấy rõ.
Nhìn xem, đã sớm điều tra rõ toàn bộ về mình, lại ở đây giả bộ không biết.
Mượn cớ tình cờ gặp gỡ một lần lại một lần để tiếp cận. Mục đích sau cùng là gì, còn phải hỏi nữa sao?
.
Diêu Hữu Thiên không hiểu vì sao phản ứng của Cố Thừa Diệu như vậy.
Khuôn mặt phóng đại trước mặt, quá mức anh tuấn, cô ổn định tinh thần, trực tiếp vươn tay đẩy thân thể của Cố Thừa Diệu ra.
Ngay từ lúc tay của cô đến gần, Cố Thừa Diệu đã nghĩ ra cách ứng phó rất hay. Đẩy người phụ nữ này ra, để cho cô ngã nhào.
Nhưng không ngờ Diêu Hữu Thiên lại đẩy anh ra?
Tốt lắm, cái trò lạt mềm buộc chặt này, cô ta thật sự chơi đến mức càng lúc càng nghiện rồi.
.
Diêu Hữu Thiên đi như chạy vào phòng khách, tìm được túi xách của mình, lấy ra một chùm chìa khóa xe ở bên trong.
Trở lại trước bàn ăn một lần nữa, đặt chìa khóa ở trước mặt Cố Thừa Diệu.
”Tiên sinh, hôm đó làm cho chiếc xe của anh bị đụng hỏng là lỗi của tôi. Xe
tôi đã sửa xong. Đang ở cửa hiệu 4S ở quảng trường Chính An. Nếu có thể, tôi hi vọng anh có thể cứ tính toán như vậy thôi.”
Chiếc xe kia, đã sớm sửa xong.
Chỉ là Diêu Hữu Thiên vẫn không đi lấy. Bởi vì chiếc xe huênh hoang như vậy, cô thật sự không thể nhận được.
.
Nhưng vì Cố Thừa Diệu vẫn không liên lạc với cô, mà cô lại thật sự chẳng muốn dùng quan hệ đi tìm chủ xe, cho nên vẫn để trong cửa hiệu 4S.
Bây giờ Cố Thừa đã nhắc đến rồi, vậy đương nhiên cô sẽ trả lại xe cho anh.
Dẫu sao cô cũng không muốn dùng 50 triệu mua một chiếc As¬ton-Martin One-77 hào nhoáng bên ngoài.
Cố Thừa Diệu nhìn chìa khóa xe trên tay Diêu Hữu Thiên, không hề đưa tay ra nhận.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Diêu Hữu Thiên hồi lâu, anh lành lạnh mở miệng: “Cứ tính toán như vậy?”
.
”Ừ.” Diêu Hữu Thiên gật đầu liên tục, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi hi vọng
anh cứ tính toán như vậy thôi. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tôi đụng hỏng xe của anh, nhưng đã giúp anh sửa xong rồi. Hôm qua giữ anh ở lại, chính là để trả lại xe cho anh.”
Không muốn nợ người, nhưng mà, cũng không thích để người ta lợi dụng.
Bản tính của Diêu Hữu Thiên như thế. Thế nhưng dáng vẻ nghiêm túc như vậy
của cô, lại làm cho Cố Thừa Diệu cảm thấy hết sức buồn cười.
Nghĩ đến những lời cô nói ở bách hóa Kiều thị, cố ý làm cho Bạch Yên Nhiên hiểu lầm.
Nếu như Yên Nhiên thật sự hiểu lầm, không nghe anh giải thích, cô ta sẽ làm gì?
Mượn cơ hội leo lên vị trí cao hơn?
.
Thật đúng là một người phụ nữ khiến cho người khác chán ghét.
Cố Thừa Diệu nhìn khuôn mặt điềm đạm nho nhã của Diêu Hữu Thiên, chìa tay
nhận lấy chìa khóa, tiện thể nắm tay cô ở trong lòng bàn tay.
Kề sát mặt đến bên tai cô, chất giọng đàn ông dễ nghe của Cố Thừa Diệu mang theo vài phần cám dỗ.
”Cô đã giúp tôi sửa xong xe, vậy chúng ta đã hòa nhau rồi, hôm qua cô cho tôi ở lại, tôi vẫn muốn cảm ơn cô, cô muốn cái gì?”