*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Xám
Trời xanh thăm thẳm, gió thổi qua, gió biển nhiệt độ thấp, khiến người ta cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cố Thừa Diệu ngồi ở trên chiếc thuyền nhỏ. Cảm giác được cần câu trên tay rung động, dùng sức kéo lên.
Bỏ cá câu được vào trong thùng, anh không khỏi đắc ý nhìn Diêu Hữu Thiên: "Con thứ năm. Buổi tối hôm nay có thể ăn một bữa tiệc toàn cá rồi."
Diêu Hữu Thiên nhìn thử cần câu của mình. Cô cũng đã ngồi gần một tiếng rồi, nhưng một con cá cũng chưa câu được.
"Quá kỳ lạ rồi. Con cá kia có phải là chọn người để ức hiếp không?"
Tại sao cô không có một con nào?
,
"Ha ha. Cái này cũng cần có kỹ xảo." Lúc Cố Thừa Diệu nói, lại thả mồi câu xuống.
Vung nhẹ cần câu, anh nhìn thùng nước của Diêu Hữu Thiên một cái, ánh mắt lộ rõ về chế giễu.
"Anh giở trò." Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa nhấc cần câu lên, mồi phía trên sớm đã không còn nữa, nhưng ngay cả bóng cá cũng không nhìn thấy.
Cô buồn bực vô cùng, đặt cần câu xuống, đi đến trước mặt Cố Thừa Diệu: "Em muốn đổi cần câu."
"Tại sao lại giở trò?" Cố Thừa Diệu đứng lên: "Rõ ràng kỹ thuật của em kém. Anh nói cho em, cho dù em có đổi cần câu, anh cũng vẫn có thể câu được cá."
,
"Hừ. Cũng chưa chắc." Nếu không vì sao anh đã câu được ba con rồi, ngay một con cô cũng không có?
Diêu Hữu Thiên đã đổi cần câu, trông chừng không nhúc nhích.
Cố Thừa Diệu chỉ cười, cầm cần câu ban đầu của Diêu Hữu Thiên lên bỏ mồi câu vào, sau đó lại một lần nữa ngồi xuống.
Diêu Hữu Thiên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nước, cô không tin, một con cá cũng sẽ không câu được.
"Động rồi, em nhìn xem." Lúc Cố Thừa Diệu nói, nhấc cần câu, lại một con cá cắn câu rồi.
Mắt Diêu Hữu Thiên đã mở trừng trực, kéo cần câu trước mặt mình nhìn một cái, mồi đã sớm biến mất.
"Tại sao có thể như vậy?"
,
Những con cá này là chọn người để ức hiếp sao?
"Ha ha ha ha." Cố Thừa Diệu cười rất hả hê, tiếng cười này tại sao nghe lại phách lối như vậy.
Diêu Hữu Thiên đứng bật dậy, đặt cần câu xuống: "Em không câu nữa."
Quá ức hiếp người ta rồi.
"Thời gian em kéo cần, hoặc là quá sớm, hoặc là quá muộn. Làm sao có thể câu được cá?"
Quá sớm, cá chưa cắn câu, quá muộn, cá ăn xong chạy mất.
Sao có thể câu được cá?
,
"Không phải vậy chứ." Diêu Hữu Thiên trừng mắt nhìn cá trong thùng của Cố Thừa Diệu: "Em thấy những con cá này rõ ràng chính là cá mẹ."
"Ha ha ha ha." Cố Thừa Diệu cười càng vui vẻ hơn. Lại thả lưỡi câu đã móc xong mồi xuống. Anh ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng mình: "Vợ, em đang khen ngợi chồng em đẹp trai trá hình sao?"
Diêu Hữu Thiên gạt tay anh ra, sắc mặt đầy vẻ tức giận: "Ý của em là, những con cá này đều bị mù."
"Được rồi, ngoan. Đừng giận nữa. Nếu như những con cá này không có mắt nhìn như vậy, vậy lát nữa chúng ta sẽ nướng chúng nó ăn hết."
Thấy Diêu Hữu